Con quỷ nhỏ này căn bản chính là không muốn được giải cứu, bàn tay bé nhỏ của nó nắm lấy cây sào và kéo thật mạnh
Thình thịch!
…..
“hahaha” con quỷ nhỏ này cười hạnh phúc
Không cần nhìn cũng đoán ra được ai là người rơi xuống nước, Người đó là Ôn Như Ca, ngườI đứng bên cạnh hồ bơi, ngoài cô ta ra thì chẳng còn ai khác.
Sau khi Ôn Như Ca rơi xuống nước, dưới đáy hồ không còn yên ổn nữa.
Tất cả các xác chết trôi nổi đột nhiên mở mắt, gầm gừ đi ngược lên, cố gắng hết sức để tóm lấy người đang rơi xuống, đúng vậy, không cần phải đoán xem ai là người hại những người trong bể máu này, bởi vừa nhìn đã biết tât cả bọn họ đều có thù hận với Ôn như ca.
Ôn Như Ca bị đám quỷ vây chặt, vội vàng ném vài lá bùa, sức mạnh của những lá bùa không giống nhau, sau khi va chạm với đám quỷ liền nổ một tiếng, Toàn bộ hồ bị nổ tung.
Tôi thấy nước trong hồ tạt vào người
Đau!
Đau ư???
Tôi lăn lộn trên mặt đất, không khí cay nồng xông thẳng vào khoang mũi, tôi đột ngột ho dữ dội.
Tôi ho ư?
Tôi còn sống?
Trời ơi, linh hồn tôi đã trôi ra ngoài, như vậy tôi có thể sống lại?
Mạng sống của tôi, giống như con gái tôi sao? Cmn
“’La!Hy!” bên cạnh truyền đến tiếng nghiến răng
Tôi quay lại nhìn, thấy Ôn Như Ca đang nằm dưới chân tường bên kia, toàn thân ướt như chuột lột, rõ ràng là lúc cô ta chiên cá…à không, chiên thi thể cũng khiến cho máu văng khắp người.
Khuôn mặt của cô ta đầy sự giận giữ và kinh ngạc, nghiến răng nghiến lợi nói: “tại sao cô lại ở đây?”
Tôi không thèm để ý đến cô ta vì tôi đã nhìn thấy con gái mình, con gái đã biến thành hình dáng con người, tôi sợ nó bị ném hỏng, nhưng khi bò đến bên cạnh con bé mới phát hiện bản thân lo bò trắng răng.
Nó đâu có bị ném hỏng.
Nó thậm chí còn rất vui là đằng khác, còn cho rằng vụ nổ vừa rồi chỉ là một trò chơi.
Ma quỷ ơi!
“Đây chính là con cua ngươi với Âm quân?”, Ôn Như Ca nhạc nhiên hỏi.
Tôi cuối cùng cũng có thời gian để nhìn cô ta, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy cô ta, tôi liên từ bỏ mong muốn nói chuyện với cô ta:”cô vẫn là tự lo cho bản thân mình trước đi”
Đúng vậy.
Vụ nổ vừa rồi đã làm nổ tung hết số dầu chiên, đồng nghĩa với việc chằng còn thứ gì để phong ấn nữa, toàn bộ người chết đều từ dưới đáy bò lên, cứ theo đà này, đều là hướng về phía cô ta.
Lúc này, tôi ngừng lội qua dòng nước bùn, bế theo đứa bé trốn sau cây cột.
Đứa trẻ kêu lên vài tiếng, mặt nó rúc vào ngực tôi, tôi đoán có lẽ nó đói rồi, liền cho bú. Bây giờ xem ra máu trong hồ là máu thật. Mạc dù là máu hỗn tạp người có, động vật cũng có nhưng nếu Ôn Như Ca đã làm để biến nơi này là chỗ chôn thi thể, thì chứng tỏ số máu thu thập sự phẫn nộ của người chết này lại toàn là cực phẩm.
Đống máu đó hất lên người tôi, Khi con bé bú sữa như vậy lại càng thơm.
Bất luận bên ngoài loạn như thế nào tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ cần biết cho con bé bú là đủ rồi.
Đột nhiên Ôn Như Ca tiến vào.
Lúc này trông cô ta thật thảm hại, không còn vẻ ưu nhã như lúc bước vào mật thất, tóc tai cô ta rối bù, cơ thể đều là vết cào cấu, nhưng nhìn thấy máu từ những vết cào đó đều là máu tươi thì tôi liền biết, đám ma bò ra từ vũng máu đó không phải là cương thi, bọn chúng không có chất độc của thây ma.
