Cơ thể mềm mại như lụa dựa hẳn vào lòng của Bạch Nghiêm. Thân anh cao lớn dựa vào thanh giường bao bộc thân thể nhỏ bé như búng ra sữa. Bạch Nghiêm nắm bàn tay mềm mịn vuốt ve lâu lâu lại đứ lên miệng hôn hít một cái thiệt kêu. Vân Hy nghe tất cả lời của anh mà không bỏ xót một chi tiết nào, đôi mắt rưng rưng càng thấy yêu anh nhiều hơn. Cảm thấy cánh tay mình nóng hổi Bạch Nghiêm nhìn xuống.
-Sau lại khóc, ngoan nào.
Bạch Nghiêm lau đi giọt nước mắt nóng hối của cô.
Anh có biết trong 7 năm qua em không một lần không ngừng nghỉ về anh không. Đến ngay giấc mơ em còn thấy cả anh.Anh xin lỗi vì đã đau lòng. Những chắc chắn lần này anh sẽ bảo vệ em hết cuộc đời này không bao giờ rời xa em một bước nào nữa..Bạch Nghiêm cảm thấy có lỗi rất nhiều vì đã làm cô đau lòng trong sâu trái tim của anh cũng vậy, mỗi khi làm việc thì thôi nếu không anh sẽ láy hình cô ra xem đâu ai biết có lần anh nhớ cô đến phát điên đến nổi nước mắt rơi theo. Vì năm đó cô quá nhỏ thì làm sau anh dẫn dắt cô theo được. Thế giới của cô quá đơn thuần còn của anh thì như địa ngục tâm tối. Thế lực lúc đó thì chỉ mới được cũng cố còn quá nhiều kẻ thù. Cô còn gia đình, liệu nhưng tên đó có buông tha cho những người xung quanh anh không. Còn bây giờ thì lại khác anh đủ sức để lo cho cô tất cả, nếu ai mà đụng đến dù chỉ một sợi lông tay anh cũng không tha. Nếu như ai đó hỏi anh tại sau khi đi không nói với cô một lời nào. Tại vì anh sợ cô bé non nớt đó sẽ bị tốn thương nghiêm trọng thà rằng anh dứt khoát ra đi may ra cô sẽ chán ghét sau đó một thời gian sẽ không bận tâm đến anh nữa.
Cái đêm tâm tối ấy anh vẫn nhớ như in. Khi sáng anh nhận được tin của ông nội là công ty đang gặp chút biến cố vì có người tác động làm cho một số thông tin của công ty bị tiết lộ ra ngoài mà tổn thất kha khá còn phải bồi thường hợp đồng đành lòng anh phải vội quay về giúp ông ra mặt giải quyết. Cả ngày đó anh không biết mở lời làm sao cứ ấp mở, lời muốn nói lại không mở ra được. Rất may ông Bạch như phát hiện ra được điều gì của Bạch Nghiêm. Lúc này anh với ông Trương vào phòng nói chuyện riêng.
Cháu xin lỗi chú, ngày mai cháu phải trở về Bạch gia để phụ ông nội.Cháu đi liền sau. Chuyện này co phải quá bất ngờ không.Dạ. Công ty của ông nội cần có cháu. Cháu sẽ không nói với Vân vì sợ con bé sẽ không cho cháu đi. Chú Trương chú có tin cháu không, nếu một ngày nào đó cháu xuất hiện trở lại mà Vân Hy em ấy vẫn chưa có ai trong lòng thì cháu xin phép sẽ cưới em ấy làm vợ.Cái này... ta không biết, không phải ta nói là được.Cháu hiểu mà, cháu có linh cảm hai đứa sẽ là một đôi. Cảm ơn gia đình mình đã cứu cháu và cho con ở lại những ngày qua. Con rất biết ơn gia đình của mình. Nếu có chuyện gì cần cháu giúp chú cứ gọi vào số này.Hai người đàn ông ôm nhau như thay lời từ biệt. Đôi mắt ai cũng buồn man mán khó tả. Tuy biết số điện thoại nhưng từ đó Ông Trương không gọi vì sợ làm phiền Bạch Nghiêm. Cho nên khi Vân lần trước có nhắc đến việc đi làm ở Bạch gia nét mặt ông có chút biến sắc, chắc đã đến lúc thằng Nghiêm đã xuất hiện rồi.
