Tôi định phát tiết, nhưng tiếng cười của chị chồng làm tôi sực tỉnh, chiếc phong bao này đã qua tay chị ấy!
Thế là tôi phẫn nộ mắng vào mặt chị ta:"cái bà điên này, có phải là bà đã cố ý động tay chân với phong bao này, đổi tiền thật thành tiền âm phủ thế này không?"
Từ Dương chặn tôi lại, dáng vẻ và ngữ điệu ngọt ngào như được bôi mật lên:"không sai đâu, La Hy em không sai đâu, chị anh không đổi phong bao, đây là phong bao mà bố mẹ anh đã cho em."
Tôi phẫn nộ không ngừng: "cho em tiền âm phủ?!"
Từ Dương cười hi hi rồi nói: "đúng rồi, đây là tập tục của vùng này, Trưởng bối sẽ chuẩn bị cho dâu con, một người cho tiền dương, một người cho tiền âm. Em thấy đấy, tiền mặt thì để người dương dùng, tiền âm phủ thì để người âm dùng, ý nghĩa là, em nhận lễ này, từ nay về sau, lúc sống em là người nhà anh, nếu chết sẽ là ma nhà anh, cả cuộc đời này sẽ không xa rời nhau!"
Nói xong, anh ta vui vẻ nắm lấy tay tôi, mười ngón đan nhau, ánh mắt nhìn tôi ngọt ngào cứ như lúc đầu mới yêu nhau vậy.
Nhưng tôi cảm thấy buồn nôn!
Làm gì có ai một lòng muốn kết hôn, mà đối phương lại tặng tiền âm phủ?
Tôi đứng dậy, tức giận đẩy tay Từ Dương ra, về phòng thu dọn hành lý, lúc chuẩn bị đi thì bị Từ Dương chặn ngay ngoài cửa.
Anh ta lo lắng nhìn tôi:"La Hy, em muốn đi à?"
Tôi lườm anh ta lấy một cái, rồi nói một cách rành rọt: " Từ Dương, chúng ta chia tay đi."
Từ Dương lắc đầu.
Tôi hít một hơi thật sâu, nói: "Từ Dương, ngày trước khi chúng ta yêu nhau, anh không hề nói cho em sư thật, rằng anh có một bà chị bị điên, cũng không nói cho em biết sức khỏe của bố anh không tốt, nhà anh nghèo thì em cũng chấp nhận rồi, ai bảo em yêu anh? Nhưng nhà anh lại tặng em tiền âm phủ!!"
Anh bảo em nhịn nổi không?
Tôi không muốn nói nhiều hơn nữa, cũng muốn mau chóng rời khỏi nơi kì dị này, thế là tôi đẩy Từ Dương ra, muốn đi ngay.
Đột nhiên đằng sau gáy đau đớn!
Trước khi hôn mê, tôi cố gắng xoay người lại, nhìn rõ người đã dùng gậy để đánh tôi – là Từ Dương.
Anh ta như biến thành người khác, mặt biểu lộ sự tuyệt tình đến lạ!
Rầm.
Tôi ngã ra đất.
Trong mơ hồ, cảm giác Từ Dương kéo chân tôi lôi đi, anh ta vừa đi vừa nói khe khẽ: "sinh ra là người, chết thành ma, nhận phong bao giấy trắng nhà tao, ăn cơm nhà tao, ngủ trên nắp quan tài nhà tao, là người hay ma đều không thể thoát!..."
Giọng hát của anh ta, so với bà chị điên khùng, càng khủng khiếp...
...
Lúc tôi tỉnh dậy, đã không biết mình đang ở đâu.
Tôi khẽ động đậy, phát hiện mình đang bị trói chân tay, tôi bây giờ đang nằm trên đất, giống như một con côn trùng, chỉ có thể khẽ động người.
Trước mặt ngồi xổm một bóng người.
Đó là chị của Từ Dương.
Lưng chị ta hướng vào tôi, không biết đang làm gì.
Tôi cố gắng nhướn dài cổ ra để nhìn cho rõ, Chị của Từ Dương đang bày một hàng cơm trắng, mỗi bát cơm đều cắm ba nén hương, không biết là đang muốn cúng bái ai.
Hơn nữa, trong phòng này rõ ràng có bàn thờ, không biết vì sao lại bày hết xuống đất?
Không biết có phải do chị của Từ Dương phát bệnh, nên mang hết đồ cúng trên bàn thờ đặt xuống đất chơi hay không?
Tôi khẽ ho một hai tiếng, đợi chị của Từ Dương quay đầu lại, tôi cố gắng làm ra vẻ thân thiện hỏi: "chị ơi, chị đang cúng cho ai đấy?"
Từ Dương khẽ mở miệng cười, điệu cười làm tôi không rõ là điên giả hay điên thật.
Chị ta bắt đầu từ cái linh bài thứ hai bắt đầu, từng cái vừa chỉ vừa nói: "em dâu, em dâu, em dâu..."
Có tất cả 13 cái bài vị, chị ta nói 12 tiếng em dâu.
Tôi có chút không hiểu: "Sao lại nhiều em dâu thế? Chị rốt cục có bao nhiêu cậu em trai?"