Ôn Như Ca nhìn tôi chằm chằm, đốt lá bùa, tạm thời đẩy lùi vòng vây đám ma quỷ, lên tiếng hỏi: “Âm quân cũng đến rồi?”
“không có”
“sao có thể như vậy được? Các người đã định hôn ước, chính là sống chết không rời”
“Hừ”- Tôi từ chối tất cả những ảo tưởng của cô ta trong một tiếng hừ này
Ôn như ca đột nhiên nổi giận, quay lại, lấy thanh kiễm gỗ gụ quanh cổ tôi, gào lên:”Cô quay lại làm gì, không có cô đã không có nhiều chuyện như vậy, nếu cô không gọi Âm quân ra vậy thì chúng ta cùng chết tại đây đi”
Tôi trước giờ luôn tin vào những lời độc ác của Ôn Như Ca, bởi vì cô ta là người có thể ăn tay của chính mình, vậy thì chẳng có gì ngạc nhiên nếu cô ta làm điều gì đó điên rồ.
“Tôi không gọi được Âm Quân đâu, chúng tôi đã li hôn rồi”
“không thể nào, lúc đó tôi đã lấy tim của anh ta làm vật tế, kết hôn thân cho các người, Âm hôn của 2 ngươi bền chắc nhất trên thế giới này, kể cả ngươi tái sinh, ngươi vẫn là người của Âm Quân, chết là ma của Âm Quân, mau gọi hắn ra đây!” Ôn Như Ca siết kiếm gỗ, mặc đù chỉ là gỗ, song nhìn vào tư thế của cô ta, kiếm gỗ này có thể cắt cổ họng tôi
Tôi lắc đầu: “Những gì tôi nói là thật.”
“Được, vậy thì chúng ta chết cùng nhau”, cô ta hét lên giận giữ, lưỡi kiếm gỗ cắt vào da tôi, đây lại là sự thật!
Tôi nhanh chóng nói: “Tôi có thể giúp cô.”
Ôn Như Ca dừng tay nói:”Giúp như nào”
“Bần đạo bất tài, một năm nay ngoài việc sinh con ra cũng học được ít pháp thuật…”
Ôn Như Ca cười khinh bỉ:”mới học có 1 năm, cô liền nghĩ có thể đấu với ma? Tôi học 13 năm nay còn không dám nói có thể xử lý cái cục diện này”
“Nếu như tôi có thể thì sao?”
“Nếu như cô có thể, tôi chặt đầu tôi xuống cho cô ngồi”
Con người này nói chuyện vẫn điên rồ như vậy
Tôi lắc đầu” Tôi không cần cái đầu cô, tôi chỉ cần cô nói thật với tôi”
“nói thật…vài điều?” ôn như ca lặng người
Tôi gật gật đầu.
“Điều gì?”, nhưng trong lúc này không cho phép chúng tôi nói quá nhiều, những linh hồn oán hận đang tiến đến, Ôn Như Ca nhanh chóng đẩy tôi ra: “Được, tôi hứa với cô, chỉ cần cô giải quyết được đám quỷ này”
Con người này, đúng là chỉ thích lấy người khác làm bia đỡ đạn như mọi khi
Tôi hít một hơi thật sâu và thấy rằng lũ xác sống đang ép mình.
Tất nhiên mục tiêu của bọn chúng k phải tôi mà là Ôn Như Ca ở đằng sau. Nhưng hận thù của bọn chúng lại chẳng màng xem ai có liên quan hay không liên quan, dù sao nếu có ai cản đường đều là giết không tha
Tôi tháo găng tay trái để lộ dấu ấn của Diêm Vương.
Đột nhiên đám quỷ vừa nãy vãn còn đang hăng máu bỗng nhiên dừng lại, vừa nãy vẫn mang bộ mặt oán hận mà giờ như kinh sợ, tôi tiến thì bọn chúng lùi, dần dần bị ép quay trở lại cái bể cạn kia.
“Cô còn đứng đấy làm gì? Cô thấy tôi còn tay nào khác để phong ấn chúng à?”, tôi không khách khí nói với Ôn Như Ca.
“À Ừ” lúc này Ôn Như Ca mới hoàn hồn, từ sau cột chạy ra, vừa chạy vừa cầm theo lá bùa.
Ngay khi cô ta chạy đến bên cạnh tôi, đột nhiên, một hình người bật ra khỏi bể, với một cái miệng, liền phun máu lên người tôi!
Tôi bị dọa đứng người, hoàn hồn trở lại, đám quỷ vừa rồi bị tôi ép xuống bể đột nhiên phá giải được, lao về phía chúng tôi.
Dấu ấn của Diêm Vương bị mất rồi?
Tôi liếc nhìn lòng bàn tay trái trong nỗi kinh hoàng …