Bao nhiêu lời kể của Bạch Nghiêm Vân Hy nghe vô cùng chăm chú. Rất may ông trời không bỏ lỡ cơ hội cho hai người gặp nhau lần nữa.
Bạch Nghiêm nhìn cô vợ mới cưới khóc thút thít đành lật ngược cô năm dưới thân. Lần này Bạch Nghiêm dùng nụ hôn dịu dàng để lau đi giọt nước mắt đó. Hôn lên giọt nước mắt mặn chát lại tới sống mũi. Sau đó lại nhắm đến đôi môi ngọt ngào như vị kẹo kia. Nụ hôn cuồng say khi cả hai cùng hòà quyện thành một, lưu luyến nồng say.
Còn đau không?Em.. có chút ạ.Vân Hy gật đầu e thẹn.
-Cho anh lần nữa nha.
Bạch Nghiêm dùng ánh mắt cầu xin nhìn Vân, thật sự bây giờ anh đã nghiện cô vợ nhỏ này lắm rồi cộng thêm lâu ngày khi đối diện với cơ thể mịn màng thì làm sao anh kìm lòng cho nổi.
Em, sợ đau lắm.Ngốc, sẽ không còn đau nữa. Anh cũng sẽ nhẹ nhàng.Dạ. Anh nhẹ thôi.Ừm.Lời anh nói như dụ dỗ cô. Được sự đồng ý của Vân Hy, Bạch Nghiêm di chuyển xuống cái cổ trắng gần, mút nhẹ.
Rồi tới cái ngực cao ngút vừa tay anh mà xoa nấn, liếm quanh, lúc cắn mạnh rồi lại thả ra mút nhẹ nhàng khiến cho Vân tê tái cả người.
-Um.
Bàn tay nhỏ xinh nắm chặt ga nệm.
-Ừm.. đau em.
Bạch Nghiêm lâu lâu vô lại cắn nhẹ, di chuyển xuống cái rối bé xinh, hôn đến rãnh đùi đi tới đâu ướt át tới đó. Giang hai chân cô lên cao đôi môi mỏng nhắm đến nụ hồng e ấp mà cúi người liếm láp, **** *** tuông trào vô cùng dễ chịu lại kích thích vị giác Bạch Nghiêm, cái lưỡi càng quét mạnh hơn khiến cho Vân co rút giật bắn người.
-Á... ừm.
Thấy cô đã đủ ướt át, Bạch Nghiêm chồm người lên nở nụ cười gian xảo nhìn cô vợ nhỏ.
-Anh vào nhé.
Cái kia đã ngẩng cao đầu từ lâu Bạch Nghiêm không cho vào mà cạ cạ trước mật đạo, sau đó từ từ đi vào.
Vân Hy nhăn cái mặt xinh xắn lại. Tay bấu trước ngực Bạch Nghiêm.
Vẫn còn đau lắm... huhu... anh đi ra đi.Ngoan một chút nữa thôi.Bạch Nghiêm cố gắng không động một lát sau thấy cô giãn ra thì mới luân động nhanh hơn.
-Ừm.. nhẹ thôi anh.
Bạch Nghiêm hôn lên đôi môi đỏ bên dưới ra vào ngày càng mạnh. Vân Hy lên cao trào hết lần này lại tới lần khác đến khi Bạch Nghiêm phóng hết **** **** vào trong thì cơ thể mới được buông tha. Bồng Vân Hy vào phòng tắm sau đó thay cho Cô một bộ đồ, sau đó đút từng muỗng cháo cho cô vợ nhỏ này.