Vụ án của Liêu Vĩnh Hồng cuối cùng đã được xử nhẹ. Ngoài vụ mua bán tình một đêm tối đó cùng với sự trình báo của cô gái bị mắc AIDS trước đấy ra, không còn bằng chứng gì thuyết phục chứng minh cô từng tham gia, tổ chức, ép buộc, môi giới phụ nữ bán dâm. Vì vậy cuối cùng Liêu Vĩnh Hồng bị tuyên án phạt tù hai năm, hoãn hình phạt hai năm, đồng thời phạt tiền.
Luật sư Bành nói, đây là kết quả tốt nhất rồi.
Liêu Vĩnh Hồng nói, cho dù có bị xử nặng hơn, cô cũng không oán trách ai cả, bởi vì đúng là cô cần bị trừng phạt.
Liêu Vĩnh Hồng đã ra đi, dẫn theo con trai đến Mỹ, ở đó có điều kiện và các thiết bị tốt hơn để giúp con trai cô chữa trị.
Hứa Trác Nghiên cảm thấy rất kì lạ, trước khi Liêu Vĩnh Hồng đi, hai người có gặp mặt. Hứa Trác Nghiên thẳng thắn nói: “Chị Liêu, chị vẫn còn rất trẻ, tại sao phải dốc toàn bộ sức lực và thời gian vào đứa bé mà toàn thế giới y học gần như đã công nhận rằng chẳng còn chút hi vọng nào? Nếu như chị muốn, chị có thể kết hôn, có thể sinh đứa khác mà!”
Liêu Vĩnh Hồng mỉm cười: “Đứa bé này vốn dĩ có thể khỏe mạnh, nhưng bởi vì chị từng làm quá nhiều chuyện sai trái, vị vậy mọi sự trừng phạt mới đổ lên đầu nó. Chị có trách nhiệm chăm sóc nó, trả mọi giá để nó được hồi phục. Đây là số kiếp của chị, cho dù có phải khổ sở hơn nữa, chỉ có làm vậy chị mới giảm bớt được tội lỗi của mình!”
Liêu Vĩnh Hồng giao lại công ty cho Hứa Trác Nghiên, chỉ có một điều kiện duy nhất, đó là mỗi năm công ty phải bỏ ra một phần lợi nhuận để làm từ thiện, ngoài khoản quyên góp cho các em nhỏ thất học ở khu vực nghèo khó ra còn tăng thêm một chương trình nữa là giúp đỡ cho các bệnh nhân AIDS.
Thâm Quyến về đêm, vẫn phồn hoa như ban ngày, tuy nhiên cũng có những điểm khác biệt rất rõ ràng.
Hứa Trác Nghiên và Lý Thanh Hải đi dạo trên bãi biển. Hứa Trác Nghiên ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao, bỗng cảm thấy u uất, cô nói như tự lẩm bẩm: “Tình yêu rốt cuộc là cái gì nhỉ? Ai có thể định nghĩa cho tình yêu?”
Lý Thanh Hải khe khẽ hát một câu trong một bài hát cũ: “Tình yêu giống cái gì? Tình yêu giống như buổi sáng chủ nhật…”
Hứa Trác Nghiên mỉm cười:
“Hình như có một bài thơ cổ có câu: “Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết?”
Lý Thanh Hải nhìn cô, ngẫm nghĩ: “Theo anh thì tình yêu giống như một loại rượu được ủ. Chẳng phải có người từng nói “những người chưa từng uống sẽ không biết cái dịu của rượu, những người chưa từng say sẽ không biết cái gắt của nó” đó sao. Có những loại rượu bên ngoài đẹp đẽ, rất hấp dẫn, uống vào thấy thơm ngọt, nhưng uống xong sẽ quên rất nhanh. Nhưng cũng có những loại rượu bề ngoài mộc mạc, uống ngụm đầu tiên chẳng thấy gì, nhưng càng thưởng thức càng thích thú, cho dù bao nhiêu năm sau cũng không quên được cái dư vị ấy”.
“Ví vụ này rất hay!”. Hứa Trác Nghiên ngẫm nghĩ những điều Lý Thanh Hải nói: “Rượu lúc cho vào trong bình, trong suốt và long lanh, rất hấp dẫn, tuy nhiên uống vào mới thấy tồi tệ. Chẳng lẽ ý của anh là trước khi có được thì tình yêu là đẹp đẽ, có được rồi mới biết nó tồi tệ? Hơn nữa rượu uống một chút có thể cường tráng thân thể, nhưng uống nhiều lại hại gan thận, thực sự không tốt chút nào!”
Lý Thanh Hải kéo Hứa Trác Nghiên ngồi sóng vai trên một tảng đá to, lắng nghe tiếng sóng vỗ, ngẩng đầu nhìn không gian bao la trước mặt, cảm giác rất thư thái.
“Nghĩ đi nghĩ lại, em cảm thấy coi tình yêu như những áng mây trên trời là thích hợp nhất”, Hứa Trác Nghiên ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời.
“Tại sao?”, Lý Thanh Hải cũng ngẩng đầu nhìn theo hướng nhìn của cô.
“Bởi vì những đám mây trên trời luôn bồng bềnh bất định, mới đó thôi còn tô điểm cho bầu trời thêm rạng rỡ, chẳng mấy chốc đã mây mù kín đặc bầu trời, mang theo mưa bão đến. Hơn nữa những đám mây trên trời lúc nào cũng rất nhiều, nhưng đám mây thuộc về mình thì chỉ có một”.
“Hả?”, Lý Thanh Hải nhíu mày.
“Sao thế? Anh không tán đồng quan điểm của em à?”, Hứa Trác Nghiên trừng mắt.
“Anh đang nghĩ, em là một đám mây trắng hay là một đám mây đen chuẩn bị đem mưa đến làm ướt hết người anh?”. Khuôn mặt của Lý Thanh Hải càng trở nên khôi ngô trong màn đêm mờ ảo. Lúc này vẻ mặt anh rất trịnh trọng, dường như đây là một vấn đề hết sức trọng đại.
Hứa Trác Nghiên hít một hơi thật sâu: “Em thấy anh cứ coi em như một đám mây đen thì tốt hơn. Em đúng là đàn gảy tai trâu rồi, một buổi tối lãng mạn, một chàng cảnh sát chẳng lãng mạn chút nào!”
Cô chống tay vào cằm, vẻ chán nản.
Lý Thanh Hải ghé vào tai cô thì thầm: “Cho dù em là vầng mây trắng đáng yêu hay đám mây đen đáng sợ, anh đều sẽ trở thành bầu trời ôm trọn lấy em, mãi mãi chiều chuộng, yêu thương em!”
Hứa Trác Nghiên ngoảnh mặt lại, chăm chú nhìn anh, ánh mắt long lanh, nhẹ nhàng hôn lên má anh rồi gục đầu vào vai anh: “Chúng ta đếm sao đi!”
“Hả? Đếm sao á?”. Lý Thanh Hải thốt lên: “Em bệnh à? Đếm đến rụng hết răng cũng chẳng đếm hết được!”
“Hứ!”. Hứa Trác Nghiên xị mặt, thở dài: “Nhìn đi, em biết ngay sự lãng mạn của anh không quá nổi ba phút mà! Ban nãy còn nói ôm trọn lấy em, chiều chuộng em, giờ anh làm em tức chết rồi!”
Hứa Trác Nghiên đứng phắt dậy, phủi bụi trên quần rồi chạy về phía biển.
Lý Thanh Hải ngây người trong tích tắc rồi lập tức đuổi theo, ôm chặt lấy cô, quay cô trên không mấy vòng liền: “Dám chơi trò đuổi bắt với cảnh sát à, không dễ chơi đâu, đổi trò khác đi!”
Hứa Trác Nghiên trừng mắt, còn anh thì toét miệng cười, khẽ cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại và ấm áp của cô.
Tại Từ Viên của khu đô thị Á Bắc ở Bắc Kinh, đây là tổ ấm của Phan Hạo Nho và Hứa Trác Nhiên. Phan Hạo Nho đang tưới nước cho mấy cành phát lộc ở trong bình, đột nhiên nghe thấy điện thoại đổ chuông, cô con gái liền gọi: “Mẹ ơi, có điện thoại!”
Ngay sau đó là tiếng vợ anh nghe điện thoại, giọng nói có vẻ rất phấn khởi: “Thật không? Tốt quá rồi! Bọn chị nhất định sẽ đi, cứ yên tâm!”
Không biết cô lại tự ý quyết định cuộc hẹn gì cho mình rồi. Phan Hạo Nho đặt bình phun nước xuống ban công, đi vào trong phòng khách, ôm con gái ngồi xuống ghế sô pha, nhìn thấy khuôn mặt hân hoan của vợ liền hỏi: “Vợ à, có chuyện gì mà vui thế?”
Thế là Hứa Trác Nhiên liền kể lể một tràng dài.
Thực ra điều quan trọng chỉ có một câu, đó là em họ Hứa Trác Nghiên chuẩn bị lấy chồng, ở Thâm Quyến, mời bọn họ đến tham dự hôn lễ.
Thấy Hứa Trác Nhiên mặt mày hớn hở, Phan Hạo Nho cũng không nén được cười: “Nhìn bộ dạng hớn hở của em kìa, còn vui hơn cả lúc hai đứa mình cưới nhau nữa!”
“Đương nhiên rồi! Người ta lúc ấy còn phải tỏ vẻ bẽn lẽn cho nó giống gái ngoan chứ!”. Hứa Trác Nhiên vui vẻ ngồi xáp lại gần Phan Hạo Nho: “Thật muốn được kết hôn lần nữa quá!”
“E hèm…”. Phan Hạo Nho đưa tay ra ôm quàng lấy vợ: “Em nói gì thế hả?”
“Hi hi, với anh chứ có phải đổi chú rể đâu!”, Hứa Trác Nhiên tựa đầu vào lòng Phan Hạo Nho. Nhưng con nhóc đang thu mình trong lòng bố thấy thế liền phản đổi luôn, nó đưa tay ra đẩy Hứa Trác Nhiên: “Mẹ à, mẹ đổi chú rể luôn đi, như thế sẽ chẳng còn ai tranh bố với con nữa!”
“Được thôi!”. Hứa Trác Nhiên đưa tay bẹo cái mông núng niếng của nó: “Chỉ cần bố của con đồng ý là được, mẹ không có ý kiến!”. Nói rồi cô nhẹ nhàng đứng dậy, đứng dựa lưng vào thành tủ nhìn hai bố con. Con bé dựa vào lòng Phan Hạo Nho, ra sức làm nũng: “Bố ơi, bố cho mẹ đi lấy chồng đi mà, cho mẹ tìm chú rể khác đi! Được không bố?”
Con bé ồn đến mức Phan Hạo Nho nhức hết cả đầu, anh trừng mắt nhìn Hứa Trác Nhiên: “Em chỉ giỏi hành hạ anh thôi!”