Cảnh Liêm Uy nắm tay Ân Thiên Thiên, mỉm cười với hai người nhà họ Mộc, “Cháu xin lỗi vì đã để hai bác đi một chuyến uổng công, nhưng hôm nay cháu đã nói rõ ràng với Mộc Sa rồi, cũng mong hai bác về khuyên bảo cô ấy thêm. Tính tình Thiên Thiên cũng không tốt, nếu sau này còn tiếp diễn như vậy thì cháu sợ không giấu được bà cháu.”
Nét mặt Mộc Long và Tử Bồ Dương hơi cứng lại, Mộc Long dứt khoát quay đi không nhìn Cảnh Liêm Uy, Tử Bồ Dương thì cười khẽ đáp, “Ừ, bác biết rồi, về rồi bác sẽ nói với nó, hai cháu cứ yên tâm.”
Đúng lúc đó điện thoại của Mộc Long đổ chuông, hình như người trong nhà gọi đến báo rằng Mộc Sa đã về đến nơi, ông ta bèn thuận miệng qua quýt với Cảnh Liêm Uy hai câu rồi dẫn Tử Bồ Dương lên xe.
Ân Thiên Thiên nhìn bọn họ đi xa dần mà trong lòng thấy khó hiểu, Cảnh Liêm Uy không để ý đến hai người kia mà cúi xuống nhìn Ân Thiên Thiên.
Cô gái này vẫn quá tốt bụng.
Ân Thiên Thiên phải trưởng thành, giờ anh cảm thấy vô cùng hiếu kỳ rằng cô sẽ trưởng thành thành người ra sao. May mắn rằng anh là chồng cô, hai người cũng sẽ không ly hôn, anh có cả đời để nhìn ngắm cô. Anh tin rằng nếu có Ân Thiên Thiên ở bên thì những ngày tháng sau này sẽ rất thú vị.
Hai người bước lên xe, Cảnh Liêm Uy không đưa Ân Thiên Thiên về nhà họ Cảnh mà đến khách sạn Nocturne, Cát Thành Phong đích thân ra đón, bộ dạng ấy đúng là muốn làm lớn thanh danh của cậu ba nhà họ Cảnh.
“Cậu ba.” Cát Thành Phong cúi đầu gọi Cảnh Liêm Uy một cách đầy cung kính.
Nếu Ân Thiên Thiên không nhìn nhầm thì đó đúng là kính nể. Cô ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy. Thật ra cô cũng thấy khâm phục anh, nhưng đó là vì anh trẻ tuổi mà đã làm bác sĩ nɠɵạı khoa ở bệnh viện Nam Tự. Cô biết rằng anh phải cố gắng thế nào mới có được vị trí ấy, bên cạnh cô cũng từng có một người rất cố gắng để trở thành một bác sĩ, song cuối cùng lại từ bỏ vì bị thương ở tay. Ân Thiên Thiên nhớ đến người kia, cảm giác dường như đã lâu lắm rồi không gặp.
Cảnh Liêm Uy gật đầu với Cát Thành Phong rồi dắt tay Ân Thiên Thiên đến thang máy. Cát Thành Phong đưa họ đến thẳng căn phòng ở tầng cao nhất của khách sạn Nocturne. Lúc này Ân Thiên Thiên mới phát hiện đây chính là phòng Tổng thống chưa bao giờ cho người ngoài vào ở của Nocturne, cũng chính là một trong mười điều bí ẩn của thành phố T, hóa ra đây là phòng của Cảnh Liêm Uy à?
Ân Thiên Thiên theo Cảnh Liêm Uy vào phòng mà không thấy áp lực chút nào. Vào phòng xong, cô mệt mỏi đi thẳng vào phòng tắm, định bụng tắm xong thì ngủ luôn. Hôm nay cô như cạn kiệt tinh thần, đối phó với Mộc Sa hết cả buổi sáng, chiều lại vội việc nhà cửa, giờ cô còn không muốn ăn tối mà chỉ muốn đi nằm luôn.
Tắm rửa xong đi ra, Ân Thiên Thiên thấy Cảnh Liêm Uy ngồi ở phòng làm việc ngay ngoài phòng tắm, trước mặt anh bày những bốn chiếc máy tính. Cô hơi sững người rồi chỉ chậm rãi bước tới vài bước chứ không đến quá gần, đứng cách anh khoảng năm bước rồi nhẹ giọng hỏi, “Cảnh Liêm Uy, anh đang chơi game đó à?”
Trong suy nghĩ của cô thì chỉ có tuyển thủ chơi game chuyên nghiệp mới bày nhiều máy tính đến vậy.
Cảnh Liêm Uy nghe cô nói vậy thì khẽ cười, đưa tay tắt máy tính đi rồi đi tới, “Ừ, anh đang chơi game.”
Ân Thiên Thiên biết anh chỉ trả lời có lệ với cô mà thôi, nhưng anh đã không muốn nói thì cô cũng không cố hỏi.
Ân Thiên Thiên nằm bẹp lên giường. Cảnh Liêm Uy đi tới cầm điện thoại bàn ở cạnh giường lên gọi cho phục vụ phòng, chọn mấy món ăn ngon và một chai rượu vang xong rồi cũng lên giường theo cô. Anh cầm điều khiển hướng về phía rèm cửa rồi bấm nút, tấm rèm dày nặng chầm chậm kéo ra, Ân Thiên Thiên mở to mắt trong phút chốc.
Khi vừa vào phòng, tấm rèm ấy được kéo kín mít, họ bật đèn nên cảm giác như trời đã tối rồi. Nhưng khi Cảnh Liêm Uy mở rèm ra cô mới phát hiện giờ mới là hoàng hôn. Ngày hè đêm đen đến muộn nên Ân Thiên Thiên vừa lúc được ngắm cảnh mặt trời lặn.
Ráng chiều ấm áp màu vàng đỏ xen kẽ xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất hắt ánh sáng lên thảm trải sàn, thậm chí Ân Thiên Thiên có thể nhìn thấy những đốm sáng phản xạ sau cửa thủy tinh như đang nhảy múa dưới nền trời, nâng mắt nhìn lên còn có thể thấy mặt biển ở gần sát thành phố và những chấm trắng là cánh buồm trên biển. Cảnh hoàng hôn rộng lớn vừa như sát ngay tầm mắt lại như xa tận cuối chân trời...
Ân Thiên Thiên ngây ngẩn nhìn cảnh vật trước mắt. Cô đứng dậy và xuống giường, thậm chí còn quên cả đi dép lê, trong đôi mắt đen láy của cô chứa đầy sự kinh ngạc và vui vẻ. Dường như sau khi ở bên Cảnh Liêm Uy, cuộc sống bình thường đến không thể bình thường hơn của cô đã trở nên tràn ngập sắc màu.
Đỉnh núi đầy sao, hoàng hôn trên bờ biển, mỗi lần đều để lại ký ức đẹp đẽ trong lòng cô. Và hẳn chính cô cũng không ngờ rằng, những ký ức ấy sẽ giúp cô trải qua những đêm dài khó quên sau này.
Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên, dưới ánh hoàng hôn, dường như khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô nay còn đẹp và dịu dàng hơn muôn phần, anh không kiềm được mà khẽ cười, chủ động đi mở cửa để phục vụ đem đồ vào phòng. Sau đó, anh đến bên chiếc máy quay đĩa cổ rồi bật nhạc, Ân Thiên Thiên còn đang chìm trong rung động với cảnh hoàng hôn thành phố T thì bên tai vang lên tiếng nhạc đẹp đẽ của những bài ca cũ. Cô quay người lại, Cảnh Liêm Uy thấy cô đi chân trần trên thảm thì hơi cúi người vươn tay phải của mình ra. Đó là một lời mời khiêu vũ.
Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy và chợt mỉm cười, trịnh trọng đặt bàn tay mình vào tay anh, như thể đang trao cả trái tim mình cho anh vậy.
Trong phòng Tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn Nocturne, nơi có vị trí tốt nhất trong nội thành thành phố T, trên tấm thảm trải sàn được nhập từ Ai Cập xa xôi, có một đôi nam nữ đang khiêu vũ dưới ráng chiều...
Chuyện hôm nay luôn khắc ghi trong trí nhớ của họ, dù cho sau này trong đời có xảy ra bao nhiêu chuyện đáng nhớ thì họ vẫn sẽ nhớ rõ ngày hôm nay, khi cả hai còn chưa tỏ lòng nhau, đã ôm nhau khiêu vũ thế nào.
Khi Cảnh Liêm Uy kết hôn, tuy sau này anh sẽ dùng thân phận cậu ba nhà họ Cảnh để gia nhập giới thượng lưu của thành phố T, nhưng ngại rằng chưa có cơ hội thích hợp nào để nhà họ Cảnh công khai thân phận của anh hoàn toàn, vậy nên thừa dịp lúc này anh vẫn còn có thể làm một cậu ba nhàn tản kín tiếng. Vì hai người không đi hưởng tuần trăng mật nên chẳng được mấy ngày rảnh rỗi thì Cảnh Liêm Uy đã bị Ân Thiên Thiên giục đi làm, mà cô cũng bận rộn việc nhà cửa.
Sáng sớm, Ân Thiên Thiên mơ mơ tỉnh tỉnh cũng cảm giác được người đàn ông bên cạnh ngủ dậy, thấy anh mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi làm mà trong lòng hơi chua sót.
Không muốn hưởng tuần trăng mật ư? Có mấy người phụ nữ nghĩ như vậy chứ? Nếu kết hôn với người đàn ông mà mình yêu thì dù là người phụ nữ nào cũng muốn có một quãng thời gian chỉ có hai người như vậy. Tiếc rằng cô thậm chí còn không dám vọng tưởng đến điều đó.
