Đường Du không hiểu vì sao mình đã lên kế hoạch rất cẩn thận đàng hoàng mà lại còn xui xẻo đến mức chạm mặt Chu Khâm Nghiêu ở đây, hơn nửa còn ở ngay trước cửa quán bar, bị anh bắt tận tay day tận trán.
Trước mắt thấy không còn đường trốn, lý sự nữa cũng vô dụng, nếu Chu Khâm Nghiêu có thể xuất hiện ở đây thì dĩ nhiên cũng biết rõ ràng rành mạch.
Đường Du chỉ có thể chậm chạp mở cửa xe ngồi lên, tháo khẩu trang xuống, lặng lẽ liếc nhìn Chu Khâm Nghiêu một cái, phát hiện sắc mặt anh lạnh tanh, mắt nhìn thẳng về phía trước, lái xe hoà nhập vào làn đường.
Đường Du nuốt nước bọt, không dám mở miệng trước.
Thời tiết tháng chín mát mẻ thoải mái, nhưng lúc này trong xe, Chu Khâm Nghiêu không nói lời nào, dáng vẻ trách cứ dọa người, làm Đường Du có cảm giác nghẹt thở.
Cô mở hé cửa sổ, để cho chút không khí tràn vào xe, xua bớt đi sự ngột ngạt bên trong.
Chờ đến khi cảm nhận được hơi lạnh phả lên mặt, Đường Du mới húng hắng ho một tiếng rồi chủ động giải thích:
"Hôm nay sinh nhật Trình Huyền, em sợ anh không cho em đến quán bar, cho nên mới..."
Cô vừa nói vừa len lén quan sát sắc mặt Chu Khâm Nghiêu.
Người đàn ông ấy vẫn không lên tiếng, gương mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, cả người chỉ có hai cánh tay là cử động bên trên vô lăng.
Đáy lòng Đường Du dâng lên cảm giác sợ sệt.
Trước đây, dù cô có chọc anh mất hứng, chỉ cần ngoan ngoãn làm nũng, không đầy ba giây thi Chu Khâm Nghiêu cũng sẽ đầu hàng.
Nhưng lần này... anh thoạt nhìn có vẻ thực sự tức giận.
Đường Du cũng biết lén anh trở về trước là mình sai, im lặng một hồi, lúc xe vừa vặn về đến bãi đỗ xe, thừa dịp Chu Khâm Nghiêu dừng xe, tháo dây an toàn, cô nắm lấy ống tay áo anh, giọng mềm nhũn:
"Em xin lỗi mà, em có mua quà cho anh đó, anh để ý tới em một chút được không?"
Chiến thuật này của cô cũng giống như trị bọn trẻ con khóc nháo, chỉ cần đưa viên kẹo là có thể lập tức có thể thu phục, mặc dù ngây thơ nhưng lại cực kỳ hiệu quả.
Mật ngọt chết ruồi, chắc chắn có thể mua chuộc được lòng người.
Chu Khâm Nghiêu chịu nhìn cô một cái, nhưng bộ dạng vẫn không cảm xúc.
Anh xuống xe, đi đến bên phía Đường Du mở cửa, giúp cô tháo dây an toàn, giọng nói lạnh tanh: “Xuống xe.”
Đường Du: "..."
Lại không hiệu nghiệm.
Thân thể Đường Du giần giật, đang muốn ngoan ngoãn bước chân ra ngoài xuống xe, nhưng rồi lại đổi ý, rụt chân lại.
Cô giang hai tay ra, bộ dạng xấu xa: "Anh bế em."
Chu Khâm Nghiêu khoát một tay bên trên cửa sổ, thân hình cao lớn của anh che khuất ánh đèn trên cao chiếu xuống.
Anh cúi người, ánh mắt sâu như đang kiềm chế điều gì đó, thanh âm vang lên trong bãi đỗ xe trống rỗng càng khuếch đại thêm vẻ lạnh lùng: "Đường Du."
Anh gọi tên cô.
Đường Du đối mặt với anh một giây, tựa như đoán được tiếp theo anh chuẩn bị nói gì, vội vàng chột dạ mà đầu hàng:
"Được rồi, được rồi, em xuống."
Vừa nói vừa làm ra bộ dạng đáng thương, thò một chân ra: "Nhưng anh không được hung dữ với em."
Chu Khâm Nghiêu: "..."
Chỗ nào của anh muốn làm dữ với cô...
Dừng một chút, không biết sao người đàn ông lại mở bớt một nút cổ áo, hắng giọng.
Sau đó khom người, chìa tay ra, vòng qua eo cô, ngay trước lúc cái chân còn lại của cô cũng tiếp đất thì bế cô ra khỏi xe.
Thân thể cô bất chợt được nâng lên, sợ hết cả hồn, nhưng sau đó dường như biết được gì đó, không nhịn được mím môi cười.
Chu Khâm Nghiêu bế cô một đường từ bãi đỗ xe vào nhà.
Tay Đường Du treo trên cổ anh, được sự yêu chiều của anh tiếp thêm sức mạnh, đầu không ngừng dụi dụi vào cổ anh nũng nịu, định được một tấc lại lấn thêm một thước, hòa tan đi bộ dạng giả vờ buồn bực của anh.
"Nhớ em không?"
Chu Khâm Nghiêu không nhìn cô, không trả lời. Đường Du cũng không tức giận, cười híp mắt, vân vê gương mặt anh:
"Nhưng em lại nhớ anh."
"Em đoán anh nhất định cũng rất nhớ em phải không?"
"Sao hả?"
Mặt Chu Khâm Nghiêu không một gợn sóng, bình tĩnh bấm mật mã cửa, Đường Du lảm nhảm lộn xộn một hơi, rồi bất chợt hôn đánh chụt một cái lên má anh.
Âm thanh “Moahhh” vang lên, cửa cũng vừa vặn được mở ra.
Lúc này đã gần mười hai giờ khuya, nɠɵạı trừ một ít ánh sáng le lói từ trên đường chiếu vào, bên trong nhà tối đen như mực, không nhìn thấy được gì.
Chu Khâm Nghiêu thả Đường Du xuống, rầm một tiếng, đóng cửa lại.
Trong bóng tối, anh không bật đèn, mà dường như cũng không có ý định bật đèn, cứ như vậy, chặn người ở huyền quan.
Bầu không khí bỗng trở nên vi diệu.
Trong lòng Đường Du hơi mơ hồ, không biết chiêu lấy lòng vừa rồi có phát huy hiệu quả hay không.
Cô không biết Chu Khâm Nghiêu muốn làm gì, im lặng chờ đợi chừng một phút, tay dò trên tường, định chủ động mở đèn, phá vỡ bầu không khí quái gở lúc này.
Ngay vào tích tắc cô đưa tay lên, Chu Khâm Nghiêu bắt lấy tay cô, giơ lên khỏi đầu, đè cô vào tường, cả người ập đến.
Tiếng hít thở của anh trở nên nặng nề, tựa như vừa bất lực, vừa phẫn uất: "Em còn biết anh nhớ em sao?"
Đường Du bị động tác bất chợt của anh làm cho hết hồn, dừng một chút rồi yếu ớt nói: "Em biết mà, chẳng qua là..."
Lời còn chưa kịp nói, Chu Khâm Nghiêu đã chặn lấy môi cô, không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào, ngăn lại tất cả những lời cô muốn nói.
Nụ hôn không quá dịu dàng, mang theo tâm tư chiếm hữu, cũng bao hàm chút ý muốn trách phạt, cuối cùng còn cố ý cắn lên môi cô.
"Đừng mà..." Đường Du không nhịn được, cau mày, bật ra tiếng: "Đau..."
Chu Khâm Nghiêu rốt cuộc cũng buông ra, rũ mắt nhìn cô, thanh âm lạnh nhạt: "Không đau sẽ không nhớ lâu."
Đường Du: "..."
Lần sau còn dám không?"
Toàn bộ tấm lưng cô bị anh đè trên mặt tường rắn, Đường Du âm thầm hạ vai, nhỏ giọng thầm thì: "Biết rồi... Sau này sẽ không dám đi bar nữa."
"Anh không phải nói chuyện này." Chu Khâm Nghiêm lạnh nhạt nói.
"?" Đường Du ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh, hơi lờ mờ: "Vậy anh giận gì em chứ?"
Yên tĩnh trong chốc lát, người đàn ông cuối cùng cũng chậm rãi nói ra chuyện không vui.
Người luôn gọn gàng dứt khoát trong công việc làm ăn, giờ phút này, những lời nói ra dường như mang theo sự buồn bực và tranh giành tình cảm.
"Em biết rõ anh nhớ em, nhưng khi trở về, người đầu tiên gặp lại không phải là anh."
"...?"
Đường Du phản ứng kịp thời, bật cười: "Anh sao vậy, Trình Huyền mà anh cũng ghen được sao?"
Chu Khâm Nghiêm hồi lâu không lên tiếng.
Một hồi sau, mới nhẹ nhàng ôm lấy cô, có vẻ hơi khó chịu, mở miệng, giọng trầm trầm:
"Em không biết lúc em đứng một mình trước cửa quán bar, hết thảy mấy tên đàn ông phía sau đều lén nhìn em."
Anh ngừng một chút, giọng nói như xen lẫn vài phần nhẫn nhịn: "Thật cmn muốn móc hết mắt của bọn thô bỉ ấy đi."
Đường Du hôm nay mặc một chiếc quần jeans bó sát, chiếc quần được cắt may rất vừa vặn, thể hiện ra hết đường cong đầy đặn đẹp đẽ của cô.
Lúc ấy chỉ lo gọi điện thoại cho Chu Khâm Nghiêu, Đường Du cũng không để ý phía sau còn có người.
Cô vẫn biết ý thức chiếm hữu của Chu Khâm Nghiêu đối với cô rất mạnh, nhưng mắt là của người ta, muốn nhìn ai là chuyện của họ, làm sao cô có thể khống chế được chuyện này.
Đường Du năm nay đã sắp hai mươi bốn tuổi, trên phương diện quan hệ nam nữ đã không còn giống thuở mười tám đôi mươi, trẻ trung non nớt. Mấy năm chung sống, cô xiêu lòng trước sự chu đáo và yêu chiều mà anh dành cho cô, nhưng cũng đồng thời ý thức được nhược điểm của người đàn ông này.
Cô biết, nhược điểm duy nhất của anh, chính là cô.
Vì bắt được nhược điểm trí mạng, cô nhích người lại gần, nũng nịu trấn an anh: "Nhìn thì nhìn, cũng vô dụng thôi. Nhìn được chứ đâu có chạm vào được."
"Trên đời này, với em, chỉ có mình anh, có thể vừa được nhìn, lại còn được đụng."
Sắc mặt Chu Khâm Nghiêm khẽ biến, đang muốn mở miệng, Đường Du đã kiễng chân lên, đặt lên môi anh một nụ hôn thoáng qua như cơn gió nhẹ.
"Được rồi, không giận nữa, mở đèn lên cho em uống miếng nước được không?"
Cô vừa nói vậy, Chu Khâm Nghiêu cảm thấy hình như mình cũng hơi khát.
Cổ họng từ lúc vào cửa đã cảm thấy khô rát.
Anh nuốt khan một cái, đột nhiên chặn lấy Đường Du mà ôm, lời ít ý nhiều:
"Vậy để anh "đụng" thử một chút rồi nói tiếp".
"A.." Đường Du kêu một tiếng, sau đó không nhịn được cười, vừa cười vừa đấm vào người Chu Khâm Nghiêu, dùng dằng thoát thân;
"Đừng làm rộn, em tắm đã."
Chu Khâm Nghiêu ôm được người thì không chịu buông tay ra, hơi nghĩ ngợi một chút. Dù sao Đường Du cũng vất vả ngồi máy bay lâu như vậy, lại còn ở quán bar cả đêm...
"Được. Cho em 10 phút."
Đèn bật sáng, Đường Du thở phào một tiếng, trong đầu nghĩ cuối cùng rốt cuộc cũng qua được cửa này.
Cô lấy túi xách trên người ra đặt vào tay Chu Khâm Nghiêu, sau đó vào phòng thay quần áo, lúc đi ngang qua anh, bỗng dưng nói một cách thần bí: "Em mua quà cho anh, để trong túi xách. Anh xem thử có thích không."
Nói xong, cô vào phòng vệ sinh.
Chu Khâm Nghiêm tưởng rằng lúc nãy trên xe cô nói có quà là vì muốn dỗ anh vui, không ngờ thực sự lại có quà.
Anh nhìn theo bóng lưng cô, cười một tiếng, trong lòng không khỏi xẹt qua một tia xấu hỗ, thỏa mãn, cùng một chút tò mò.
Ui... Vợ mua quà cho mình.
Thật là vui.
Vợ mua gì cho mình đây?
Mở túi xách của cô ra, vật đầu tiên đập vào mắt anh là một chiếc hộp vuông vắn màu đèn được gói kỹ lưỡng.
Anh mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nam cao cấp của một thương hiệu nổi tiếng, anh mỉm cười nhẹ nhõm.
Chiếc đồng hồ này anh đặt rất lâu rồi vẫn chưa mua được, không ngờ Đường Du lại có thể mua được ở Đức.
Dĩ nhiên, đối với sở thích của anh, Đường Du cũng bỏ công tỉ mỉ quan sát.
Sắc mặt Chu Khâm Nghiêu trấn định nhưng khóe miệng đã khẽ cong lên vài phần, đang muốn đeo thử đồng hồ vào, nhưng cùng lúc đó, khóe mắt anh lại thấy trong góc túi còn một chiếc hộp nhỏ khác.
Không lẽ cô bé con lại mua cho mình tận hai phần quà?
Anh dừng một chút, rồi cũng lấy chiếc hộp kia ra, quan sát một chút rồi mở hộp.
Mấy giấy sau, nhìn thấy hai thứ bên trong hộp, anh nhíu mày một cái.
Đây là cái gì?
Chu Khâm Nghiêu nghi ngờ cầm lấy vật bên trong ra.
Một tấm thẻ màu hồng, kèm theo ảnh một người đàn ông.
Ban đầu anh không biết đây là gì, đến lúc đọc được nội dung viết bên trên chiếc thẻ, ánh mắt anh thay đổi trong thoáng chốc.
[Cục cưng, mình biết cậu cái gì cũng có, chỉ thiếu mỗi một chú chó nhỏ có năng lực, đây là của báu mình giới thiệu cho cậu. Không cần cảm ơn :) ] Điện thoại: xxxxxxxx
Chu Khâm Nghiêu: "..."
Chu Khâm Nghiêu: "???"
Người đàn ông cau mày, cầm tấm thẻ lên, liếc mắt nhìn gương mặt trên đó.
Sạch sẽ trắng trẻo, nhìn đoán chừng tầm hai mươi, trẻ tuổi đẹp trai.
Không khỏi cười lạnh một tiếng. Người nào mắt mù đến độ giới thiệu đàn ông cho Đường Du?
Còn cả chó săn nhỏ? Một chú chó nhỏ có năng lực?
Có cmn cậu có năng lực ấy.
Đã xem mình như không khí còn chưa nói, còn mặt trơ mày tráo giễu cợt mình không "được"?
Ánh mắt Chu Khâm Nghiêu trầm xuống, đưa tay gỡ cà vạt, không hiểu sao có chút buồn bực.
Bên tai loáng thoáng có tiếng nước chảy, anh xoay đầu, nhìn về phía phòng vệ sinh bằng ánh mắt phức tạp. Vốn đang khát đến khô cổ họng, bây giờ lại còn như bị một ngọn lửa quét qua, càng cháy đến bỏng rát.
Chu Khâm Nghiêu lạnh mặt, mang cả thiệp và thẻ xé ra thành từng mảnh vụn, vứt vào thùng rác, sau đó đi về phía nhà vệ sinh.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy không ngừng nghỉ, Chu Khâm Nghiêm không một tiếng động, yên tĩnh mà đẩy cửa ra.
Cách một cánh cửa kính mờ, có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của cô, trắng nõn xinh đẹp, tựa như một bức họa huyền bí.
Đường Du cũng vừa tắm xong, cô vặn công tắc, lấy khăn lau khô người, đang muốn bước ra lấy cái khăn tắm trên giá, vừa mở cửa ra đã thấy người đàn ông đang đứng dựa vào cánh cửa phòng vệ sinh.
Anh đã cởi áo khoác, lúc này trên người chỉ còn độc một chiếc áo sơ mi, cổ áo mở phanh, tay áo cũng được vén lên một đoạn.
Cứ như vậy mà, không biết từ bao giờ, đứng ở đó, không một tiếng động.
Mặc dù hai người vốn đã thân mật từ rất lâu rồi, nhưng kiểu đối mặt trực diện như thế này vẫn làm cho Đường Du có chút lúng túng, cô khó hiểu mà lùi về sau, đóng cánh cửa lại: "Anh sao lại đứng đó?"
Nửa thân trên vừa đập vào mắt như một bức họa, yết hầu Chu Khâm Nghiêu khẽ lăn. Anh đứng thẳng người lên, đi đến kéo cửa.
Sau đó đóng lại.
Không gian bên trong phòng tắm không phải là rộng rãi, hai người đứng đối diện nhau.
Mái tóc Đường Du vẫn còn nhỏ nước, cô bị giật mình, theo phản xạ cầm lấy khăn che người lại: "Anh... đáng ghét, mau đi ra đi, không phải nói là chờ em sao?"
Sắc mặt Chu Khâm Nghiêu buông thả, nhướng mày, cũng không mở miệng, cứ thế mà dồn cô vào góc tường.
Trái cổ của anh lăn lộn, cố gắng kiềm chế lại cảm giác khô nóng trong người, nhưng trong đầu lại bất chợt xuất hiện hình ảnh của tên chó săn nhỏ khi nãy, làm cho mọi nỗ lực của anh trở thành công cốc.
Cũng không hiểu là vì sao, có lẽ là vì quá yêu, trong mắt anh không chấp nhận được đến một hạt cát, không chịu được cả chuyện Đường Du nhìn người đàn ông khác.
Càng không thể nào nhịn được suy nghĩ có người đàn ông khác tơ tưởng đến cô.
Chu Khâm Nghiêu bước từng bước đến gần Đường Du, sắp dồn cô vào góc hẹp. Đầu óc Đường Du mờ mịt mấy giây, tay mò mẫm trên vách tường: "Anh... anh muốn làm gì?"
Mới vừa rồi còn êm đẹp, cũng không hiểu sao bây giờ lại đột nhiên xông vào đây.
Cả người toát lên một mùi chua lét vô hình, sắc mặt lại còn là lạ.
Đường Du thử đưa tay đẩy anh ra, lại bị anh giữ cả hai tay, thanh âm trầm khàn từ trong phòng cất lên, đi kèm theo cả vẻ bất mãn:
"Là ai không biết sống chết dám đưa cái đó cho em?"
Đường Du hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn anh: "Cái gì?"
Cô còn chưa kịp hiểu rõ ý của Chu Khâm Nghiêu, loáng một cái, người đàn ông ở trước mắt đã cố chấp hôn cô.
"..."
Chu Khâm Nghiêu và Đường Du ở bên nhau bốn năm, theo lý, đã qua thời kỳ cao trào của tình cảm. Có lẽ chỉ Đường Du biết, đối với cô, người đàn ông này dù mười năm cũng như ngày đầu, luôn luôn kiên định và nhiệt tình như lửa.
Giống như lúc này, anh một đường bế cô từ phòng vệ sinh mang về phòng ngủ mà vẫn lưu luyến, si mê hôn lên môi má cô, tựa như muốn cùng cô chìm đắm, cùng cô đến tận nơi cùng trời cuối đất.
Dĩ nhiên, Đường Du cũng rất hưởng thụ cảm giác yêu chiều của anh dành cho cô.
Cô mở mắt ra, trở mình tránh sang bên cạnh, nhìn xoáy vào ánh mắt sâu không thấy đáy của anh.
Mặt đối mặt một lúc lâu, cô đột nhiên lên tiếng:
"Thật ra lúc em ở Đức, chuyện vui nhất là mỗi sáng thức dậy, đánh một dấu tròn trên lịch, trong lòng thầm đếm đến ngày được trở về bên anh. Mỗi ngày trôi qua lại gần thêm một ngày."
Chu Khâm Nghiêu nghe xong cũng ngẩn ngơ, hiển nhiên có chút động lòng, nỗi ghen tức đến lật trời cùng buồn phiền khi nãy cũng vơi bớt đi vài phần.
Anh yên lặng, đưa tay đến chạm vào cô, "Anh cũng thế."
Hai người lẳng lặng mà nhìn đối phương.
Một mảnh chân tình, một sóng mắt dập dờn, vào lúc mọi thứ đang trong trạng thái hoàn hảo nhất, Chu Khâm Nghiêu bỗng dưng kéo cô gái vào trong lòng, ôm chặt lấy eo cô, như giữ riết lấy vật riêng của mình:
"Đồng ý với anh, không được liên lạc với tên chó săn nhỏ đó."
Đường Du: "???"
Cái gì chó?
Cô sớm đã thấy tối nay Chu Khâm Nghiêu không được bình thường, vốn muốn hỏi thêm một câu nữa nhưng rốt cuộc lại không có cơ hội mở miệng.
Người đàn ông dùng sóng tình cuồn cuộn mà cuốn phăng lấy cơ hội lên tiếng của cô, cùng cô chìm đắm trong bóng đêm an tĩnh, bộc phát ra tất cả thương nhớ kìm nén suốt ba tháng qua.
