Ánh mắt hơi sáng lên, Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy khẽ giọng nói: “Cảnh Liêm Uy, tôi chính là người phụ nữ như thế, anh hối hận chưa?”
Đúng thế, cô chính là người con gái như thế, cô không đơn thuần và tin tưởng bất cứ ai trên thế giới này, cũng không tốt bụng với mọi người, thậm chí còn vì bản thân mà đóng vai loại người bản thân ghét nhất, cũng sẽ vì bản thân mà gả cho người đàn ông chỉ gặp mặt hai lần.
Trước giờ Ân Thiên Thiên không phải thỏ con sống khép kín, mà là một con sói con giấu rất khéo răng nanh của mình.
Cảnh Liêm Uy hơi nhếch đuôi mày, đôi mắt phượng híp lại đánh giá cô gái trước mặt, cánh tay vừa rồi để mặc cho cô khoác cũng rút lại, đút tay vào túi quần.
Vì những động tác của anh mà hơi thở của Ân Thiên Thiên như ngừng lại, đầu cô hơi cúi xuống không dám nhìn anh.
“Ngẩng đầu lên.” Cảnh Liêm Uy ra lệnh, lời nói đầy nghiêm khắc không thể chống lại.
Ân Thiên Thiên hít sâu một hơi lấy hết dũng cảm ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Cảnh Liêm Uy, sâu trong ánh mắt cô dường như đang có cảm xúc gì đó dâng trào, nào còn vẻ thẹn thùng thường ngày nữa.
Cảnh Liêm Uy hơi cau mày, đứng thẳng người khẽ mở miệng, giọng nói mang vẻ không vui: “Ân Thiên Thiên, em phải nhớ một chuyện, em là vợ của Cảnh Liêm Uy này, tôi là chồng của em! Trên thế giới này, nếu không có sự cho phép của tôi thì không ai có thể động tới em, người nào dám ra tay với em chẳng khác nào khiêu khích tôi!”
Đôi mắt Ân Thiên Thiên mở to, lần đầu tiên cô thấy Cảnh Liêm Uy nói những lời bá đa͙σ như thế. Cô đứng ngây người hồi lâu cũng chưa phản ứng lại, giọng nói trầm ấm tiếp tục rót vào tai cô.
“Ân Thiên Thiên, tốt nhất em đừng đoán bừa suy nghĩ của tôi.” Ánh mắt Cảnh Liêm Uy ngày càng sâu thẳm, dường như anh không biết lời của anh ảnh hưởng thế nào tới Ân Thiên Thiên: “Tôi cực kỳ ghét đấy.”
Nói xong, Cảnh Liêm Uy đã nắm lấy bàn tay ấm áp của cô đi tới giữa sảnh, anh không hề quan tâm tới suy nghĩ của Ân Thiên Thiên lúc này.
Tuy anh chỉ là một bác sĩ, nhưng anh còn là một người đàn ông, là chồng của Ân Thiên Thiên. Việc Ân Thiên Thiên không tin tưởng anh quả thật đã khiến Cảnh Liêm Uy tức giận vô cùng.
Lúc Ân Thiên Thiên hơi tỉnh hồn lại thì đã ngồi vào vị trí xếp sẵn, chỗ ngồi bên cạnh cô vẫn còn trống, đó là chỗ của cậu chủ nhà họ Ân. Ân Thiên Thiên như thể nghe được tiếng bàn tán sau lưng, chỉ có một người duy nhất vẫn lạnh nhạt với mọi thứ, đó chính là Cảnh Liêm Uy.
Ân Thiên Thiên không nói gì, vẫn chú tâm nghe tiếng bàn luận đằng sau.
- Không phải nói cậu chủ nhà họ Ân sẽ về tham gia lễ đính hôn của cô hai sao? Sắp bắt đầu rồi sao vẫn chưa thấy người đâu? Đừng nói là không đến nhé?
- Ai mà không biết cậu chủ nhà họ Ân là miếng bánh thơm phưng phức, giờ không chỉ mình cô sốt ruột đâu.
- Nếu không phải có tin cậu chủ nhà họ Ân trở về thì buổi đính hôn này không hoành tráng thế đâu, giờ chỉ mong cậu chủ mau tới thôi.
- Cậu chủ nhà họ Ân đã ra nước ngoài từ năm 25 tuổi, đây hình như là lần đầu tiên trở về nước, không biết sẽ ở lại bao lâu, hy vọng đừng ở hai hôm rồi đi luôn.
- Cái này thì hên xui, tôi nhớ hình như cậu chủ có quan hệ tốt nhất với cô cả đấy.
