Ân Thiên Thiên đứng yên tại chỗ bất động, Cảnh Liêm Uy cũng ngồi im trên xe, hai người dùng cách thức kì quái này để tự trấn an bản thân.
Từ xa, ŧıểυ Trần đã nhìn thấy cậu ba nhà mình và vợ sắp cưới chỉ im lặng nhìn nhau không nói gì nên lập tức ngoan ngoãn đi đỗ xe vào hầm để xe.
Không biết anh đã nhìn cô bao lâu, cuối cùng Cảnh Liêm Uy cũng xuống xe, nhẹ nhàng bước đến trước mặt cô hỏi: "Em đã ăn cơm chưa?"
Ân Thiên Thiên gật đầu cười: "Em ăn rồi, còn anh đã ăn chưa?"
Lần đầu tiên cuộc trò chuyện giữa hai người trở nên xa lạ như vậy, lạ lẫm đến mức cả hai đều cảm thấy không quen.
Đôi mắt của Cảnh Liêm Uy khẽ chớp, anh đưa tay nắm lấy tay cô dẫn vào trong nhà, vừa đi vừa nói: "Anh vẫn chưa ăn, em làm chút gì đó cho anh ăn nhé, lát nữa anh đưa em về."
Ân Thiên Thiên đi theo sau anh, khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, đôi tai cô vô thức ửng đỏ.
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Trong phòng khách nhà họ Cảnh, mọi người đều có chút sửng sốt khi nhìn thấy Ân Thiên Thiên, nhưng khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô thì tất cả đều không nhịn được mà nở nụ cười.
"Bà nói cháu đây là ý gì vậy?" Đuôi lông mày của bà cụ Cảnh hơi nhướng lên cao, bà kéo cặp kính lão lên nhìn Cảnh Liêm Uy: "Không phải gần đây cháu rất bận hả? Sao hôm nay lại có thời gian về nhà vậy?"
Cảnh Liêm Uy nhìn thoáng qua bà cụ Cảnh, anh không dừng lại mà dẫn Ân Thiên Thiên vào bếp, nói với cô: "Em làm cho anh một bát mỳ, anh lên tắm qua một lát rồi xuống ngay."
Bà cụ Cảnh đi theo vào nghe thấy vậy thì lập tức kéo Ân Thiên Thiên qua bênh vực: "Cảnh Liêm Uy! Cháu có ý gì vậy? Vừa về nhà đã bảo Thiên Thiên làm cơm cho cháu ăn, nhà ta bỏ đói cháu hay sao?"
Ân Thiên Thiên hé môi nhưng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về Cảnh Liêm Uy ở phía đối diện.
Dường như tâm trạng của anh không tệ lắm, mặc dù dáng vẻ có chút mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn ổn, nghĩ đến bác sĩ nɠɵạı khoa bọn họ mỗi lần làm phẫu thuật đều kéo dài mười mấy, hai mươi mấy tiếng đồng hồ, Ân Thiên Thiên lại thấy thương anh.
Cảnh Liêm Uy đứng trước mặt bà cụ Cảnh, khẽ nhướng lông mày, nhẹ giọng nói một câu: "Bà nội à, vợ cháu làm đồ ăn cho cháu thì có gì không đúng? Bà có cần phải ngăn cản như vậy không?"
Chỉ một câu nói, tất cả mọi người trong phòng khách đều im lặng.
Vợ sao?
Khi Ân Thiên Thiên nghe thấy từ này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bất giác đỏ bừng lên.
Lần này mặt cô đỏ không kém gì lần đầu tiên cô gặp Cảnh Liêm Uy ở khách sạn Nocturne...
Đôi mắt cô vội cụp xuống, Ân Thiên Thiên không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, cho đến khi Cảnh Liêm Uy giành lại cô từ tay bà cụ Cảnh, được anh ôm vào lòng mà tâm trí cô vẫn còn lơ lửng trên mây, ngay sau đó cô lại nghe thấy anh nói: "Ân Thiên Thiên là vợ của cháu, cô ấy nấu cơm cho cháu là điều bình thường, cho nên mọi người cứ đi làm việc của mình, ngày hai mươi ba này, cháu sẽ kết hôn."
Người nhà họ Cảnh đều hiểu rõ, khi Cảnh Liêm Uy nói ra từ "vợ", thì tất cả mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, Cảnh Liêm Uy nhất định sẽ sống hạnh phúc với Ân Thiên Thiên, cho dù cô gái nhà họ Mộc kia có trở về hay không! Đây cũng là cách gián tiếp để anh thể hiện rõ suy nghĩ của bản thân với tất cả người nhà họ Cảnh.
Ân Thiên Thiên còn đang bối rối đã bị Cảnh Liêm Uy đẩy vào phòng bếp, bên tai còn văng vẳng cả tá yêu cầu của anh nhưng cô không nghe lọt chữ nào, trong đầu chỉ nghĩ đến câu nói của anh khi nãy, động tác nấu mỳ cũng là làm theo thói quen mà thôi...
