Sự phản nghịch và mâu thuẫn của Đường Du tối nay đã vượt lên mức chưa từng có trong lịch sử, hoặc đó là sự bùng nổ của một chiếc giếng đã cất chứa cảm xúc bấy nhiêu năm qua. Song khi nhìn thấy câu nói viết trên máy bay giấy của Chu Khâm Nghiêu, trong đầu cô bỗng có một suy nghĩ.
Một suy nghĩ vô cùng to gan và điên cuồng.
Tựa như một đốm lửa nhỏ rơi xuống thế giới cằn cỗi của cô, trong nháy mắt bùng cháy, toàn bộ suy nghĩ bị nó điều khiển một cách nhiệt liệt.
Đường Du chưa bao giờ có lúc kích động đến mất lý trí như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến câu dù con tám mươi tuổi thì vẫn là con gái của mẹ, nghĩ đến cảnh mỗi một ngày sau này cô vẫn phải sống dưới sự khống chế cực đoan như vậy của Phương Lai.
Cô thật sự không chịu nổi.
Đường Du có thể yên lặng làm một pho tượng gỗ trước năm mười mười tám tuổi.
Nhưng kể từ sau khi gặp được Chu Khâm Nghiêu, hưởng thụ sự tươi mới của sinh mệnh, cô không muốn cũng không bằng lòng trở lại quá khứ nữa.
Cô muốn chạy trốn, điên cuồng chạy ra khỏi ngục tù này.
Đường Du hạ quyết tâm chỉ trong nháy mắt.
Cô xếp máy bay giấy lại nhét vào trong túi, rồi xoay người liếc nhìn khoảng cảnh từ ban tầng hai xuống mặt đất,
Hồi lâu sau, cô bỗng tự giễu hỏi Chu Khâm Nghiêu: “Anh xem em đứng ở đây trông có phải giống như mấy câu truyện cổ tích công chúa bị nhốt trong tháp cao không?”
Chu Khâm Nghiêu: “Không giống.”
“Hả?”
“Họ đều không ngoan như em.”
Đường Du ngớ ra chốc lát, sau đó ngửa đầu cười khe khẽ vào không khí: “Vậy sao.”
“Nhưng em không muốn ngoan nữa.”
Chu Khâm Nghiêu: “…”
Cảm xúc khó đoán chợt xẹt qua nơi đáy mắt cô gái, Đường Du không nói thêm gì nữa, chỉ chúc anh ngủ ngon rồi xoay người vào phòng.
Chu Khâm Nghiêu muốn hỏi thêm nhưng đèn trên tầng nhanh chóng bị tắt đi.
Cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Mặc dù Đường Du không nói tường tận nguyên nhân nhưng từ ánh mắt của cô đã đủ cho Chu Khâm Nghiêu biết giờ phút này cô đang không vui.
Cảm xúc giữa hai người luôn kết nối với nhau, Đường Du buồn rầu, lòng Chu Khâm Nghiêu cũng bị ảnh hưởng từ cô, không gợi lên bất kỳ hứng thú nào.
Anh không chắc chắn rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ Đường Du đã tắt đèn đi ngủ, dường như ngoài chờ cô tỉnh dậy rồi hỏi lại thì không còn cách nào khác nữa.
Cũng không thể tùy tiện lao vào nhà cô vào thời điểm này được.
Không thích hợp.
Hiện tại chỉ mới mười giờ, Chu Khâm Nghiêu cũng không có tâm tư về nhà đi ngủ nên anh gọi điện thoại kêu Vệ Khải ra ngoài, hai người ngồi trong tiệm nhỏ ven đường uống rượu.
Chu Khâm Nghiêu mãi nghĩ về Đường Du nên không lên tiếng, từ trước đến giờ tính cách anh vẫn luôn như thế. Vệ Khải hiểu anh, thành thử cũng không hỏi nhiều mà uống rượu giải sầu cùng anh.
Rượu say nhưng lòng chẳng say, suy nghĩ trong Chu Khâm Nghiêu mâu thuẫn ----
Nếu không gặp được anh, có lẽ Đường Du vẫn đang âm thầm học đàn cello của cô và thành công ra nước ngoài du học.
Nhưng cô gặp được anh rồi, quỹ đa͙σ cuộc sống lập tức thay đổi.
Chu Khâm Nghiêu ngửa đầu uống một ly rượu.
Rượu rất mạnh, nồng đậm tựa tình cảm của anh vậy.
Cái tình cảm gọi là “thích” của anh đã mang đến cho Đường Du sự biến hóa long trời lở đất.
Nếu như cô là công chúa bị nhốt trong tòa tháp cao, vậy anh sẽ là người đưa cô ra bên ngoài.
Uống rượu đến mười hai giờ khuya, khách trong tiệm đã dần thưa thớt, bầu không khí náo nhiệt trở nên quạnh quẽ, vì vậy mà âm thanh xung quanh cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Trên tivi đang phát lại bản tin giải trí buổi tối, MC dẫn chương trình ăn nói khéo léo nhỏ nhẹ vô cùng. Ban đầu Chu Khâm Nghiêu không quá chú ý, nhưng Vệ Khải ngồi bên cạnh nghe tin tức vô cùng hăng say.
Anh ấy xem tivi, trong miệng nhai đậu phộng: “Trời ạ, thương hiệu lớn như MOON mà còn làm giả ư, xã hội này, bây giờ đúng là không có đồ gì đáng tin mà.”
Nghe Vệ Khải nói, lòng Chu Khâm Nghiêu lập tức lạnh đi. Anh còn tưởng mình nghe nhầm tên, nhưng khi anh nhìn sang tivi, tựa đề tin tức để dưới góc phải đã khiến ánh mắt anh tối sầm đi ngay tức thì ---- [Đa số các sản phẩm của MOON đều sử dụng kim cương nhân tạo và đá moissanite, bên phía thương hiệu tạm thời vẫn chưa có phản hồi gì.]
Chu Khâm Nghiêu: …
Động tác cầm ly cứng đờ.
“Anh Nghiêu? Anh Nghiêu?” Vệ Khải vẫy vẫy tay trước mặt anh, hỏi: “Thêm hai chai nữa nhé?”
Chu Khâm Nghiêu tái mắt đứng dậy đi ra ngoài: “Tôi gọi điện thoại.”
Anh gọi ngay cho Chu Ngạn nhưng điện thoại của đối phương không có ai bắt máy.
Sau đó anh tiếp tục gọi cho vài lãnh đa͙σ cấp cao nhưng toàn bộ đều là chuyển tiếp hoặc tắt máy.
Trong thoáng chốc, dường như cả thế giới đã trở nên đại loạn.
Chu Khâm Nghiêu chỉ đành tự lên mạng tìm kiếm tình hình liên quan.
Hóa ra là một blogger thời thượng người Ý mua dây chuyền của MOON, bị bạn chê bai giống như hàng giả nên đa nghi mang nó đi làm giám định. Khi này mới phát hiện kim cương được quảng bá rầm rộ chỉ là kim cương nhân tạo tổng hợp. Sau khi tin tức lan truyền trên Twitter quốc tế, rất nhiều khách hàng trong nước cũng mang đồ mình mua đi giám định và nhận được kết quả những thứ họ đeo gần như đều là kim cương nhân tạo tổng hợp.
Đề tài này đến tận bây giờ vẫn đang nằm chễm chệ trên hotsearch và đang nhanh chóng lan tràn rộng khắp.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, trên mạng toàn là những bình luận mắng chửi MOON rất khó nghe, những lời văn câu chữ đâm thẳng vào lòng Chu Khâm Nghiêu.
Anh tắt Weibo đi, một ngọn lửa nhanh chóng rực lên trong lòng.
Chu Khâm Nghiêu uống một ngụm rượu, nặng nề đặt ly xuống bàn, cạch một tiếng ---- “F*ck.”
Vệ Khải bị anh dọa sợ hết hồn, ngẩng đầu lên thì phát hiện sắc mặt người đàn ông ngồi đối diện khó coi đến đáng sợ.
Anh ấy không rõ, yếu ớt hỏi: “… Sao thế?”
Chu Khâm Nghiêu lắc đầu, khống chế cảm xúc của mình: “Không sao.”
Thật ra thì anh đã sớm nghĩ đến, trưng bày hàng giả trong buổi trình diễn trang sức lần đấy sẽ không phải là lần đầu tiên ngẫu nhiên như vậy, chắc chắn đã bắt đầu từ trước đó rồi.
Ngô Mộng tham lam và vô liêm sỉ vượt xa cả cái bản lĩnh làm con giáp thứ mười ba của bà ta.
Chu Khâm Nghiêu nhắm mắt, ấn đường cau chặt.
Ngay lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông. Chu Khâm Nghiêu nghĩ là Chu Ngạn gọi lại nên không nhìn mà bắt máy luôn, không ngờ lại nghe được âm thanh mềm mại của cô gái: “Anh đã ngủ chưa? Mở cửa cho em được không?”
Chu Khâm Nghiêu có thể nghe được tiếng gió thổi vù vù qua bên tai, anh sửng sốt, đứng phắt dậy hỏi: “Em đang ở đâu?”
Đường Du cất giọng nghe có vẻ khá hưng phấn: “Cửa nhà anh ạ!”
Trong con ngõ ấy cứ cách năm mét là có một ngọn đèn nhỏ, lúc vừa mới đến khúc rẽ chỗ tứ hợp viện, Chu Khâm Nghiêu đã trông thấy Đường Du đang lẳng lặng tựa vào cửa nhà anh dưới ánh đèn đường khá yếu ớt.
Ánh sáng mờ nhạt bao phủ lấy cô, nhìn kỹ lại tựa như nó chiếm trọn toàn bộ thế giới của cô vậy.
Anh vội bước về phía trước, gọi tên cô.
Đường Du xoay người, cong môi theo bản năng: “Anh đi đâu vậy? Em còn tưởng anh ở nhà.”
Chu Khâm Nghiêu đến gần cô, vẫn khó mà tin được: “Sao em lại đến đây?”
Trong đôi mắt cô gái hàm chứa ánh sáng rực rỡ nhàn nhạt, cố tỏ ra thoải mái cười nói: “Em vượt ngục rồi nè.”
Chu Khâm Nghiêu: “… ?”
Lúc này mới chú ý đến cái balo đeo trên vai và chiếc vali lớn của cô.
Anh ngây người, không thể tưởng tượng nổi: “Là sao đây? Em bỏ nhà ra đi ư?”
Đường Du mở to mắt: “Đúng vậy.”
“…”
Chu Khâm Nghiêu sững ra, rồi như nhịn cười xoa xoa đầu cô: “Em lại đang suy nghĩ gì thế này.”
Đường Du không cười đáp: “Em nghiêm túc mà.”
Vẻ mặt Chu Khâm Nghiêu thẫn thờ.
Đường Du bình tĩnh nhìn anh: “Mẹ em biết hết rồi.”
“Bà ấy không cho em ra ngoài nữa, ngày mai còn đưa em về Hải Thành.”
Chu Khâm Nghiêu: “…”
Dường như cảm thấy hành động vừa rồi của mình rất ấu trĩ nên Đường Du nói một hồi lại bật cười, thấp giọng nỉ non: “Thật ra em biết em sẽ không thoát khỏi bàn tay của mẹ em được đâu, chỉ là nếu bắt buộc phải đi…”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, đôi con ngươi sáng rỡ và rõ ràng trong bóng đêm: “Em muốn cố gắng gặp anh một lần.”
Chu Khâm Nghiêu ngơ ngác trước lời nói của cô.
Cả vấn đề thân phận bị lộ tẩy và sự phản đối của Phương Lai đều nằm trong dự liệu của anh.
Nhưng hành động to gan của Đường Du bây giờ quả thật nằm ngoài dự đoán của anh.
Cảm động trước sự tín nhiệm của cô, nhưng cũng cảm thấy tự trách cùng cực.
Vậy mà anh lại để cô tự mình gánh chịu cơn bão táp này.
Chu Khâm Nghiêu đau lòng nhìn cô, cũng vào lúc này mới chậm chạp phản ứng lại: “Không cho em ra ngoài, vậy sao em ra ngoài được?”
Đường Du cười khẽ: “Em leo xuống từ ban công.”
Nói xong còn giơ tay ra như thể muốn khoe khoang: “Em tính toán khoảng cách, chỉ bị trầy chút thôi.”
Khi chắc chắn không có tổn thương nào quá lớn anh mới bình tĩnh lại và thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt của cô gái lúc này đây vừa dũng cảm vừa kiên định. Tựa như bản thân anh hai năm trước vậy, trẻ trung năng động, lòng đầy nhiệt huyết, không màng tất cả.
Sau khi đưa cô vào nhà, anh lấy cồn iot sát trùng vết thương cho cô, hờ hững hỏi: “Em biết cảm giác sống một mình bên ngoài không.”
“… Không biết ạ.” Ánh mắt Đường Du trong veo, tràn đầy tin tưởng: “Nhưng anh sẽ luôn bên cạnh em mà đúng không?”
Chu Khâm Nghiêu lắc đầu, động tác trong tay dần chậm lại: “Anh sẽ bên cạnh em, nhưng không phải như thế này.”
Bỏ nhà ra đi, đây là một trải nghiệm chẳng mấy tốt đẹp trong cuộc đời.
Anh đã từng đi trên con đường này một lần, không hy vọng cô sẽ giẫm vào vết xe đổ của mình lần nữa.
Đường Du mông lung nhìn anh, nghe lời anh nói mà cái hiểu cái không.
Chu Khâm Nghiêu cười nhạt, giúp cô lau dọn vết thương. Anh không nói thêm gì mà chuyển chủ đề: “Đói không em.”
Nhắc đến Đường Du mới nhớ từ lúc về đến giờ cô chưa được ăn gì, quả thật rất đói bụng.
Nhưng cô đảo mắt nhìn căn phòng đơn giản của người đàn ông: “Chỗ anh có gì ăn ạ?”
“Em muốn ăn gì?”
“Có mì sợi không ạ?”
Chu Khâm Nghiêu đứng lên: “Anh đi ra ngoài mua cho em.”
“Thôi không cần.”
Bây giờ mỗi một phút giây hai người được kề cận nhau đều rất đáng quý đối với cô. Đường Du kéo ống tay áo của Chu Khâm Nghiêu: “Anh đừng đi mà.”
Chu Khâm Nghiêu hiểu tâm tư của cô, nhưng cô bé đang đói bụng, lại không chịu để anh ra ngoài…
Nghĩ ngợi giây lát, anh đứng dậy bảo: “Em chờ anh hai phút.”
Mặc dù không biết Chu Khâm Nghiêu định làm gì nhưng đây là một phạm vi có thể chấp nhận được nên Đường Du gật đầu: “Được.”
Hai phút sau, Chu Khâm Nghiêu xách một túi đồ đi vào.
Sau đó đặt xuống trước mặt Đường Du: “Em xem có thích ăn không.”
Đường Du nhích đến gần mở ra xem thử --- Đa dạng các loại đồ ăn vặt, rau câu, bánh ngọt, socola, bánh xốp,…
“Ở đâu ra vậy anh?”
Chu Khâm Nghiêu chỉ tay vào căn phòng đối diện: “Của ŧıểυ Dương.”
Đường Du phì cười: “Vậy đến khi thằng bé tỉnh dậy có trách em ăn trộm đồ ăn vặt của mình không.”
“Gần đây thằng bé đang ăn kiêng, những thứ này đều không được ăn.” Chu Khâm Nghiêu lục lọi một cái trong túi rồi lấy ra một gói bánh xốp vị bơ ra. Sau đó anh khui bao bì ra: “Thằng nhóc thối kia thích ăn cái này nhất, em thử xem sao.”
Đường Du nhận lấy cắn một miếng, hương vị thơm thơm giòn giòn: “Ừm, thơm thật đó.”
Rồi cô hào phóng đẩy ra chính giữa, còn dư lại nửa cái cho anh: “Anh cũng ăn đi ạ.”
Chu Khâm Nghiêu híp mắt, nhưng vẫn miễn cưỡng lấy đi một nửa bị cô cắn dở trên tay kia: “Được.”
Vừa nói anh vừa không nhanh không chậm cho bánh vào miệng mình, nhai nhai hai cái rồi sâu xa nói: “Ừm, đúng là rất thơm.”
Sự thân mật gián tiếp này làm Đường Du đỏ mặt.
Cô mất tự nhiên cúi đầu tháo một túi rau câu hút: “… Vậy em ăn cái này.”
Đường Du tăng sức hút một hơi, gò má hóp vào, rau câu mềm mịn, trơn nhẵn mà ngòn ngọt, đôi mắt cô gái cong lên xinh đẹp: “Cái này ngon quá!”
“Thế cho anh ăn thử nào.”
“…”
Về sau, mỗi một món đồ Đường Du ăn, Chu Khâm Nghiêu sẽ đến gần ăn thử một miếng. Ban đầu cô còn hai ngượng ngùng nhưng từ từ đã trở thành đại hội nhận xét đồ ăn vặt của hai người.
Hoàn toàn không có bầu không khí bi thương khi ngày mai sẽ phải xa cách nhau. Trong căn phòng phía Đông vào nửa đêm là những tiếng cười khanh khách giòn tan kéo dài không ngừng của cô gái.
Cảm giác thả lỏng này, chỉ có Chu Khâm Nghiêu mới mang đến được cho Đường Du.
Cũng chỉ có Đường Du mới có thể cho Chu Khâm Nghiêu.
Lúc bầu không khí đang nồng đậm, chuông điện thoại vang lên một cách gấp gáp.
Chu Khâm Nghiêu nhìn qua, hơi nén biểu cảm lại.
Anh đứng dậy đi ra chỗ khác: “Em ăn trước đi, anh ra ngoài nghe điện thoại.”
Đường Du: “Dạ.”
Sau khi ra ngoài sân, anh nghe điện thoại của Chu Ngạn.
Người bên kia có hơi mệt mỏi nói: “Em bận bịu mãi, bây giờ mới rảnh gọi lại cho anh đây.”
Chu Khâm Nghiêu hỏi: “Tôi thấy tin tức rồi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Thì là chuyện anh đã thấy đấy, thật ra nó đã bùng nổ vào mấy ngày trước rồi, em dùng đủ các cách vẫn không dập xuống được.”
“…”
Sau một hồi trầm mặc, Chu Ngạn hỏi: “Anh, thật ra bây giờ em đang ở bệnh viện.”
Thấy Chu Khâm Nghiêu không nói lời nào, anh ấy lại bổ sung: “Bác cả nổi giận đến tăng huyết áp phải nhập viện, vừa rồi đang cấp cứu.”
Một tiếng thở dài nặng nề vang lên.
“Những ngày nay toàn là hủy đơn và đòi bồi thường, vô số thư từ luật sư, người bên doanh nghiệp cũng tìm đến, công ty hỗn loạn như một mớ bùi nhùi. Mà Ngô Mộng có vẻ không muốn cứu vớt gì cả.”
“Anh…”
Trong giọng nói của Chu Ngạn mang theo sự khẩn cầu và bất lực.
Chu Khâm Nghiêu đã từng cứng rắn thề rằng bất kể nhà họ Chu hưng hay bại thì cũng sẽ không bước vào nửa bước, song khi thật sự thấy nó ngã xuống như núi lở, anh phát hiện ra mình không hề thoải mái như trong tưởng tượng.
Anh hút vài điếu thuốc, tro thuốc lá dung hòa với ánh trăng yếu ớt nhàn nhạt, suy nghĩ càng lúc càng miên man.
Thời điểm trở về phòng, Đường Du đã tựa bên mép giường ngủ say.
Chu Khâm Nghiêu kéo chăn lại giúp cô rồi ngồi xuống cạnh cô.
Cô gái bỏ nhà ra đi, gia đình đổ ngã ầm ầm chỉ trong một đêm, lời van nài lặp đi lặp lại của Chu Ngạn.
Hình như số mệnh cố tình để hết thảy những thứ này xảy ra cùng nhau, lần đầu tiên Chu Khâm Nghiêu cảm thấy bờ vai mình như bị thứ gì đó đè nặng trĩu.
Mà anh, thì không có sự lựa chọn nào.
Bầu trời lộ ra ánh sáng, lại một ngày mới đến rồi.
Cô gái nhỏ ngủ rất ngon giấc, mà Chu Khâm Nghiêu thì thức trắng cả một đêm.
Bảy giờ sáng, anh đánh thức Đường Du: “Bé ngoan, dậy thôi em, cùng anh đến nơi này.”
Đường Du mở mắt ra, thấy rõ khuôn mặt người đàn ông trước mắt, cô tưởng chừng như giấc mơ hạnh phúc vẫn đang kéo dài trong thực tại.
Cô duỗi người hỏi: “Đi đâu ạ?”
Chu Khâm Nghiêu: “Nhà em.”
“…”
Mặc dù miễn cưỡng bằng mọi cách, Đường Du bỏ nhà đi cả đêm qua vẫn bị Chu Khâm Nghiêu kéo về nhà.
Tại cửa biệt thự, chẳng biết dì Dung đang nói chuyện điện thoại với ai mà khi thấy họ vào, dì ấy gấp gáp vui mừng nói với người đầu bên kia: “Về rồi! Cô chủ về rồi!”
Đối phương nói gì đó, dì Dung đưa điện thoại qua cho Chu Khâm Nghiêu: “Bà chủ của chúng tôi tìm cậu.”
Đường Du sợ Phương Lai làm khó Chu Khâm Nghiêu, muốn giật lấy điện thoại giải quyết nhưng lại bị anh ngăn lại.
Anh ra hiệu không sao bằng mắt rồi nhận lấy điện thoại.
Con gái nửa đêm bỏ nhà đi, mỗi một người mẹ đều sẽ cảm thấy con mình bị đàn ông dạy hư.
Dĩ nhiên sẽ không thiếu một trận mắng tơi bời xối xả, Chu Khâm Nghiêu lẳng lặng nghe, cũng không cãi lại.
Sau khi nghe xong anh bình tĩnh và lễ phép trả lời: “Không cần ạ, qua lại vất vả, để cháu đến gặp bác.”
Cuộc gặp mặt này là điều tất yếu.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Khâm Nghiêu nói với Đường Du: “Anh đến Hải Thành một chuyến để gặp mẹ em.”
Đồng thời cũng gửi tin nhắn cho Chu Ngạn:
----- [Chuẩn bị tất cả tài liệu xong xuôi đi, hôm nay tôi trở lại.]
-----
◆ Millennium Star (Ngôi sao Thiên niên kỷ) là một trong những viên kim cương lớn nhất thế giới, nặng 203.04 carat, được phát hiện ở Mbujima, Cộng hòa Dân chủ Congo. Độ trong suốt là Internally Flawless. Anh cả của ngành kim cương Harry Oppenheimer đã mô tả Millennium Star là viên kim cương đẹp nhất mà ông từng thấy.