Bạch Nghiêm đè lên cơ thể nhỏ nhắn, thân người anh cao to bao bọc cô chẳng còn kẻ hở. Hai đôi môi hòà quyện, càng mút phát ra âm thanh ái muội. Vâny Hy say mê ôm đầu Bạch Nghiêm, càng ép chặt anh sát lại cơ thể mình.
- Ừm...
Bạch Nghiêm mút láy cái lưỡi không xương, đến nước miếng của cô cũng ngọt ngào. Dời đôi môi lại hôn khắp mặt
Vân Hy, hôn cái má phấn nộn, cắn nhẹ lên cái cằm xinh đẹp, để lại một khoảng ướt át.
Dời xuống cần cổ, lật ra sau người cô cởi khoa kéo. Đẩy áo ngực lên mút máp nụ hồng đến say mê, bàn tay không yên phận mà xoa nắn bên còn lại. Đến khi trên người Vân Hy không còn thứ gì, Bạch Nghiêm đè lên cô môi lưỡi triền miên.........
Thân thể Vân Hy lúc này bao bọc trong chăn, Bạch Nghiêm nằm bên cạnh để cô gối đầu lên tay mình, ai kia đã ngủ say giấc vì mệt mỏi. Trên người đầy láy dấu hôn đỏ tím nhất là cần cổ rồi đến ngực.
Lúc ở bữa tiệc anh nào muốn gần Lệ Na Na, chỉ vì anh muốn xem thái độ của cô như thế nào. Có khó chịu hay vui vẽ khi anh ở bên cạnh cô gái kia. Không ngờ cô như con nhím nhỏ xù lông, lại né tránh anh. Anh thấy rõ đôi mắt
Vân Hy hiện lên nét buồn thì làm sau mà trốn tránh anh được chứ. Đúng như ý anh muốn, cô chắc một phần nào đó đang ăn giấm chua. Nghỉ lại lúc đó anh lại thương cô hơn nhìn cô gái nhỏ trong lòng anh lại muốn rạo rực.
Khi mà nói chuyện với ông Lệ trong lòng anh lại cảm giác hối thúc, nôn nóng vô cùng. Khi nhìn cô bước ra vườn hóng gió thì anh nghỉ không có gì nguy hiểm vì muốn vào được đây tất cả đều trải qua an ninh. Nhưng đến khi trực giác của anh mách bảo điều gì đó anh lại gác qua chuyện làm ăn của Lệ gia mà đi tìm cô. Nhưng ngặt nổi cái cô Lệ Na đó cứ lôi kéo, cản trở Bạch Nghiêm không cho đi. Nếu như anh ra sớm hơn thì cô đã không đụng tới ly nước ép đó.
Khi anh ra đến nơi thì thấy cô đã bị bồng bế chuẩn bị đi. Thật sự lúc đó người Vân Hy đã nóng rực nếu không anh đã đuổi theo tên vô sỉ đó rồi. Chỉ có cô gái của anh ngây thơ mới bị tên đó dở trò. Có trách thì trách bản thân anh quá lơ là, nếu lúc đó đem theo cô đi cùng thì đâu có chuyện gì xảy ra.
Bạch Nghiêm ôm chặt Vân Hy vào lòng, làn da cô mát rượi áp sát làm da nóng ran của anh, hôn lên má phấn một cái thật kêu.
- Vân Hy của anh ngủ ngon.
Căn phòng của Bạch Nghiêm nằm ở tầng hai hành lang được ngăn cách qua lớp kín, tấm rèn được kéo nhưng vẫn còn kẻ hở. Ánh sáng yếu ớt chíu vào hai thân ảnh ôm nhau ngủ vô cùng ngon giấc.
Cô gái nằm trên tay người đàn ông, chỉ là mặt hướng ra cửa sổ để lại bờ vai mảnh khảnh đưa về phía anh. Mái tóc dài thơm tho xoã đại trên gối, có chút rối. Bạch Nghiêm lưng trần mềnh chỉ đắp qua hông một tay làm gối tay còn lại đặt trên eo Vân Hy.
Vân Hy nhíu mi tâm, cảm thấy có gì đặt nặng trên người. Xoay người lại nhìn người bên cạnh. Chuyện gì đang xãy ra vậy chứ chẳng phải đêm qua cô đang nói chuyện với người đàn ông kia thì trời đất tối thui, khi thức dạy lại thấy mình nằm ở đây. Bây giờ lại nằm bên cạnh Bạch Nghiêm không một mảnh vải che thân. Hai mắt ửng đỏ với láy chiếc khăn cuộn vào bược nhẹ chân thật sự cô muốn rời khỏi đây trước khi anh dạy.
- Em muốn đi đâu.
Chưa kịp bước nào, đã bàn tay nam tính kia kéo lại đè dưới thân.
Em muốn bỏ trốn à?Anh buôn ra em muốn đi về.Em làm gì với tôi đêm qua lại muốn bỏ về.Vân Hy lộn xộn nên cái khăn tuột xuống lòi ra cặp ngực căng phòng, Bạch Nghiêm nuốt nước bọt từng ngụm.
Vân Hy vội láy tay che hai bầu ngực lại.
- Dù gì người thiệt hại cũng em, anh có mất mát cái gì đâu chứ. Em cũng không cần anh chịu trách nhiệm.
Nước mắt thi nhau rớt xuống môi đỏ cắn chặt không cho khóc thành tiếng.
Ngoan, đừng khóc là anh thương em nên mới nghỉ cho em.Em không cần, anh buôn em ra.Cô khóc càng lớn, tay chân càng quấy.
Thấy cô vân khóc Bạch Nghiêm dùng miệng chặn lại, hôn lên từng giọt nước mắt lại sau đó kiềm chế không nổi lại xuống cặp ngực mà liếm láp chụt chụt.
Ừm... anh đi ra mau.Ngoan nào hôm nay anh cho nghỉ làm ở đây với anh.Nhìn nụ hồng của cô căng cứng, mà anh cố gắng kìm nén. Vân Hy với láy khăn đắp lên ngực. Liếc xéo Bạch Nghiêm một cái.
- Nghe anh nói, đêm hôm qua chẳng phải em bị tên đó bỏ thuốc nếu không có anh thì em đã bị tên đó hành hạ đến sắp chết rồi.
Cô nhớ ra rồi, tên đó đúng là sói đội lốt người mà. Nhìn vẻ bề ngoài thư sinh nho nhã lại không ngờ là hạng người đó.
- Vậy ... vậy tại sau anh còn làm chuyện đó với em.
Bạch Nghiêm ngắt yêu cái mũi cô một cái.
- Ngốc, em có thấy ai bị trúng thuốc mà bình thường được không? ....Là do em câu dẫn anh thôi.
Bạch Nghiêm cố kéo dài câu cuối.
Vân Hy ngu muội chưa hiểu sự đời thì làm sau hiểu được chứ.
Vậy thì bây giờ anh xem như không có chuyện gì xảy ra đi.Ai bảo em tôi sẽ như thế? Bình thường là như thế nào.Bạch Nghiêm có vẻ tức giận khi nghe cô nói như thế, giọng cũng trầm nghiêm túc hẳn.
Chứ bây giờ anh muốn em phải làm sau. Giữa em và anh chỉ là tình một đêm.Tình một đêm? Em xem tôi là hạng người gì?Em ...Chúng ta sẽ kết hôn.Anh nói sau. Kết hôn?Đúng vậy. Em không có quyền từ chối.Anh đừng có quá đáng cái gì cũng ép bức em.Tôi chỉ làm đúng nghĩa vụ của một người chồng.Lời nói của Bạch Nghiêm vô cùng bá đạo, cũng như khẳng định chắc nịnh điều đó là hiển nhiên. Trước sau thì cũng vậy không sớm thì muộn.....