Chị của Từ Dương lắc lắc đầu, lại bắt đầu đếm từ chiếc bài vị thứ hai, mỗi bài vị là một tiếng "em dâu", đếm đi rồi lại đếm lại.
Tôi lại thấy mơ hồ, sau đó rốt cuộc hiểu ra: "Những người này có phải là vợ của Từ Dương không? Từ Dương lấy mười ba người vợ?
Chị của Từ Dương lắc lắc đầu.
"Không phải lấy mười ba người?" Tôi không hiểu lắm.
Chị của Từ Dương chỉ vào cái bài vị cuối cùng – cái bài vị đó có hơi khác so với các bài vị khác, điều này thì tôi cũng nhận ra rồi, đó là một cái bài vị không có chữ, tất cả carc linh vi còn khác đều có tên có họ.
Chị của Từ Dương nói: "Của em"
"Á..."
Tôi còn chưa chết, sao phải lập bài vị!
Vừa nghĩ đến đây, tôi lạnh hết cả sống lưng!
Đúng rồi.
Chính vì tôi chưa chết, nên trên bài vị kia không khắc tên của tôi.
Nếu mà như vậy...
Trước đó những người có tên được khắc trên linh vi đó, đều đã chết...
Từ Dương lấy mười hai người vợ, chết mười hai người, mà mình lại là người xấu số thứ mười ba...
Chẳng trách khi chị của Từ Dương tỉnh đã nhắc tôi điều đó!
Nếu không mau chóng chạy thoát ra ngoài, tôi cũng sẽ chết ở đây!
Chị ơi cứu em! Tranh thủ lúc này không có người, chị giúp em bỏ dây trói này ra. Chỉ cần chị mở trói giúp em, em sẽ đưa chị thoát ra khỏi đây, sau khi ra khỏi đây, em sẽ tìm một bác sỹ tốt, để chữa bệnh cho chị, để chị có thể sống một cuộc sống bình thường! có được không?" Tôi ôm hi vọng nói với chị của Từ Dương.
Chị của Từ Dương lắc lắc đầu.
Chị ta chỉ tay vào bài vị đầu tiên, nói hai từ: "của tao"
Tôi ngây ngốc.
Trên bài vị đó ghi: "Ôn Như Ca chi bài vị" mà trên đó chữ Ca thiếu một nét phẩy.
Mà chị của Từ Dương cười ám muội.
Tôi lạnh sống lưng!
"Chị họ Ôn? Chị không phải chị ruột của Từ Dương?!" Tôi ngạc nhiên hỏi.
"đồng, dưỡng, dâu." Ôn Như Ca ngồi xuống, cầm bát cơm thứ nhất lên ăn, vui vẻ cười nói: "sinh ra là người, chết thành ma, nhận phong bao giấy trắng nhà tao, ăn cơm nhà tao, ngủ trên nắp quan tài nhà tao, là người hay ma đều không thể thoát!..."
Cô ta vừa đọc vừa ăn, mà ăn rất vui vẻ.
Đột nhiên một đợt gió lạnh người thổi vào, làm tôi cảm thấy ớn lạnh.
Mấy nén hương trước mặt bỗng chốc kì dị lạ thường, đốm lửa lúc tỏ lúc mờ, rồi theo một cách phản khoa học, bỗng chốc hương cháy dần đến gốc, cuối cùng thì tất cả tàn hương đều rơi xuống bát cơm trắng, đều tăm tắp một cách kì lạ, vừa hay che phủ hết cả bát cơm, không lộ một chút màu trắng nào của cơm.
Ôn Như Ca cũng vừa ăn xong bát cơm của cô ta.
Cô ta bê bát cơm cuối cùng, đi về phía tôi.
Tôi nhớ lại câu đồng dao mà cô ta và Từ Dương hay hát, xem ra Từ Dương giết vợ cũng có quy luật rồi, mà cho ăn cơm trắng cũng là bước thứ hai!
"Tôi không ăn!" Tôi cố gắng phản kháng lại!
Nhưng Ôn Như Ca cũng không biết sức lực từ đâu, bóp được miệng tôi ra, nhét một thứ gì đó to như ngón tay cái vào miệng tôi.
Không phải là cơm trắng.
Tôi ngạc nhiên tột độ, lúc này mới phát hiện, bát trong tay Ôn Như Ca sạch sẽ, một hạt cơm cũng không có.
Tôi khẽ động cái miệng, hình như là thịt.
Thịt sống.
"Ọe..." Khi phát hiện đó là một miếng thịt sống mềm mềm, dạ dày tôi lộn lên, tôi bắt đầu nôn!
Ôn Như Ca ngay lập tức bịt mồm tôi.
"Muốn sống, thì phải nuốt nó!" Lúc này, trông cô ta có vẻ là bình thường.
Tôi cảm thấy cô ta không có ý hại mình, thế là cố gắng nhắm mắt nhắm mũi, nuốt miếng thịt sống kia.
Thấy tôi nuốt miếng thịt sống rồi, Ôn Như Ca mới bỏ tay ra, cười mãn nguyện.
Tôi thấy cô ta lúc này mới thấy có chút bình thường, thế là mau chóng hỏi: "Cô cho tôi ăn cái thứ đó rốt cuộc là cái gì vậy?"