Vài sợi tóc ẩm ướt còn dán ở bên tai, Đường Du bỗng nhiên bị Chu Khâm Nghiêu đè ở trên bồn rửa tay, mặt áp vào mặt cô.
Hơi thở trầm thấp nóng bỏng: "Đường. Hữu. Hữu."
"?"
"Làm sao..."
Cho là anh không thích bị nhìn lén hình xăm, cô gái nhỏ nuốt nước miếng, yếu ớt rụt tay về: "Xin lỗi, là em xúc phạm đến anh sao."
"..."
Chu Khâm Nghiêu hít một hơi thật sâu.
Đại khái là cảm thấy sắp điên rồi, trong cơ thể anh quẩn quanh hai luồng suy nghĩ, một bên rất lý trí, cảnh cáo mình chớ kích động, phải khống chế, đừng dọa đến cô gái nhỏ.
Một bên lại hét lên như một con thú - tôi con mẹ nó thật không muốn làm người, muốn đè cô ấy ở nơi này.
Bây giờ, ngay lập tức, thực hiện ngay!
Về phương diện này Đường Du hơi chậm chạp, mắt mở thật to, vô tội lại mờ mịt nhìn Chu Khâm Nghiêu.
Cô càng như vậy, Chu Khâm Nghiêu lại càng cảm thấy bản thân giống như kẻ cầm thú không có nhân tính.
Anh ôm lấy Đường Du.
Đường Du đang ngồi, không kịp phản ứng, vì giữ thăng bằng nên đành phải vòng tay qua cổ anh, hai chân cũng quấn ở trên eo anh.
Giữ nguyên tư thế này rồi đi tới phòng ngủ, Chu Khâm Nghiêu cũng gần như tự bốc cháy.
Anh không nói lời nào ném cô xuống giường.
Đường Du: ???
Đến bây giờ cô vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Một giây tiếp theo, người đàn ông đột nhiên kéo từ trên giường ra một chiếc chăn mỏng, giống như bọc trong tã lót của trẻ sơ sinh, bọc cô lại kín mít.
Chỉ còn một cái đầu nhỏ lộ ra ngoài.
Đường Du: ???
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Chu Khâm Nghiêu lúc này mới tiến lại gần, hung hăng ấn vào môi cô.
Môi lưỡi quấn quýt, sau khi trút hết tất cả những xúc động và ham muốn trong lòng bằng một nụ hôn có giới hạn, anh khó khăn mà khàn giọng rời đi:
"Em đừng dùng sữa dưỡng thể đó nữa."
Cho đến lúc này, Đường Du mới muộn màng nhận ra, thì ra vừa rồi Chu Khâm Nghiêu không được bình thường, chẳng qua là đang tự mình kiềm chế.
Nhìn dáng vẻ của anh giống như chịu đựng vô cùng khó khăn.
Thật ra Đường Du rất rõ ràng, anh đã 25 tuổi, là một người đàn ông trưởng thành vô cùng chín chắn, có nhu cầu sinh lý ham muốn như vậy là chuyện rất bình thường.
Đường Du giật giật môi, trong lòng đang chần chừ giãy giụa.
Thật lòng mà nói, cô không biết có phải là do cấu tạo sinh lý của nam và nữ khác nhau hay không, mà mỗi lần Chu Khâm Nghiêu từng chút một đốt cháy cô, thân thể cô lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Không biết là do giác quan của cô phản ứng chậm lụt, hay… cô là loại người lãnh cảm trong truyền thuyết.
Đường Du có chút chán nản không thể giải thích được.
Nhưng cô lại không nỡ để người yêu mình khó chịu như vậy.
Do dự một lúc lâu, chờ Chu Khâm Nghiêu tắm xong đi tới, Đường Du cuối cùng lại mang dáng vẻ oai phong lẫm liệt, nhắm mắt kéo chăn ra, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
"Anh tới đi."
Chu Khâm Nghiêu: ?
Cô gái nhỏ nhắm hai mắt lại, cau mày, dáng vẻ như đang chuẩn bị anh dũng hiến thân, người nào không biết còn tưởng là anh đang cầm dao gác bên cạnh cô.
Anh vừa tức giận vừa buồn cười.
Mới vừa tắm nước lạnh xong, xối sạch tất cả những suy nghĩ không an phận rồi mới dám bước ra đây.
Anh nằm xuống, xoa xoa đầu cô: "Anh không sao, chờ đến lúc em nghĩ về nó rồi nói sau."
"..." Đường Du lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cả gan hỏi một câu: "Nếu em vẫn luôn không nghĩ thì sao?"
Chu Khâm Nghiêu dùng ánh mắt "Em nói đùa sao" mà liếc nhìn cô.
Sau đó ấn cô vào trong lồng ngực, tắt đèn: "Vậy anh sẽ làm mọi cách để em nghĩ về nó, khiến cho em muốn ngừng mà không được phải cầu xin anh."
Trong bóng tối, Đường Du bật cười hì hì: "Anh nằm mơ đi, không thể nào đâu."
Chu Khâm Nghiêu giương cao khóe môi, không nói nửa lời, ôm cô nhắm mắt lại, nghĩ trong lòng ——
Tương lai hãy còn dài, sớm muộn cũng sẽ có ngày em khóc lóc cầu xin anh.
-
Ngày hôm sau thời tiết thật tốt, hơn bảy giờ sáng mà ánh mặt trời đã chiếu vào trong nhà.
Sáng sớm tỉnh dậy, mở mắt ra đã có thể thấy người kia, Đường Du trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Thật giống như có được đối phương, là đã có cả thế giới.
Cô cười một tiếng, nháy mắt mấy cái: "Chào anh."
"Ngoan." Chu Khâm Nghiêu say mê vuốt tóc cô, giọng nói có chút khàn khàn: "Làm sao bây giờ?"
"Chuyện gì vậy?"
"Anh vẫn chưa đi mà đã bắt đầu nhớ em rồi."
Lời tình tứ này khiến cho người nghe đỏ mặt tim đập, Đường Du ngượng ngùng cọ vào ngực anh: "Em cũng vậy… Hay là mỗi ngày chúng ta đều gọi video có được không."
...
Chu Khâm Nghiêu bay lúc 11 giờ sáng. Đường Du vì anh nên xin nghỉ nửa ngày.
Cùng anh ăn xong bữa sáng, giúp anh phối đồ để đi ra ngoài, Đường Du nhìn một hàng áo sơ mi sẫm màu, nhíu mày.
Cuối cùng đành phải chọn một chiếc áo màu xám đậm, nhìn qua có vẻ không quá lạnh lùng.
Sau khi tiễn Chu Khâm Nghiêu ở sân bay, Đường Du trở lại trường học, trên đường nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó thật lâu, sau đó gọi điện cho Phương Lai, hỏi bà:
"Mẹ, cửa hàng mẹ đặt may áo sơ mi cho ba nằm ở đâu vậy?"
-
Từ Hải Thành đến Sri Lanka mất khoảng bảy đến tám tiếng đồng hồ.
Trước kia Đường Du không biết đến cảm giác chờ đợi và bận tâm, bây giờ đã được trải nghiệm, cả buổi chiều học trên lớp cũng không có tâm trạng, trong tay cầm di động, không ngừng mong chờ nhận được tin tức Chu Khâm Nghiêu hạ cánh an toàn.
Mãi đến buổi tối lúc tắm xong từ phòng ngủ bước ra, cuối cùng di động cũng vang lên.
Nhìn thấy là Chu Khâm Nghiêu gọi video tới, Đường Du vội vàng nhấn nghe, sau đó lại lặng lẽ đeo tai phone vào, rồi leo lên giường:
"Anh đã tới chưa?"
Chu Khâm Nghiêu bên kia hình như là vừa xuống máy bay, dáng vẻ có hơi mệt mỏi, nhưng vẫn mỉm cười nói với cô:
"Ngoan, nhớ anh không?"
Những người khác trong ký túc xá còn chưa ngủ, Đường Du không tiện nói những lời sến súa buồn nôn, không thể làm gì khác hơn là len lén nhìn vào màn hình điện thoại, chu môi, gửi đi một cái hôn gió để biểu đạt tâm ý.
Ở bên kia Chu Khâm Nghiêu nhìn thấy thì bật cười, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều và thỏa mãn.
Biết anh bình an vô sự hạ cánh là được rồi, Đường Du ở trong ký túc cũng hơi khó cùng anh liên tục gọi video, tùy tiện nói vài câu sau đó tắt cuộc gọi.
Sáng hôm sau tại phòng học, vài bạn nữ tụ lại chung một chỗ rồi xì xào bàn tán:
[Thật hay giả thế, buổi tối Đường Du gọi video với Thái tử nhà họ Chu sao?]
[Chắc là cậu nhìn nhầm rồi? Chu Thái tử đang theo đuổi Viện Viện mà?]
[Mình bảo đảm không nhìn nhầm đâu!]
[Các cậu đừng nói, mình cảm thấy có khả năng này lắm, hình như nhà Đường Du có cổ phần ở nhà họ Chu, bọn họ biết nhau cũng chẳng có gì lạ.]
...
Chờ Đường Du từ bên ngoài bước vào, tiếng bàn tán lập tức ngừng hẳn.
Diệp Viện vẫn luôn ở bên cạnh nghe, không tham gia vào câu chuyện.
Nhưng trong lòng đã dâng lên một trận mưa rền gió cuốn.
Nếu quả thật đúng như lời những bạn học nói, cô ta nhớ tới cây đàn cello mà Chu Trạm đã đấu giá ——
Chẳng lẽ là tặng cho Đường Du?
Diệp Viện quay đầu, ghen tỵ nhìn Đường Du.
Nhà họ Đường mặc dù không nổi tiếng bằng nhà họ Chu, nhưng cũng là gia đình danh giá có tiếng ở Hải Thành, nói Chu Trạm theo đuổi Đường Du thì cũng xem như môn đăng hộ đối.
Chỉ là Diệp Viện cảm thấy mình cũng không hề thua kém, chị họ cô ta là nhân vật số một trong giới chị em nhà giàu quyền quý ở Hải Thành, là loại người mà ai ai cũng đều sẽ nịnh bợ. Tuy bản thân cô ta không phải là con gái của gia đình danh môn thế gia, nhưng thắng ở chỗ dáng dấp đẹp, vừa chuyên nghiệp vừa giỏi giang, cũng có không ít anh chàng công tử theo đuổi.
Song Chu Trạm lại là một cổ phiếu tiềm tàng mà mọi người đều coi trọng, con người anh trẻ tuổi lại đẹp trai, sau lưng còn có cả một núi kim cương, bất kỳ cô gái xinh đẹp nào cũng mong muốn người đàn ông như vậy làm bạn trai của mình.
Nếu như lời đồn là thật, anh chọn Đường Du...
Diệp Viện hừ lạnh trong lòng, sợ rằng Chu Thái tử không biết chuyện người này đã có bạn trai đi.
Nhìn thanh cao khiêm tốn, không bao giờ cúi đầu trước tiền bạc, cũng không theo đuổi danh lợi, nhưng rõ ràng đã có bạn trai, bây giờ lại âm thầm lén lút qua lại cùng Chu Thái tử.
Quả nhiên là bán hoa còn muốn lập đền thờ trinh tiết*, trong ngoài không đồng nhất.
*Nguyên văn là 又当又立 (hựu đương hựu lập): ngôn ngữ mạng, ý chỉ một loại người đã làm chuyện xấu nhưng không muốn bị người khác bêu rếu, nhục mạ.
Diệp Viện nhớ tới bữa dạ tiệc hôm đó Chu Trạm lạnh lùng với mình, càng nghĩ càng không cam lòng.
Cô ta thay đổi ý định, gọi điện thoại cho chị họ quyền quý của mình.
"Chị họ, có thể nghĩ cách giúp em có được số điện thoại của Chu Trạm không?"
-
Thời gian thấm thoát thoi đưa, một tuần trôi qua chỉ trong chớp mắt, ngày hôm nay Chu Khâm Nghiêu trở về nước, vốn Đường Du đã nói muốn đến sân bay đón anh, nhưng lại gặp phải kỳ thi cuối kỳ.
Thi cử thì không thể nào xin nghỉ, nên cô chỉ có thể hứa với Chu Khâm Nghiêu rằng chờ cô thi xong, trước tiên sẽ đến tìm anh.
Thật ra Chu Khâm Nghiêu ở bên kia cũng vội vàng, vừa xuống máy bay đã ngựa không ngừng vó mà về nhà tắm rửa, tiện tay lấy một chiếc áo sơ mi từ trong tủ quần áo thay ra, sau đó vội vã quay trở lại công ty, mở một cuộc họp nói về một số hạng mục được thảo luận trong hội nghị lần này.
Cuộc họp này kéo dài từ 1 giờ chiều đến 4 giờ vẫn còn chưa ngưng, nhưng tất cả mọi người đều không mệt mỏi chút nào cả, chỉ vì Chu Khâm Nghiêu lần này đến Sri Lanka đã hoàn thành một hạng mục lớn, gần như có thể ghi vào trong sử sách của nhà họ Chu ——
Đám cưới hoàng gia Sri Lanka, toàn bộ trang sức đều do YOU tài trợ.
Điều này còn mạnh hơn cả danh tiếng và hiệu quả do việc đầu tư quảng cáo hơn trăm triệu mang lại, YOU không chỉ phát triển bừng bừng khí thế ở trong nước, mà việc làm này còn có thể phát triển thương hiệu ra ngoài thế giới.
Năng lực và thủ đoạn của Chu Khâm Nghiêu khiến tất cả mọi người ở đây đều tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện đi theo anh mở rộng lãnh thổ.
Vào cuối cuộc họp, các quản lý như thường lệ lần lượt báo cáo với Chu Khâm Nghiêu về tình hình thị trường tuần này, Chu Khâm Nghiêu bưng ly cà phê trước mặt nhấp một ngụm.
Cũng chính vào lúc này mới đột nhiên phát hiện, chiếc áo sơ mi anh mặc hôm nay hình như có gì đó khang khác.
Màu xanh denim, một sắc màu vô cùng ấm áp, là màu trước giờ anh chưa từng thử qua.
Trong ấn tượng của Chu Khâm Nghiêu, dường như chưa bao giờ anh mua qua áo sơ mi có màu này, theo bản năng nâng cổ tay áo lên, lại vô tình phát hiện, trên cổ tay áo sơ mi có thêu một vài chữ cái vừa đáng yêu lại vừa ngoan ngoãn ——
YouYou.
(YouYou là phiên âm của Hữu Hữu.)
Cái tên này dán vào cơ thể anh, thật giống như cô gái nhỏ đang ẩn nấp ở bên trong vậy.
Anh sững sờ ngay tại chỗ, cũng đã hiểu ra điều gì.
Khóe miệng bất giác giương cao lên, tất cả những mệt mỏi trong chuyến công tác vào giờ phút này đều bị quét sạch, trong lòng bây giờ chính là sự thỏa mãn, lại vừa có sự xúc động điên cuồng muốn ngay lập tức gặp được cô.
Một phần báo cáo còn lại toàn bộ giao cho Chu Ngạn, còn Chu Khâm Nghiêu đứng dậy rời đi. Anh quay trở lại phòng làm việc của mình, đang định gọi điện cho Đường Du thì di động đột nhiên vang lên âm thanh, có một tin nhắn vừa gửi đến.
[Chu thiếu gia, thật ra thì có vài lời em không biết có nên nói với anh hay không… Nhưng suy nghĩ một lúc lâu, em thật sự không hy vọng sự chân thành của anh lại bị lừa gạt bởi sự giả dối...]
Giọng điệu muốn nói rồi lại thôi này, dường như đang cất giấu ẩn tình gì đó lớn lắm.
Chu Khâm Nghiêu thuận tay: [?]
Đối phương trả lời:
[Là như thế này, nghe nói anh đang theo đuổi Đường Du, nhưng thực ra cô ấy đã có bạn trai, đã qua lại từ năm cô ấy học lớp mười hai rồi, bây giờ vẫn còn chưa tan vỡ đâu, nghe nói còn mang thai vì anh ta nữa...]
Sắc mặt Chu Khâm Nghiêu lập tức tối sầm lại.
Những lời phía trước cũng còn coi được đi, nhưng câu cuối cùng quả thật quá điên rồ.
Bên người bạn gái lại ẩn nấp một kẻ bỉ ổi có lòng dạ nham hiểm, châm ngòi ly gián, là chuyện đáng sợ đến nhường nào.
Chu Khâm Nghiêu đứng ở cửa sổ sát trần tại phòng làm việc, nghĩ ngợi một lát, lại tiếp tục gửi tin nhắn đến số này ——
[Vậy sao, cảm ơn cô đã nhắc nhở, cô là?]
Bên kia rất nhanh đã trả lời:
[Chúng ta đã gặp nhau rồi, em tên là Diệp Viện.]
-
Trong trường cuối cùng cũng đã thi xong kỳ thi chuyên ngành, Đường Du trở về ký túc xá vội vàng thay quần áo.
Cô vừa mới nhận được tin tức từ Chu Khâm Nghiêu, biết anh đã trở về, hơn nữa còn hẹn cô đến ăn cơm tối tại một nhà hàng.
Một tuần không thấy mặt, trong lòng Đường Du cũng có chút hồi hộp, cho đến khi ra cửa cầu thang vô tình đụng phải Diệp Viện.
Oan gia ngõ hẹp, cô lùi một bước: "Xin lỗi."
