Kết Bái Huynh Đệ Với Hồ Yêu Hắc Hóa

Chương 4 

Trước Sau

break

Nhưng chuyện này nàng biết nói với ai được đây ?! Cốt truyện còn chưa bắt đầu nữa! Diệp Thiều nghẹn khuất trong lòng, tiện thể lại lẩm bẩm trong đầu: "Hệ thống, cậu làm mấy chuyện này chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của ta đúng không?"

Hình như nàng nghe thấy một tiếng ồm ồm như muốn nôn.

"Hừm, đúng là nghịch ngợm." Diệp Thiều nheo mắt.

Hệ thống vội vã offline.

Diệp Thiều hả giận, gãi gãi cằm, bắt đầu suy tính.

Khi nàng vừa xuyên tới đây, nghe mấy tỳ nữ tám chuyện rằng Ứng Thiên Tông lại mở cửa sơn môn, các đệ tử đang lịch luyện bên ngoài sẽ quay về tham dự lễ, nàng liền đánh cược một phen rằng có thể gặp nam nữ chính tại đường Đào Hoa. Không ngờ lại đoán đúng thật.

Vậy thì… nếu nàng không đoán sai, nam phụ vốn nhắm vào linh lực của nữ chính cũng có khả năng nghĩ theo cách tương tự. Có khi hiện giờ y đang nấp ở góc nào đó, giả vờ yếu đuối chờ nữ chính đến "nhặt" cũng nên.

Hay nàng ra tay trước, "nhặt" y về? Hoặc là nhân lúc y còn đang giả vờ yếu đuối thì xử lý luôn? Nàng nhớ rằng động vật sau khi bị thiến thường trở nên ngoan ngoãn hơn. Xem ra, hồ yêu cũng chỉ lớn hơn con cáo một chút, kiến thức cơ bản bác sĩ thú y của nàng chắc cũng áp dụng được.

Có lẽ nếu mất đi công cụ gây án, y sẽ không còn động lực hóa ma vì tình nữa.

Khi đang mải mê suy nghĩ lung tung, Diệp Thiều nghe thấy tiếng chuông bò vang lên trong trẻo từ xa.

Nàng ngẩng đâu lên, thấy một ông lão nông phu đang đánh xe bò, phía sau chất đầy thóc lúa và các loại hàng hóa, chậm rãi đi về phía trước.

Trên đường Đào Hoa, ngoài người qua lại Ứng Thiên Tông, còn có những người thường sống dọc hai bên đường.

Diệp Thiều từng sống trong rừng bê tông cốt thép ở kiếp trước, chưa từng thấy qua cảnh thôn quê thế này, không khỏi ngây ra nhìn.

Khi chiếc xe bò chầm chậm đi đến dưới gốc cây nàng đang ngồi, nhìn rõ tình cảnh trên xe, Diệp Thiều thoáng sững người.

—— Giữa đống thóc lúa và hàng hóa, có một thiếu niên mặc áo trắng đang nửa nằm.

Y buộc tóc đuôi ngựa cao, hai cánh tay gối sau đầu, đôi chân dài bắt chéo một cách lười biếng. Miệng y ngậm một chiếc lá nhỏ dài, đôi mắt nhắm hờ, như đang giả vờ ngủ.

Ánh nắng trưa rực rỡ rọi xuống, ánh lên hàng mi dài cong tuyệt đẹp của y, tựa như đính một chuỗi vàng vụn lấp lánh.

Điều khiến nàng chấn động không phải dung mạo xuất sắc của thiếu niên, mà là nốt ruồi lệ nhỏ cách khóe mắt trái y nửa tấc.

Nốt ruồi đầy yêu khí này, vừa nhìn đã biết không phải của người tốt, đó chính là biểu tượng của nam phụ đã được nhắc đến vô số lần trong sách!

Tuyệt thật, nàng nghĩ. Nàng đã tưởng tượng ra vô số tình cảnh gặp mặt nam phụ, nhưng không ngờ y lại nằm lăn lóc trên xe bò như vậy, còn chiếc lá dài trong miệng cũng là tùy tiện ngắt từ đống thóc bên cạnh.

Khi đang tặc lưỡi cảm thán, thiếu niên bỗng mở mắt với vẻ cực kỳ cảnh giác, ánh mắt chạm thẳng vào Diệp Thiều đang ngồi giữa tán hoa đào rực rỡ.

Giây tiếp theo, một cơn gió xuân ấm áp thổi qua, những cánh hoa hồng nhạt rơi lả tả.

Diệp Thiều bay xuống giữa cơn mưa hoa, nụ cười tươi sáng đầy tự tin.

"Chào phu nhân!"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc