Kẻ Săn Và Con Mồi

Chương 4: Gặp Gỡ Lúc Nửa Đêm

Trước Sau

break

Ánh sáng của những ngọn đèn màu quấn quanh trần phòng tắm mang lại sự vui tươi cho lớp giấy dán tường in hoa cúc cũ kỹ và gạch lát màu xanh lá cây. Mẹ tôi và tôi chưa bao giờ sửa nhiều thứ trong ngôi nhà gỗ như vậy. Danh sách sửa chữa mong muốn của hai mẹ con tôi bao gồm cả việc lựa chọn giấy dán tường lòe loẹt khắp nhà, phòng tắm xấu xí đã nói ở trên và gạch lát bếp cũng xấu không kém, cửa sau cần phải ốp hông mới có thể đóng hoàn toàn. Danh sách rất dài. Hai mẹ con tôi đã tận dụng tối đa khoản tiền thiếu hụt và trang trí sự xấu xí bằng màu sắc và ánh sáng. Hai mẹ con đã có kế hoạch sửa chữa mọi vấn đề trong tương lai khi tiền bạc không còn eo hẹp nữa. Tôi chỉ đang chờ tiền bảo hiểm. Khi nhận được séc, tôi thực sự có đủ khả năng để thực hiện những cải tiến đó. Nhưng việc thay đổi mọi thứ mà không có mẹ… Tôi không biết mình đã sẵn sàng cho điều đó chưa.

Tôi xoay đôi chân trần trên nền gạch lạnh, quay lại nhìn gương. Khuôn mặt ửng hồng của tôi dường như sáng lên trong bóng tối, một tàn dư từ giấc mơ về ngọn lửa hoặc chỉ là ánh sáng của những ngọn đèn màu. Tôi đang dần mất kiểm soát bản thân mình. Tôi với lấy chiếc khăn tay treo trên tường, khuỷu tay đập vào chiếc cốc vỏ sò màu hồng được nhét trên bệ bếp nhỏ trong phòng tắm. Chiếc cốc và đồ bên trong rơi xuống sàn, khiến tôi thốt lên vì sự vụng về của mình, cúi xuống để nhặt đống bừa bộn lên tôi nghiên cứu chiếc bàn chải đánh răng màu xanh của mình nằm cạnh chiếc bàn chải màu hồng của mẹ. Mẹ sẽ không cần nó nữa, bộ não sáng suốt của tôi bảo tôi vậy. Bỏ qua sự buồn bã, tôi nhấc cả hai chiếc bàn chải khỏi sàn, súc miệng thật kỹ bằng nước súc miệng khử trùng, rồi đặt lại chiếc cốc và cả hai chiếc bàn chải vào đúng vị trí đã định trên bệ bếp.

Mẹ tôi là người tốt bụng. Người hòa đồng. Bà có lẽ là lý do duy nhất khiến tôi có ý muốn gần gũi và trò chuyện giống bạn bè khi còn nhỏ. Tôi thích sự cô độc và âm nhạc. Tuy nhiên giờ đây âm nhạc là nguồn động viên an ủi tôi khi không có sự hiên diện của mẹ tôi nữa. Tôi lấy chiếc iPod cũ của mình từ phòng ra. Chiếc máy nhỏ bé đó là vật dụng yêu thích của tôi, ngay cả khi những chiếc iPod tiên tiến hơn ra đời, hoặc cuối cùng là khi mọi người đều sử dụng điện thoại để nghe nhạc. Miễn là thiết bị vẫn hoạt động, tôi sẽ tiếp tục sử dụng nó. Tôi nhét tai nghe vào tai và nhấn nút phát. Bài hát buồn hoàn toàn phù hợp với cảm xúc hiện tại của tôi. Sở thích âm nhạc của tôi trải dài từ nhạc rock sôi động của thập niên 90 đến những bản ballad hiện đại. Bất kỳ bài hát nào chạm được đến tâm hồn khiến tôi xúc động thì đều là thứ yêu thích của tôi. Cuộc sống không ganh đua với đời là cuộc sống mà tôi đang hướng tới và tôi cảm thấy mình càng thích dành nhiều thời gian một mình và lắng nghe những bài hát của riêng mình. Nó khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn. Mẹ tôi là người duy nhất nhắc tôi tắt nhạc và chơi với những đứa trẻ ở trường hoặc gặp gỡ, giao lưu với những khách du lịch mùa. Tuy nhiên giờ đây không có mẹ, tôi cảm thấy không cần phải làm điều đó nữa.

Tôi cũng không có ý định tìm kiếm bạn đời mặc dù đôi khi tôi cũng muốn quan tâm. Tôi không thể chịu đựng được ánh nhìn của mọi người trong thị trấn nhỏ của chúng tôi. Ryan mồ côi tội nghiệp. Tôi thực sự không phải là trẻ mồ côi. Cha tôi vẫn còn sống và khỏe mạnh. Ông ấy chỉ sống với gia đình mới của mình ở New York, cách đó bốn giờ.

Cha tôi đã chọn chung sống với gia đình thứ hai ngay cả trước khi mẹ tôi quyết định hai mẹ con tôi chuyển đến sống ở thị trấn nhỏ yên bình của New England và tránh xa cha tôi. Ông đã ngủ với thư ký của mình trong nhiều năm. Đáng khen là mẹ tôi chưa bao giờ thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy mối quan hệ ngoài luồng của ông ta làm bà bận tâm. Bà ấy thật sự là một người phụ nữ rất mạnh mẽ. Vì cách nuôi dạy và tình yêu thương của bà danh cho tôi, tôi thậm chí còn không nghĩ đến người cha vô tâm của mình.

Ngay lúc này, tôi cần phải bắt não mình ngừng ngay lại những suy nghĩ đó đi. Tôi không muốn nghĩ về quá khứ nữa. Tôi không muốn nghĩ về bất cứ điều gì. Ngay cả giấc ngủ cũng không còn giúp tôi thoát khỏi thực tại. Những giấc mơ về lửa và anh chàng ma quái đáng sợ của tôi đến thường xuyên hơn bây giờ.

Thay vì cố gắng ngủ tiếp, tôi rời khỏi nhà, hít thở không khí biển trong lành. Cát lún giữa các ngón chân trước khi tôi nhận ra mình đã đi đến bãi biển. Sự chú ý của tôi chuyển sang màu đen vô tận của đại dương dưới bầu trời đêm. Bầu trời hòa vào vực thẳm của đường chân trời. Bóng tối đó trông thật yên bình. Đôi khi tôi muốn nó nuốt chửng tôi hoàn toàn. Bao trùm tôi trong vực sâu của nó để tôi không bao giờ mở mắt ra nữa. Sẽ dễ dàng hơn nếu tôi không ở đây. Giờ đây không còn ai dành cho tôi nữa. Điều đó cũng có nghĩa là không còn ai nhớ đến tôi nữa nếu tôi thật sự chết đi.

Tôi đứng ở mép sóng, để chân chìm vào cát ướt đang trôi cho đến khi mắt cá chân được che phủ.

“Không được làm chuyện dại dột đó.”

Giọng nói trầm ấm làm tôi giật mình, cắt ngang giai điệu u sầu trong tai tôi.

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc