Đứng sau lưng xoa bóp, Thúy nhi nghe Hàn Lạc Tuyển nói vậy, không nhịn được lên tiếng: Điểm tâm của Phú Quý lâu chúng ta đương nhiên không thể so sánh được với Phúc Lai cư. Điểm tâm của Phúc Lai cư là mỹ vị không thể so sánh được! Nói đến cũng kỳ, ba năm trước thiếp từng ăn qua thấy rất bình thường, nhưng hai năm trước, điểm tâm đó đột nhiên lại có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, đột nhiên trở nên cực kỳ ngon miệng! Lúc ấy, thiếp còn đặc biệt hỏi do ŧıểυ nhị của quán, nghe nói có một vị nam tử thần bí chạy tới quán bọn họ, mang theo rất nhiều điểm tâm, muốn bàn chuyện làm ăn với chủ lâu. Sau khi ăn điểm tâm của hắn ta, chủ lâu định bỏ giá cao mua lại bí kíp, nhưng bị hắn ta từ chối. Hắn ta nói chỉ có thể hợp tác với chủ lâu làm điểm tâm bí truyền, nhưng bán được một phần điểm tâm thì hắn ta muốn lấy ba phần lãi. Nam tử này thật đúng là nhân tinh!
Sau đó thì sao? Hàn Lạc Tuyển có chút hăng hái hỏi.
Nghe ŧıểυ nhị nói ông chủ lâu không ăn không uống suy nghĩ mấy ngày, sau đó cắn răng đồng ý. Ba phần lãi đó! Một phần điểm tâm của Phúc Lai cư thấp nhất cũng phải mười lượng bạc, đối với người bình thường mà nói, đây chính là giá trên trời. Nam tử kia cũng không phí sức gì mà được ba phần lãi, thật là một tay tính toán cừ khôi! Nam tử này cũng coi như là một kỳ nhân đi, người bình thường chạy đến quán ăn đều là bán bí kíp, còn nam tử kia chỉ cung cấp nguyên liệu, hương liệu cũng được chia lãi. Phương thức giao dịch này đúng là không bình thường. Thúy nhi sinh lòng hâm mộ nói, vẫn không quên đấm lưng cho Hàn Lạc Tuyển.
Hả? ŧıểυ nhị kia chưa nói nam tử thần bí đó là người phương nào sao? Hàn Lạc Tuyển tò mò hỏi.
Ừm, để thiếp ngẫm lại. A, nhớ ra rồi! Lúc ấy, hình như ŧıểυ nhị nói là nam tử thần bí đó bị thọt chân, đi đứng không linh hoạt, khập khễnh. Những thứ khác như tên họ, là người phương nào thì không biết. Thúy nhi nhíu mày nói.
Nam tử thọt chân thần bí à? Thật là ý vị sâu xa. Sao Liễu cô nương và một cô nương khác đi chuẩn bị lâu như vậy vẫn chưa trở lại? Hàn Lạc Tuyển tùy ý xoay xoay cây quạt trong tay, dáng vẻ cực kỳ tự nhiên, hỏi.
Thấy hắn hỏi đến Liễu Y Y, Thúy nhi cho là hắn cũng có ý với Liễu Y Y. Trong lòng không vui, liền nói xấu Liễu Y Y: Công tử, ngài không biết đâu, Liễu Y Y kia cậy vào bản thân có chút tài nghệ nên không tiếp khách, nói dối mình là một thanh quan (ca kỹ trong sạch). Thật ra thì, trước khi nàng ta lên đài đã sớm thất thân rồi! Lúc nói lời này, Thúy nhi cúi đầu dựa sát bên tai Hàn Lạc Tuyển, nhẹ giọng nói.
Còn có chuyện đó ư? Nói nghe một chút đi. Hàn Lạc Tuyển giả vờ tò mò.
Thúy nhi giậu đổ bìm leo, liếng thoắng nói ra những điều mình biết.
Thiếp tận mắt nhìn thấy, vậy còn là giả được à! Từ nhỏ thiếp và nàng ta đều bị bán vào Phú Quý lâu, bởi vì cùng bị bán vào nên quan hệ khá tốt, tốt tận năm năm mà. Nàng ta bởi vì dung mạo không tệ, từ nhỏ đã bị bồi dưỡng thành chiêu bài rồi. Hai năm trước, chúng ta cùng đi dạo phố, trên đường gặp phải đám du côn, lưu manh, thiếp trốn thoát được, còn nàng ta lại bị đám lưu manh cưỡng bức rồi, vài tên cưỡng bức nàng ta cơ mà! Lúc đó thiếp thoát được, liền chạy thẳng về Phú Quý lâu tìm tú bà cứu mạng. Dẫn người đến liền thấy được thảm trạng của nàng ta, vì thế, Liễu Y Y còn ầm ỹ, đòi tự sát mấy lần!
Nói đến đây, Thúy nhi đột nhiên hạ giọng: Khi đó chúng ta an ủi rất nhiều nhưng nàng ta đều không nghe, sau đó bị Ngô mụ mụ là bà chủ của Phú Quý lâu uy hiếp một lần, nàng ta mới buông tha cho ý định tự sát. Ngô mụ mụ đổi cho nàng ta là thanh quan bán nghệ không bán thân. Mà đầu năm ngoài, sau khi lên đài biểu diễn lần đầu tiên, nàng ta đã kết giao với một nam tử. Tướng mạo bình thường, nhưng lại vô cùng bạo tay, hào phóng.
Dừng một chút, Thúy nhi tiếp tục nói: Nhắc tới cũng khéo, nam tử kia vừa khéo giống với nam tử thần bí mà thiếp nói ở Phúc Lai cư, đều bị thọt chân. Liễu Y Y bị hắn ta bao cấp một thời gian, con người liền thay đổi hẳn. Nàng ta vốn chỉ theo lề lối cũ là ôm cầm đàn mấy khúc, lại đột nhiên trở nên hết sức ưa thích sáng tác tân khúc. Hơn nữa, nàng ta vậy mà còn làm cả thơ nữa! Làm thơ được vài đại nhân công tử có học thức nào đó nghe được nên vô cùng tán thưởng! Thiếp đã nhìn theo nàng ta bao năm, trong bụng nàng ta có những gì, thiếp còn không biết sao! Trước kia, nhiều nhất cũng chỉ nhận biết được hết mặt chữ, không ngờ ở cùng nam tử thọt chân giàu có mới mấy ngày mà cả người đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, đây thật sự là quỷ dị!
Vốn đang gặm bánh ngọt, lúc Thúy nhi kể chuyện của Phúc Lai cư thì Lâm Thư đã dừng động tác ăn, luôn an tĩnh nghe nàng ta kể chuyện. Nghe Thúy nhi nói tới đây, trong lòng nàng liền kêu lộp bộp, quay đầu, nóng nảy hỏi: Ngươi có biết Liễu Y Y làm bài thơ nào hay không?
Biết chứ. Ban đầu chỉ bằng một bài thơ ẩm rượu liền giành được ánh mắt tán thưởng của chư vị, một phát thành danh. Thiếp còn nhớ rõ nội dung bài thơ là: ‘Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi. Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết. Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tẫn hoàn phục lai. . .' Thúy nhi ngâm nga có thanh có sắc.
Đợi Thúy nhi đọc đến đây, Lâm Thư thì thầm đọc tiếp: Phanh dương tể ngưu thả vi nhạc, hội tu nhất ẩm tam bách bôi. Sầm phu tử, đan khâu sinh, tương tiến tửu, bôi mạc đình. Dữ quân ca nhất khúc, thỉnh quân vi ngã khuynh nhĩ thính. Chung cổ soạn ngọc bất túc quý, đãn nguyện trường túy bất phục tỉnh. Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh. Trần vương tích thì yến bình nhạc, đấu tửu thập thiên tứ hoan hước. Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiễn, kính tu cô thủ đối quân chước. Ngũ hoa mã, thiên kim cầu, hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.
Nghe Lâm Thư đọc xong, Thúy nhi kích động nói: Đúng đúng đúng! Vị công tử này đọc chuẩn quá! Thì ra bài thơ này đã nổi danh như vậy, ta còn tưởng rằng chỉ có người từng dạo qua Phú Quý lâu mới biết chứ, không ngờ khách lạ như công tử cũng biết rõ. Trong lời nói của Thúy nhi có chút ghen tỵ, nàng ta không vui khi thấy Liễu Y Y luôn nổi danh.
Được Thúy nhi xác nhận, vẻ mặt Lâm Thư hơi cứng lại. Sợ bị người đứng đằng sau căn phòng nhìn ra vẻ bất thường, vội vàng cúi đầu. Ném nửa miếng bánh ngọt ở trong tay vào đĩa trên bàn ăn, rồi giấu bàn tay vào trong ống tay áo. Hai ống tay áo chồng khít lại, trong ống tay áo kín mít, tay phải của nàng hung hăng nắm chặt tai trái.
Vì sao kiếp trước nàng lại quyết một lòng với Triệu Á Thanh chứ ? Không chỉ bị lời ngon tiếng ngọt của hắn ta là mờ mắt, mà còn vì biết được một bí mật quan trọng của Triệu Á Thanh.