Lời vừa dứt, Ân Thiên Thiên liền cảm giác ánh mắt những người xung quanh đều đặt lên người cô, cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Cảnh Liêm Uy ngồi bên cạnh tất nhiên cũng nghe hết những lời vừa rồi, ánh mắt anh hơi trầm xuống.
Lễ đính hôn bắt đầu, Ân Nhạc Vy thẹn thùng đứng bên cạnh Hướng Thực, Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn hai người đang dần bước tới, khóe mắt vương nụ cười nhạt, Cảnh Liêm Uy thì nhếch mày vẻ mặt khó đoán.
Ân Nhạc Vy đầy kiêu ngạo nhìn khách khứa trong sảnh, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy, thầm nghĩ với năng lực bọn họ thì sẽ không bao giờ có buổi lễ thế này nhỉ? Trên thế giới có người nói rằng, kết hôn là lần đầu thai thứ hai của một cô gái, lần này chắc chắn Ân Nhạc Vy phải vượt trội hơn Ân Thiên Thiên.
Cô ta hơi đỏ mặt cầm lấy micro, ngại ngùng mở lời: “Cám ơn mọi người đã bớt chút thời gian bận rộn tới đây tham gia lễ đính hôn giữa tôi và Hướng Thực, vốn dĩ tôi cũng không muốn làm lễ đính hôn quá hoành tráng, nếu khi kết hôn không lớn được thế này chắc mọi người sẽ cười tôi quá…”
Ân Nhạc Vy vừa nói vừa ngại ngừng vén tóc bên tai, phong thái uyển chuyển và lời nói khiến ai nấy đều bật cười, nhà họ Ân và nhà họ Hướng liên hôn, lễ kết hôn có thể nhỏ sao? Nhất thời ánh mắt mọi người đều trở nên ấm áp hơn vì những lời đáng yêu của cô ta.
Con gái sắp lấy chồng đều xinh đẹp như thế, đúng là dáng vẻ của cô gái đang đắm chìm trong tình yêu.
Dường như nhận ra mình lỡ lời, Ân Nhạc Vy thẹn thùng nhìn về Hướng Thực đang đứng bên cạnh, cô ta tiếp tục nói: “Ý của tôi là, dù sao tôi cũng chỉ là cô hai nhà họ Ân, nhưng tôi thật sự rất hạnh phúc vì được bố mẹ và chị gái yêu thương hết mực, đồng thời tôi cũng rất vui vì có thể gả cho Hướng Thực. Trong mắt tôi, anh ấy chính là người đàn ông tốt nhất trên đời, còn tôi, cam tâm tình nguyện trở thành người nâng khăn sửa áo cho anh ấy.”
Ai mà chẳng thích nghe những lời này, dù là nhà họ Ân hay nhà họ Hướng hay chính cô ta. Một cô gái xinh đẹp và biết cách nói chuyện luôn được mọi người yêu mến, lúc này, Ân Nhạc Vy chính là như thế.
Ân Nhạc Vy chỉ nói vài câu rồi nhường micro cho Hướng Thực, hắn nhận lấy, ánh mắt như vô tình nhìn xuống Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy.
Ánh mắt Cảnh Liêm Uy hơi híp lại, anh đột nhiên nói với Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên.”
Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn anh, vẻ mặt ngơ ngác không biết anh gọi cô làm gì, nhưng Cảnh Liêm Uy lại nhìn cô nở nụ cười, sau đó đưa tay chỉnh sợi tóc bên tai cô, dáng vẻ hai người vô cùng thân mật.
Cả người Ân Thiên Thiên ngây ra như phỗng, ánh mắt mở to nhìn Cảnh Liêm Uy, anh đang dùng mỹ nam kế với cô à?
Cảnh Liêm Uy dựa sát người cô như vậy, còn cười rực rỡ như ánh mặt trời, sao cô cảm giác thế giới này bắt đầu nghiêng ngả rồi?
Trước giờ cô vẫn biết, Cảnh Liêm Uy đối xử với cô không chỉ đơn giản là làm tròn bổn phận trên giấy tờ. Đối với anh, cô như là một fan cuồng trung thành với thần tượng, tuy cô rất khinh thường hành động này của mình nhưng ai bảo sức hút của Cảnh Liêm Uy quá đáng sợ, còn mạnh hơn anh trai Ân Thiên Tuấn của cô gấp mấy lần.
Cảnh Liêm Uy buồn cười nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Ân Thiên Thiên, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, anh liếc nhìn người đàn ông trên bục với ánh mắt châm chọc.
