"Chúng ta vẫn chưa tìm ra động cơ gây án của hung thủ. Mà Kha Vị Hoành lại xuất hiện vào thời điểm này, còn liên quan đến một vụ án mạng, xem ra người này tìm đến Tô Đạt Minh không phải chuyện đơn giản. Có lẽ động cơ giết người của hung thủ nằm ở hắn ta.”
Lý Chính Siêu nói.
"Kha Vị Hoành chiều nay sẽ đến công an, nghe hắn nói thế nào rồi tính.”
Mạnh Tiếu Trần đổi giọng, tiếp lời.
"Thật ra trên chuyến tàu này không chỉ có một mình Kha Vị Hoành tìm Tô Đạt Minh đâu. Còn một người nữa cũng có mục đích tương tự, anh ta tên là Vu Phi, là một phóng viên pháp chế. Trong vụ án mạng trên tàu này, anh ta đã giúp chúng ta rất nhiều."
"Phóng viên tìm Tô Đạt Minh để làm gì?”
Lý Chính Siêu có chút khó hiểu.
"Phóng viên chỉ là nghề nghiệp của anh ta thôi. Cha của Vu Phi là Vu Tân Sơn, là bạn tốt của Tô Đạt Minh lúc sinh thời. Họ còn một người bạn chung nữa tên là Kha Vị Hoa, là anh họ của Kha Vị Hoành. Ba người Tô - Vu - Kha đã mất liên lạc 30 năm trước. Theo điều tra của chúng ta, Kha Vị Hoa đã qua đời 28 năm trước, còn Vu Tân Sơn cũng qua đời vì bệnh cách đây nửa tháng. Vu Phi đến tìm Tô Đạt Minh theo di nguyện của cha mình. Cho nên, ba người bạn già này bây giờ đều đã khuất núi... Chuyện khá phức tạp, để khi nào anh về chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn."
"Được, khi nào xong việc ở đây tôi sẽ lập tức về."
Lý Chính Siêu kết thúc cuộc gọi, quay lại phòng bảo vệ, dặn dò Tô Lộc Châu vài câu, sau đó bảo Trần Gia Bằng đưa cô về nhà, còn mình thì ở lại ngân hàng tiếp tục công việc.
-----
Tô Lộc Châu về đến nhà, đang chuẩn bị hành lý để đến thôn Phong Thủy thì chuông cửa reo lên. Cô mở cửa, thấy một thanh niên xa lạ đứng bên ngoài, trông khoảng 30 tuổi.
"Cho hỏi đây có phải nhà của Tô Đạt Minh không ạ?”
Thanh niên hỏi.
"Đúng rồi, anh là ai?”
Tô Lộc Châu nhìn người trước mặt, cằm rộng, mũi khoằm, khóe mắt dài hẹp lộ vẻ tinh ranh. Tô Lộc Châu không quen biết người này, không biết anh ta tìm cha cô có chuyện gì.
"Cô là Tô Lộc Châu phải không?”
Người đàn ông trực tiếp gọi tên cô, thấy cô lộ vẻ kinh ngạc, anh ta cười tủm tỉm.
"Cô không biết tôi, nhưng tôi từng thấy ảnh của bác, cô trông có vẻ giống bác đấy."
"Anh là...?”
Tô Lộc Châu rất tò mò về thân phận của anh ta.
"Tôi là Trần Hy Nguyên, cha tôi là Kha Vị Hoa, là đồng nghiệp và cũng là bạn tốt của bác.”
Nói rồi Trần Hy Nguyên lấy ra một tấm ảnh từ trong túi, đưa cho Tô Lộc Châu.
Đó là một tấm ảnh đã ố vàng, Tô Lộc Châu vừa nhìn đã nhận ra cha mình ở giữa bức ảnh, cha cô trong ảnh còn rất trẻ, tràn đầy sức sống. Cô lại nhìn Trần Hy Nguyên một lượt, thấy anh ta có vài nét giống người đàn ông ở bên trái bức ảnh, Tô Lộc Châu đoán người này chắc là Kha Vị Hoa.
"Anh nói cha anh là Kha Vị Hoa, vậy tại sao anh lại họ Trần?”
Tô Lộc Châu nhận ra sự mâu thuẫn trong lời nói của Trần Hy Nguyên.
"Tôi theo họ mẹ.”
Câu trả lời của Trần Hy Nguyên khá hợp lý. Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc về sự xuất hiện của anh ta, nhưng vì phép lịch sự, Tô Lộc Châu vẫn mời anh ta vào nhà.
Hai người ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, Trần Hy Nguyên nhìn quanh nhà, hỏi Tô Lộc Châu:
“Sao không thấy bác Tô đâu, bác ấy đi ra ngoài rồi à?"
Tô Lộc Châu do dự một chút, nói:
“Cha tôi vừa qua đời."
Cô không nói hết sự thật, vì Trần Hy Nguyên trước mắt cô vẫn là một người xa lạ. Hơn nữa, trước khi rời khỏi ngân hàng, Lý Chính Siêu đã dặn dò cô, chuyện cha bị hại không được kể cho bất kỳ ai, và mấy ngày gần đây phải đề phòng bất cứ ai đến gần. Tô Lộc Châu ghi nhớ điều này trong lòng.