Đợi đến khi Ân Thiên Thiên nấu xong mỳ cho Cảnh Liêm Uy thì anh cũng vừa từ trong phòng bước ra, vừa lau tóc ướt vừa ngồi vào bàn ăn, anh bị mùi thơm từ bát mỳ khơi dậy cơn đói. Chỉ hai ba hơi Cảnh Liêm Uy đã ăn hết sạch, khiến cho bà cụ Cảnh ngồi bên cạnh nhịn không được lên tiếng.
"Chậc chậc, bộ dạng này của con giống như nhà họ Cảnh ta bỏ đói con vậy!" Giọng bà không hài lòng.
Ân Thiên Thiên thì không như vậy, cô chỉ cảm thấy dạo này Cảnh Liêm Uy dường như mệt mỏi hơn trước, mệt đến nỗi không muốn ăn cơm.
Đến khi Cảnh Liêm Uy ăn xong, dọn dẹp xong xuôi rồi chuẩn bị đưa Ân Thiên Thiên về nhà, cô nhất quyết từ chối, nhưng Cảnh Liêm Uy vốn dĩ không cho cô cơ hội, anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô đi ra xe.
Trên đường về nhà, Ân Thiên Thiên cố gắng để không khí giữa hai người bọn họ trở lại giống lúc trước, cô chủ động mở lời.
"Cảnh Liêm Uy, tin nhắn em gởi cho anh, anh đọc chưa?" Ánh mắt kín đáo của cô mang theo sự mong đợi.
Cảnh Liêm Uy vừa lái xe vừa trả lời: "Anh thấy rồi, em muốn đi hả?"
Ân Thiên Thiên cười cười nhìn anh: "Em chỉ cảm thấy anh có nên thư giãn một chút hay không, mấy hôm nay anh quá bận rồi."
Gặp đèn đỏ, Cảnh Liêm Uy dừng xe, anh nhìn Ân Thiên Thiên, sau khi nhận được tin nhắn của cô, anh rất muốn hỏi cô một việc: "Ân Thiên Thiên, em quen với người phụ nữ múa ballet đó sao?"
Ân Thiên Thiên hơi bất ngờ với câu hỏi của Cảnh Liêm Uy, cô thẫn thờ một lúc lâu, sau đó thành thật lắc đầu nói không quen.
Cảnh Liêm Uy dường như chưa hài lòng với câu trả lời của cô, anh nhìn thẳng vào Ân Thiên Thiên, sau khi nhìn thấy sự sợ hãi của cô, anh lại hỏi tiếp: "Em không quen biết cô ta sao?"
"Em phải biết cô ta sao?" Ân Thiên Thiên hỏi ngược lại, cô nhẹ giọng kể những gì mình biết về người vũ công ballet đó: "Em chỉ biết cô ta là một vũ công múa ballet, nghe nói cô ta rất trẻ, là con gái của một gia đình giàu có nào đó ở thành phố T, nhưng anh cũng biết đấy, nhà em cũng không phải là gia đình giàu có gì, em không quen biết cô ta cũng là chuyện bình thường mà, không phải sao? Hay là nhà họ Cảnh có quen biết với gia đình cô ta?"
Câu hỏi sau cùng chỉ là suy đoán của Ân Thiên Thiên, nhưng cô cũng không ngờ là mình lại đoán trúng...
Đâu chỉ là mối quan hệ quen biết thông thường, mà còn có hôn ước nữa...
Cảnh Liêm Uy chăm chú nhìn Ân Thiên Thiên, sau khi xác định cô không nói dối anh mới đáp một câu: "Được, nếu em muốn đi thì chúng ta đi."
Rõ ràng Cảnh Liêm Uy đã đồng ý, nhưng không hiểu sao trong lòng Ân Thiên Thiên mơ hồ có cảm giác bất an.
Khi xe dừng trước cổng nhà họ Ân, Cảnh Liêm Uy còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy xe của Ân Thiên Tuấn cũng vừa từ bên ngoài trở về, Ân Thiên Tuấn lập tức đưa Ân Thiên Thiên vào nhà, hoàn toàn không ngó ngàng gì tới Cảnh Liêm Uy, khiến cho Cảnh Liêm Uy có chút hoài nghi nhưng anh lại không để trong lòng.
Bảy giờ tối ngày hai mươi, Ân Thiên Thiên mặc một bộ váy màu đen đơn giản khoác tay Cảnh Liêm Uy bước vào sảnh số một của buổi biểu diễn ở thành phố T.
Đồ trang sức tinh xảo được gắn vào mái tóc đuôi ngựa phía sau làm tăng thêm vẻ đẹp kiều diễm của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy mặc bộ vest màu đen, vẻ ôn hòa trên khuôn mặt đẹp trai của anh chỉ bộc lộ khi anh nói chuyện với Ân Thiên Thiên mà thôi.
Trong phòng gần như không còn chỗ ngồi, như vậy có thể thấy được danh tiếng và năng lực của nữ vũ công ballet này, cho đến hôm nay Ân Thiên Thiên mới biết được cô ấy cùng tuổi với mình, cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi, nhưng người ta đã là người nổi tiếng được tất cả mọi người biết đến, nghe nói là diễn viên chính của đoàn ballet nước Đức, vô tình ÂnThiên Thiên có chút khâm phục cô gái này.
Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, trong tay Ân Thiên Thiên còn cầm quyển sổ tay quảng cáo, kỳ lạ là trên đó không có tên của vũ công ballet kia, cũng không biết là ban tổ chức cảm thấy danh tiếng của cô ấy đã đủ lớn rồi nên không cần thiết nữa, hay là cảm thấy thần bí như vậy sẽ thu hút thêm nhiều người hâm mộ cho cô ấy hơn...
Ánh sáng trong phòng được hạ xuống, Ân Thiên Thiên ngồi im trên ghế của mình nhìn tấm màn lớn trên sân khấu được kéo lên, một bóng dáng xinh đẹp đứng trong góc sân khấu nhón cao hai chân, mũi chân thẳng tắp, mi mắt hơi rủ xuống... Không cần nói lời nào, chỉ đứng yên đó không động đậy nhưng vào khoảnh khắc ấy người vũ công ballet biết rằng danh tiếng của bản thân sẽ càng vang xa hơn nữa.
Âm nhạc vang lên, vũ công bắt đầu những động tác nhẹ nhàng...
Ân Thiên Thiên im lặng nhìn vũ công trên sân khấu, ánh mắt của cô không khỏi kinh ngạc.
Cho dù lớp trang điểm khá đậm nhưng cũng không thể che lấp được vẻ đẹp kiều diễm của cô ấy, dường như cô ấy được sinh ra để biểu diễn trên sân khấu vậy, xoay tròn, nhảy lên, mũi chân chạm đất... Mỗi động tác đều nhận được rất nhiều tràng pháo tay ngưỡng mộ, những tiếng vỗ tay đó là lời khen ngợi của mọi người dành cho kỹ thuật múa điêu luyện của cô...
Một khúc vì yêu mà chết, một khúc nhẹ nhàng lay động, khắc sâu vào ánh mắt của tất cả mọi người.
Không thể không nói, cô gái trên sân khấu là người có thể thu hút được cả nam giới lẫn nữ giới.
Trong bóng tối, Ân Thiên Thiên liếc nhìn Cảnh Liêm Uy, cô không biết anh có hứng thú với tiết mục như vậy không, lúc đó cô chỉ là nhất thời ấm đầu muốn đi mà thôi, trong bóng tối mờ ảo, cô nhìn thấy anh nhìn người con gái đang biểu diễn trên sân khấu rất chăm chú, dường như anh đang chìm đắm đó vậy...
Khi người con gái xinh đẹp đó nằm phục xuống đất với phong thái tao nhã sau màn biểu diễn xoay tròn đỉnh cao, Ân Thiên Thiên nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm, khiến cô cảm thấy bản thân cũng có chút kích động.
Mãi cho đến khi tiết mục kết thúc, Ân Thiên Thiên mới đứng dậy chuẩn bị đi theo đám đông ra ngoài, khi cô quay người nhìn lại thì thấy Cảnh Liêm Uy vẫn ngồi trên ghế, bộ dạng của anh giống như vẫn chưa thoát khỏi những rung động của buổi biểu diễn, sau khi cô nở một nụ cười nhẹ mới khẽ đưa tay chạm vào bờ vai anh.
"Cảnh Liêm Uy, anh ngốc luôn rồi sao?" Câu nói đùa vừa rơi vào không khí dường như lại có thể kéo anh trở về thực tại.
Cảnh Liêm Uy quay đầu, dựa vào ánh đèn ấm áp, nhìn người con gái trước mắt.
Bộ váy đen càng làm tôn lên làn da trắng của cô, khuôn mặt tràn đầy vẻ tinh nghịch, trong nháy mắt, khóe miệng Cảnh Liêm Uy nở một nụ cười, cô gái này mới là vợ của anh...
Cảnh Liêm Uy chỉ đứng dậy không nói gì, anh đưa tay nắm chặt tay của Ân Thiên Thiên, anh bỗng nhiên nhẹ nhàng nói với cô: "Ân Thiên Thiên, cảm ơn em!"
Từ buổi biểu diễn đi ra ngoài, Ân Thiên Thiên cúi đầu nhìn Cảnh Liêm Uy đang nắm tay cô, nụ cười càng trở nên ôn hòa, bọn họ đi ra sau, trong hội trường không còn lại bao nhiêu người, thậm chí Ân Thiên Thiên còn nhìn thấy được những vũ công còn mặc nguyên trang phục vội vã đi lại trong hậu trường.
Sau khi ra ngoài, Ân Thiên Thiên cùng Cảnh Liêm Uy bước lên xe, không chú ý đến một cô gái xinh đẹp mặc trang phục trình diễn quen thuộc chạy về phía bọn họ, gương mặt sau khi tẩy trang chỉ còn lại những hoài niệm và lo lắng...
Cả nhóm người chạy theo sau cô, nhưng đôi mắt sáng ngời của cô chỉ chăm chăm nhìn về phía gương mặt đẹp trai kia...
Cảnh Liêm Uy, là anh sao? Em đã trở về rồi, anh vẫn đợi em chứ?