-
Ngày hôm sau, ngủ thẳng không biết đến mấy giờ, Đường Du bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ mơ màng màng tìm điện thoại rồi nhận máy. Đầu dây bên kia là Trình Huyền sau cơn say, âm sắc mang theo vài phần mệt mỏi:
"Hữu Hữu, hôm qua có phải mình nhét cho cậu một cái hộp không?"
Đường Du mơ mơ màng màng nhớ lại vài giây, hình như đúng là có chuyện như thế, lúc ấy cô tiện tay cho vào trong túi xách.
Vì vậy cô “ừ” một tiếng: "Là quà sinh nhật của bạn cậu. Cậu uống nhiều quá nên cứ muốn nhét cho mình."
"À...!"
Bên đầu dây bên kia, Trình Huyền vội vàng hô to một tiếng, không rõ vì sao lại thúc giục cô: "Cậu mau giấu đi. Đừng để anh Nghiêu thấy, nếu không anh ấy hiểu lầm chết!"
Đường Du nghe mà đầu óc váng vất: "Sao vậy?"
Trình Huyền chửi tục một câu, "Mình có người bạn đùa ác, tặng cho mình thông tin liên lạc có kèm ảnh của một câu lạc bộ, nghe bảo tên “Chó săn cao cấp” gì đó, mình tỉnh dậy đi tìm một vòng mà không thấy nên đoán là ở chỗ cậu.
Đường Du: "..."
Đột nhiên nhớ lại biểu hiện khác thường của Chu Khâm Nghiêu tối qua, cùng với câu nói khó hiểu của anh: "Không được liên lạc với tên chó săn nhỏ đó."
Lúc này Đường Du mới như bừng tỉnh, hiểu ra mọi việc.
Cô cúp điện thoại, lúc này mới phát hiện trong phòng trống rỗng, bên cạnh đã không còn người.
Cô xem giờ, lúc này đã là mười một giờ trưa.
Đường Du vội thức dậy, tùy tiện mặc vào bộ đồ ngủ, chân không bước đến cửa phòng, mở cửa ra.
Người đàn ông cũng vừa vặn chuẩn bị bước vào.
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí dường như còn lẩn khuất chút hương vị mập mờ.
Chu Khâm Nghiêu giương mắt quan sát cô. Cô mặc một chiếc váy ngủ xanh màu nước, càng làm tôn lên da thịt trắng nõn, mái tóc rối bời thả sau lưng, cả người mềm mại đứng dưới ánh mặt trời, lộ ra vài phần biếng nhác và gợi cảm.
Dường như Đường Du cũng đang quan sát anh.
Dáng người anh cao ngất, làn môi mỏng hơi cong, gương mặt điềm đạm, chững chạc nhưng không mất đi sức hấp dẫn của tuổi trẻ, làm cho người ta dù nhìn bao nhiêu năm cũng chưa bao giờ ngừng rung động.
Nghĩ đến đoạn thời gian vừa trải qua bên anh, Đường Du khó hiểu đỏ mặt mà lẩn tránh ánh mắt anh.
Ba tháng không gặp nhau, giờ phút này trong lòng lại lâng lâng cảm giác ngại ngùng như lúc mới yêu.
Trong tay Chu Khâm Nghiêu còn đang cầm ly nước, nhìn cô khẽ cười: "Chào buổi sáng."
Tim cô đập liên hồi, bên tai nóng lên, nhưng vẫn giả vờ trấn định: "Vâng, chào buổi sáng."
"Dậy rồi sao?"
Giọng anh rất nhẹ, ánh nắng sớm ấm áp chiếu lên trên người anh lại càng tôn thêm phần dịu dàng.
Khác biệt hoàn toàn với người đàn ông mãnh liệt của đêm qua.
Đường Du không khỏi nảy sinh vài phần hoảng hốt, thật giống như những gì xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mộng không chân thật.
Cô xoa xoa tóc, ấp úng nói: "Vâng, dậy rồi."
"Ừ."
Chu Khâm Nghiêu đi vào, tiện tay đóng cửa, thanh âm ung dung truyền đến:
"Vậy chúng ta tiếp tục?"
Đường Du: "..."
Ngày đầu tiên sau khi về nước, Đường Du thê thảm đến độ cửa phòng cũng không bước ra được một bước.
Đối mặt với người đàn ông cứ đòi hỏi hết lần này đến lần khác, cô cuối cùng cũng nhịn không nổi mà giải thích:
"Em bảo này, cái vụ chó săn nhỏ ấy, thực ra không phải là giới thiệu cho em!"