Diệp Viện có vẻ như cũng đang định đi ra ngoài, cả người mặc chiếc váy dài xinh đẹp gợi cảm.
Cô ta quan sát Đường Du từ đầu đến chân, cười như không cười: "Đi đâu mà vội thế?"
Đường Du lười để ý tới cô ta, một mình đi về phía trước.
Nhưng Diệp Viện lại đuổi theo, cùng cô xếp hàng đi xuống lầu, trong lời nói mang theo vài phần ẩn ý:
"Biết bây giờ tôi phải đi gặp ai không?"
Đường Du lạnh lùng hờ hững: "Cậu gặp ai liên quan gì tới tôi."
Diệp Viện cười: "Có liên quan hay không, cậu sẽ biết nhanh thôi."
Đường Du: "..."
Nói hơi dễ nghe thì Diệp Viện có chút khôn vặt, nhưng nói khó nghe thì chính là ngực to não phẳng, tự cho mình là đúng.
Đường Du lười hỏi cô ta đang giở trò thần thần bí bí gì, bước chân lại càng nhanh hơn.
Hai người một trước một sau đi đến cổng trường, một chiếc taxi chạy đến rồi dừng lại, rõ ràng Đường Du là người chặn xe, nhưng Diệp Viện lại đẩy cô ra, rồi quay đầu mỉm cười:
"Cảm ơn, tôi có việc gấp, không chậm trễ được."
Đường Du cũng không biết ngày hôm nay cô nàng này đã mắc phải chứng động kinh gì, mà dáng vẻ lẳng lơ đến khoa trương.
Nhưng tâm tư của cô bây giờ đều dành hết cho Chu Khâm Nghiêu, cũng không so đo tính toán như đối phương, đợi khoảng 10 phút sau lại leo lên một chiếc xe, chạy đến nhà hàng mà Chu Khâm Nghiêu đã nói.
Một nhà hàng kiểu Trung Hoa, Chu Khâm Nghiêu là người đầu tiên đến.
Anh gọi một bàn thức ăn rất phong phú, lúc ngồi vào bàn âm thầm chờ đợi, thì người phục vụ dẫn một cô gái vào trong:
"Chu tổng, cô gái này bảo có hẹn với anh."
Chu Khâm Nghiêu hơi liếc mắt, nhìn thấy là Diệp Viện, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy sâu xa:
Anh gật đầu: "Vào đi."
Diệp Viện mở cờ trong bụng, dưới chân như có gió, nhất thời bị kích động đến mức không thể đi vững đôi giày cao gót 10 phân, lảo đảo thiếu chút nữa té trước mặt Chu Khâm Nghiêu.
Với tình huống như thế này, nếu là phái nam, cũng sẽ lịch sự đưa tay ra đỡ lấy.
Nhưng Chu Khâm Nghiêu lại không.
Anh vẫn ngồi im không nhúc nhích, thậm chí còn hơi dịch người sang.
Mặc dù Diệp Viện không hề cố ý, nhưng phản ứng này của Chu Khâm Nghiêu vẫn khiến cho cô ta có chút lúng túng.
Song hòa nhập với những nhà giàu sang quyền quý vốn không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Cô ta cũng không giống như Đường Du, ngoài miệng thì nói là có thể ngồi xe đạp, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm câu dẫn chiếc Rolls Royce.
Vì vậy cô ta làm như không có chuyện gì xảy ra, thẳng lưng đi tới chỗ ngồi đối diện với Chu Khâm Nghiêu: "Xin lỗi Chu thiếu gia, em đến hơi trễ."
Cô ta làm bộ định ngồi xuống, nhưng Chu Khâm Nghiêu lại hơi nâng giọng lên.
Âm thanh dường như đang ám chỉ cô ta không nên ngồi ở chỗ này.
Diệp Viện nhất thời không hiểu anh có ý gì, nhưng thân thể vẫn thành thật đứng lên: "À, làm sao vậy?"
Diệp Viện sửng sốt: "Vẫn còn có người đến đây sao?"
Vừa dứt lời, người phục vụ vừa dẫn cô ta vào lại tiếp tục dẫn một cô gái tới.
Người phục vụ xoa xoa tay, có chút không biết nên làm thế nào: "Chu tổng, dạ thì, cô gái này cũng bảo là có hẹn với anh."
Đường Du thấy Chu Khâm Nghiêu ngồi trong phòng còn Diệp Viện đang đứng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Nhưng người đàn ông rất nhanh đã lên tiếng: "Đến rồi sao?"
Chu Khâm Nghiêu tự mình đứng lên, kéo chiếc ghế phía đối diện ra, rất lịch sự mời Đường Du ngồi xuống.
Trong phòng tổng cộng cũng chỉ có hai ghế, bây giờ đều có người ngồi cả, Diệp Viện đứng đó vẻ mặt hết sức khó chịu.
Dường như cô ta đã hiểu ra điều gì, nhưng cũng không quá khẳng định, vẫn còn ôm chút hy vọng mà hỏi Chu Khâm Nghiêu:
"Chu thiếu gia, ý của anh là gì?"
Chu Khâm Nghiêu hoàn toàn xem cô ta như không khí, không hề tồn tại, cưng chiều múc một chén canh cho Đường Du:
"Uống canh trước đi, anh gọi những món này em thích không?"
Diệp Viện đứng trước mặt hai người, giống như một chú hề.
Lúc này, cuối cùng cô ta cũng chắc chắn là mình bị chơi xỏ rồi, cắn chặt môi, lại không đủ tự tin để phát giận, không thể làm gì khác hơn là xoay người định rời đi. Nhưng chân vừa bước được hai bước, thì giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ sau lưng truyền đến:
"Đứng lại."
Diệp Viện lập tức dừng lại.
"Cô Diệp, tôi cũng có gọi cho cô một phần đồ ăn."
Chu Khâm Nghiêu ung dung thong thả đứng lên, bưng đĩa thức ăn phía trước đi đến trước mặt cô ta, giống như biến thành một người khác, khí thế lạnh lùng nặng nề áp tới, lập tức khiến cho người ta lạnh sống lưng:
Mặc dù không biết tại sao mình có ý tốt cho anh biết sự thật, vậy mà cuối cùng lại đắc tội với vị Thái tử gia này, nhưng Diệp Viện rất rõ ràng, cô ta không có vốn liếng để đối đầu với anh.
Cô ta chỉ có thể bấm bụng đứng ở cửa, trong tay bưng một đĩa thức ăn.
Rõ ràng Chu Khâm Nghiêu muốn làm nhục cô ta.
Không cho cô ta chỗ ngồi còn chưa nói, còn cố ý không đưa đũa cho cô ta.
Đường Du ngây ngốc, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn Diệp Viện nãy giờ đứng ở đó cực kỳ chật vật dùng tay lấy đồ ăn, so với bộ dạng diễu võ giương oai cướp xe trước mặt mình khi nãy, tự dưng trong lòng buồn cười.
Hai người ăn chậm nhai kỹ, ở trước mặt Diệp Viện thân mật ăn xong bữa cơm, ngay cả đồ ngọt tráng miệng cũng dùng qua, mới từ từ đứng dậy.
Chu Khâm Nghiêu dắt tay Đường Du, mở cửa.
Lúc đi ngang qua Diệp Viện đang ngậm đắng nuốt cay, anh ngừng một chút, không nặng không nhẹ cảnh cáo:
"Còn dám ở bên ngoài nói xấu Đường Du nửa câu, thì sẽ không đơn giản như hôm nay đâu."
Đường Du tò mò nhìn đĩa thức ăn đen thui còn chưa ăn xong trong tay Diệp Viện, vừa đi vừa hỏi:
"Anh cho cô ta ăn cái gì vậy?"
Thật ra ngay cả Diệp Viện cũng không biết mình đã ăn cái gì.
Nhưng rất nhanh cô ta đã nghe được giọng nói lạnh như băng của người đàn ông từ bên ngoài truyền tới:
"Lưỡi heo xào."
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Hữu Hữu: ...
Bạn trai tôi thật là một người đàn ông độc ác.
-----
◆ Viên kim cương Agra: xuất hiện lần đầu tiên vào năm 1526, khi hoàng đế Mông Cổ đệ nhất (của Đế chế Mông Cổ 1483-1530) đánh bại Rajah của Gwalior (thuộc Ấn Độ ngày nay). Mông Cổ Đại đế đã mang viên kim cương Agra lên khăn trùm đầu của mình. Sau đó, nó được buôn lậu sang Anh, vào năm 1844, Công tước Brunei đã mua nó với giá khoảng 25.000 đô la Mỹ. Sau nhiều năm chuyển nhượng, viên kim cương Agra đã được Christie's London đưa ra đấu giá vào năm 1990, Cuối cùng, trong cuộc đấu giá, một công ty đã mua nó với giá 4.070.000 đô la Mỹ thông qua SIBA Corporation của Hồng Kông.