Đoàn tàu dừng hơn nửa tiếng đồng hồ mà chẳng có dấu hiệu gì sẽ chạy tiếp. Thức đêm cộng thêm ngồi lâu khiến lưng Vu Phi đau ê ẩm. Anh đứng dậy, đi về phía cửa toa, muốn ra ngoài sân ga hít thở chút không khí.
Vừa đẩy cửa toa cứng, anh đã nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ.
"Sao không mở cửa? Chúng tôi muốn xuống hút điếu thuốc, sắp nghẹt thở rồi!"
Vu Phi tiến lại gần đám đông, nhận ra người vừa nói là gã đàn ông cao gầy lúc nãy trong toa. Hắn ta đút tay trái vào túi quần, tay phải kẹp điếu thuốc, đúng kiểu dân nghiện chính hiệu.
"Không phải tôi không mở cửa, mà trưởng tàu không cho phép ai xuống cả.”
Cô nhân viên trẻ tuổi kiên nhẫn giải thích.
"Sao lại không cho xuống? Mấy lần tàu vào ga vẫn được xuống hút thuốc cơ mà.”
Vài hành khách phản đối.
"Chuyện là có án mạng xảy ra, mong mọi người thông cảm."
"Thế là coi chúng tôi như tội phạm rồi. Cảnh sát không thể vì phá án mà tước đoạt quyền hút thuốc của chúng tôi.”
Gã cao gầy tỏ vẻ vô cùng bất mãn.
Mọi người bắt đầu nổi nóng, một hành khách chất vấn:
"Chẳng lẽ không phá được án thì chúng ta cứ thế này mãi sao?"
"Đúng đấy, mở cửa nhanh lên, chúng tôi muốn xuống hút thuốc!"
"Nhanh lên, nhanh lên, chịu hết nổi rồi!"
Cô nhân viên bị vây kín, không biết phải làm sao, đang cuống quýt thì một giọng nói vang lên, giải vây cho cô.
"Mệnh lệnh không mở cửa là do tôi đưa ra, các vị có ý kiến gì thì cứ nói với tôi."
Vu Phi thấy người vừa lên tiếng chính là viên cảnh sát trung niên dẫn đầu đội vào tàu nửa tiếng trước. Ánh mắt sắc bén của ông ta lướt qua mọi người, đám đông im bặt.
"Tôi là Mạnh Tiếu Trần, đội trưởng đội hình sự thành phố Bắc Nguyên, phụ trách điều tra vụ án mạng trên tàu này. Tạm thời không mở cửa là để ngăn chặn nghi phạm trốn thoát. Đến ga tàu, chúng tôi sẽ cho mọi người xuống ngay."
"Vậy bao giờ tàu chạy?”
Gã cao gầy hỏi.
"Khi công việc liên quan hoàn tất."
"Vậy khi nào thì xong, không lẽ phải đến sáng mai? Tàu đã trễ gần một tiếng rồi.”
Sự bực bội của hành khách chẳng hề giảm bớt sau khi Mạnh Tiếu Trần xuất hiện và giải thích.
"Tôi chỉ có thể nói là sẽ nhanh nhất có thể. Mong mọi người thông cảm cho công việc của chúng tôi, mạng người là trên hết, chắc hẳn mọi người đều không muốn để nghi phạm trốn thoát đúng không?”
Mạnh Tiếu Trần nói với giọng chân thành.
Mọi người im lặng. Một lát sau, gã cao gầy nhét điếu thuốc vào túi, lên tiếng:
"Thôi được rồi, về toa thôi, đến ga sau hút thuốc vậy."
Nói rồi, hắn ta đi đầu ra khỏi cửa. Những người khác thấy vậy cũng nối đuôi theo. Ngay lúc Vu Phi cũng định quay về toa, Mạnh Tiếu Trần gọi anh lại.
"Anh Vu, có thể nói chuyện với anh một lát được không?"
Vu Phi dừng bước, quay lại nhìn anh ta, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
"Anh nhận ra tôi?"
Vu Phi biết cảnh sát tàu chắc chắn đã kể chi tiết về vụ việc cho Mạnh Tiếu Trần, bao gồm cả vai trò quan trọng của anh. Nhưng việc anh ta nhận ra anh khiến anh hơi bất ngờ.
"Phóng viên Vu Phi của báo Pháp luật, nhiều đồng nghiệp của tôi đã từng hợp tác với anh."
"Được cảnh sát biết mặt cũng không phải là chuyện đáng tự hào gì.”
Vu Phi cười nhẹ. Thực ra, Vu Phi đã nhận ra Mạnh Tiếu Trần đã điều tra và nắm được thông tin của tất cả những người liên quan, bao gồm cả anh. Tốc độ làm việc của anh ta khiến anh hơi bất ngờ.
"Nói chuyện ở đây không tiện, chúng ta đến toa ăn đi."
Mạnh Tiếu Trần dẫn Vu Phi đến toa ăn nằm ở giữa tàu.
Vu Phi thấy nơi đây đã trở thành văn phòng tạm thời của cảnh sát. Hành khách đã được sơ tán, hai cảnh sát đang ngồi trước máy tính xách tay, làm việc rất căng thẳng...