Cảnh Liêm Uy mặc quần áo xong bèn cúi đầu nhìn thoáng qua Ân Thiên Thiên vẫn đang nằm, anh cúi người hôn nhẹ lên trán cô và khẽ nói, “Em ngủ thêm đi, anh đi làm đây.”
Ân Thiên Thiên gật đầu rồi nghiêng người không nhìn anh nữa, tựa như đã chìm vào mộng đẹp rồi. Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô mới chậm rãi mở mắt ra, đối diện với tấm rèm cửa. Hoàng hôn ngày ấy dường như mới chỉ hôm qua, song cô chẳng thể tìm về cảm giác lúc đó nữa rồi. Cô đưa tay sờ lên trán mình, dường như ở đó vẫn còn sót lại độ ấm đôi môi anh.
Ân Thiên Thiên rất muốn túm lấy anh mà hỏi: Cảnh Liêm Uy, rốt cuộc thì anh coi em là gì?
Nhưng dù cô không cần hỏi cũng biết rằng anh sẽ đáp thế nào, Cảnh Liêm Uy sẽ nói rằng: Em là vợ anh.
Đúng rồi đấy, là vợ.
Nhưng là người vợ mà anh không yêu.
Ân Thiên Thiên bỗng cảm thấy tò mò, không biết hôn nhân là gì với Cảnh Liêm Uy nhỉ?
Để thử Mộc Sa mà anh có thể cầu hôn cô ta, thậm chí dù cô ta đồng ý hay không thì anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Anh cũng có thể đồng ý với lời “cầu hôn” của Ân Thiên Thiên trong khi hai người là hai kẻ xa lạ chẳng quen biết gì nhau, sau khi kết hôn còn thể hiện rất đúng mực. Ân Thiên Thiên phát hiện ra, thì ra Cảnh Liêm Uy xa lạ với cô đến thế.
Có rất nhiều chuyện cô mù mờ không biết gì, mà càng mù mờ thì cô càng hoảng loạn.
Ân Thiên Thiên không ngủ tiếp được nữa, bèn ngồi dậy, sửa soạn xong thì đến Hải Diểu Thành. Thừa Phó Lân dẫn rất nhiều công nhân đến nên tiến độ tu sửa khá nhanh, ước chừng không đến ba ngày là xong xuôi.
Ân Thiên Thiên vừa uống sữa vừa đi tới căn nhà trong tương lai của mình.
Chỗ Thừa Phó Lân đang bận rộn làm việc, Ân Thiên Thiên đến xem tiến độ công việc thì rất hài lòng.
Thật ra nơi này gần như đã từng được sửa sang lại toàn bộ rồi, để cơi nới diện tích nên Cảnh Liêm Uy mua thêm một căn nữa bên cạnh để công nhân thông hai căn với nhau, sau đó giao việc thiết kế cho Ân Thiên Thiên. Dù sao thì cô cũng học thiết kế, tuy không phải thiết kế nội thất nhưng cũng có liên quan đến nhau, phối hợp màu sắc gì đó vẫn quen tay hơn.
“Cô chủ.” Thừa Phó Lân thấy Ân Thiên Thiên đến thì đến bắt chuyện, anh ta cười để lộ hai má lúm đồng tiền bên má.
Mỗi lần nhìn Thừa Phó Lân cười, Ân Thiên Thiên đều có cảm giác thật quen thuộc, những người có má lúm đồng tiền thì đều quen thuộc với cô cả.
Ân Thiên Thiên nhìn các công nhân bận rộn làm việc bèn ngồi lên ghế sô pha nói chuyện với Thừa Phó Lân, nói vài câu mới biết Thừa Phó Lân đã đi theo Cảnh Liêm Uy mười năm rồi, tính từ khi Cảnh Liêm Uy mười bảy tuổi. Điều này khiến cô khá kinh ngạc.
“Vậy Cát Thành Phong thì sao? Tôi thấy quan hệ giữa anh ta và Cảnh Liêm Uy cũng khá tốt ấy.” Ân Thiên Thiên tò mò hỏi, không ngờ lại làm Thừa Phó Lân giật mình.
Nhìn vẻ mặt không thể tin được của Thừa Phó Lân, Ân Thiên Thiên nhạy cảm phát hiện rằng câu hỏi của mình không ổn, nhưng cụ thể không ổn chỗ nào thì cô cũng không biết.
Thừa Phó Lân hơi bối rối, có vài việc Cảnh Liêm Uy không nói với Ân Thiên Thiên, từ câu hỏi của cô là có thể thấy được điều đó. Anh ta cũng không rõ ý của Cảnh Liêm Uy thế nào để trả lời Ân Thiên Thiên. Nói thật à? Nếu Cảnh Liêm Uy không có ý đó thì sao? Nói dối ư? Nếu Cảnh Liêm Uy chỉ quên không nói thôi thì sao?
Hai người nhất thời đều bối rối ngồi đó.
Cảnh Liêm Uy có điều chưa nói cho mình biết, đó là suy nghĩ đầu tiên của Ân Thiên Thiên.