Hướng Thực đang nở nụ cười, khi nhìn thấy cảnh này tay không khỏi nắm chặt micro, sắc mặt hắn tối sầm, mãi vẫn không nói gì, Ân Nhạc Vy đứng bên cạnh nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của Hướng Thực, bàn tay giấu trong váy siết chặt.
Ân Thiên Thiên!
Lại là cô ta! Cô ta lại muốn làm gì? Hôm nay mình đã đính hôn với Hướng Thực rồi, Ân Thiên Thiên còn chưa từ bỏ sao?
Nhìn khách khứa đầy phòng bên dưới, Ân Nhạc Vy có cảm giác vô cùng mất mặt. Sau khi hít sâu một hơi, cô ta giả vờ như không biết gì khẽ cười nói với Hướng Thực đang si ngốc nhìn chằm chằm Ân Thiên Thiên: “Hướng Thực, sao anh căng thẳng thế? Chẳng lẽ anh hồi hộp đến mức chỉ nhìn thấy anh rể em mới bình tĩnh được à?”
Một câu khiến cả sảnh đều bật cười, không khỏi nhìn về phía người đàn ông bên người Ân Thiên Thiên.
Anh rể?
Xem ra chuyện Ân Thiên Thiên gả cho nhà bình thường là thật rồi.
Mọi người nhìn Ân Thiên Thiên đầy châm chọc, có thương hại và cũng có cười nhạo. Trong lòng Ân Thiên Thiên vô cùng phức tạp, nhưng chuyện này đã không thể làm cô khó chịu nữa rồi. Đúng như Cảnh Liêm Uy nói, những người này chẳng qua chỉ có thể tổn thương cô bằng lời đồn vô căn cứ, nhưng nhà họ Cảnh sẽ không để mặc điều đó, cô chỉ cần làm tốt trách nhiệm của mình là được.
Ánh mắt cô bỗng nhiên trở nên vô cùng bình thản, khéo miệng hơi nhếch lên nhìn người đàn ông bên cạnh.
Nghe thấy lời Ân Nhạc Vy, Hướng Thực mới giật mình tỉnh hồn lại, hắn cố gắng dời mắt đi, cười xin lỗi: “Xin lỗi mọi người, lần đầu tiên đính hôn với một cô gái hiền thục dịu dàng hiểu lòng người như Ân Nhạc Vy, tôi hồi hộp quá nên mới ngây người, may mà có anh rể bên dưới tiếp thêm dũng khí cho tôi.”
Anh ta cũng nói như lời của Ân Nhạc Vy, hơn nữa còn là lý do vô cùng thuyết phục.
Khi Hướng Thực sắp tiến hành nghi thức được kỳ vọng nhất, cũng chính là nghi thức bày tỏ với Ân Nhạc Vy, đằng sau bỗng vang lên tiếng ầm ĩ. Tất cả mọi người đều quay lại, sau đó tiếng bàn tán kích động bắt đầu lan truyền, ngay cả Ân Nhạc Vy và Hướng Thực cũng không khỏi ngẩn ra.
Ân Thiên Thiên còn chưa kịp ngẩng đầu, trước mặt đã bị một bóng đen bao trùm.
Vừa ngước mắt lên, khuôn mặt cô đã nở nụ cười rạng rỡ mà ngay cả Cảnh Liêm Uy cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
“Anh ơi.” Chỉ hai chữ đơn giản như viên đá rơi vào mặt hồ bình lặng gây nên từng gợn sóng nhấp nhô, khiến mọi người đều giật mình.
Cậu chủ nhà họ Ân, hai mươi ba tuổi đã nổi tiếng khắp thành phố T, hai mươi lăm tuổi vào lúc danh tiếng lên cao nhất lại chọn ra nước ngoài, chuyến đi này ròng rã mất năm năm. Giờ đây, một Ân Thiên Tuấn đã ba mươi tuổi lại vẫn cô đơn lẻ bóng một mình.
Ân Thiên Tuấn híp mắt nhìn cô gái đã trưởng thành, vẻ mặt đầy ý cười, anh ấy vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, giọng đầy thương yêu. “Thiên Thiên, anh về rồi.”
Lúc này, ngay cả Ân Bách Phú và Lý Mẫn đều đi tới, nở nụ cười nhìn Ân Thiên Tuấn. Mọi người như thể đã quên lãng hai người đang đứng trên bực, khách khứa xung quanh đều vây lại hỏi han Ân Thiên Tuấn, dường như bọn họ cũng trở thành người nhà họ Ân vậy.
Ân Thiên Thiên đứng lên, khuôn mặt rạng rỡ với ánh mắt sáng rực đầy hưng phấn và kích động.