Trong khi Minh Thư vẫn còn ngủ thì Kỳ Tuấn đã dậy dọn bãi chiến trường và tiễn bà Trầm ra sân bay. Minh Thư không phải không muốn tiễn mẹ mà tại vì hôm qua cứ trằn trọc thức đến gần sáng mới ngủ. Bà Trầm cũng không muốn gọi con gái dậy nên đã âm thầm đi. Bà dặn dò Kỳ Tuấn rất nhiều, anh chỉ mỉm cười. Anh trở về nhà, Minh Thư đã ngồi chờ sẵn ngoài phòng khách. Trông thấy cô, Kỳ Tuấn không trả lời rồi đi thẳng vào phòng. Minh Thư hét lên:
- Anh đứng lại đó!
- Có chuyện gì?
- Anh để tờ đơn này trên giường là ý nghĩa gì đây.
Kỳ Tuấn quay lại nhìn Minh Thư, sáng ra anh đã để nó bên cạnh cô. “Đơn xin ly hôn” - Dòng chữ to đen nổi bật...
- Em không hiểu chỗ nào?
- Ly hôn. Anh định giỡn trò gì nữa đây? Lại còn ký sẵn nữa chứ. Được thôi, muốn có chữ ký của tôi chứ gì. Nói đi, tại sao lại làm như thế?
- Vì anh đã đi lăng nhăng. Anh có lỗi với mẹ con em.
- Và chuộc lỗi bằng cách này à?
- Phải.
- Nếu tôi tin điều đó thì hoặc tôi không phải là Hoàng Ngọc Minh Thư, hoặc là anh không phải Thái Kỳ Tuấn.
- Em tin hay không thì tùy.
- Thái Kỳ Tuấn, tôi đã hy sinh mọi thứ để kết hôn với anh. Tôi chưa có được thứ tôi muốn thì tôi không bao giờ từ bỏ đâu. Anh đừng hòng.
- Vậy cái em muốn là gì? Hành hạ anh sao? Em đã từng làm được rồi mà.
- Một là dẹp ngay cái trò này. Hai là hãy để tôi biết vì sao anh đưa cái tờ đơn vớ vẩn này cho tôi. Tôi biết anh có nhiều chuyện uất ức, được rồi, chỉ còn lại hai chúng ta. Anh nói thẳng ra đi. Anh đang nghĩ gì giữa tôi với Âu Trình Can vậy hả?
- Không có.
- Anh dám nói không có à? Trên mặt anh hiện ra từng chữ một kìa.
- Anh đã nói không có. Tin hay không tùy em.
- Đừng có hỏi tôi tin anh hay không. Anh chưa làm gì để tôi tin mà lại còn lừa dối tôi lăng nhăng với người tình cũ. Dẫu đến với cuộc hôn nhân này tôi có tin anh hay không thì tôi cũng chưa làm điều gì sai quấy với anh hết.
- Vì thế nên anh mới chọn phương pháp chia tay bởi anh thấy cuộc sống của em thực sự chỉ là cuộc sống của em khi em được hành động sai quấy.
- Anh nói vậy là ý gì?
- Không nói nữa. Anh đi đây.
Kỳ Tuấn lại như mọi lần, anh bỏ ra ngoài để lại Minh Thư một mình trong nhà mỗi khi hai người cãi nhau. Tại sao cô luôn để người khác hiểu sai về mình như vậy? Tại sao cô luôn để người khác cho rằng trái tim cô đang đi trái hướng. Ngày trước cũng vậy, nếu cô giữ chặt lòng hơn thì người đàn ông đó đã không nghĩ rằng cô có tình cảm với anh ta. Nếu cô không cho anh ta một chút đê mê thì cũng chẳng dẫn tới cái chết đau lòng. Rồi bây giờ, người đàn ông nào cô yêu cũng lần lượt bỏ cô. Người cô không yêu thì lại chết mà cô vẫn cảm thấy có một phần lỗi.
Minh Thư chưa bao giờ xem Kỳ Tuấn là chồng, từ trái tim đến lý trí. Cô cũng chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm một người vợ theo khái niệm. Cuộc sống của cô và Kỳ Tuấn thật lạc lõng. Nhưng đó chỉ là chuyện trước khi Minh Thư đáp lại tấm chân tình thật sự mà Kỳ Tuấn trao đến cô. Cô thậm chí không còn giận Kỳ Tuấn bằng việc giận chính mình đã làm Kỳ Tuấn hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Trình Can. Nhưng bản thân Thư luôn giữ cho mình cái tôi riêng, nên cô không bao giờ nói ra một khi đã chạm đến tự tôn của một người phụ nữ.
Kỳ Tuấn đến tòa soạn làm việc, anh cố tìm cho mình sự tập trung cao nhất. Vương Khang ôm một cái hộp to đặt trước mặt Kỳ Tuấn:
- Chào ông bố trẻ.
- Cho con tôi đấy à?
- Quà từ Hong Kong đó. Nhã Trúc gửi về cho cháu bé.
- Ừ. Cảm ơn nhé.
- Sao nhiều tâm sự vậy?
- Làm bố đi rồi biết.
- Tối nay có về muộn được không?
- Rủ tôi đi nhậu nhẹt gì hả?
- Ừ.
- Thôi cũng được.
Không biết cái tòa soạn này có thể duy trì được bao lâu nếu nhịp sống của nó cứ diễn ra trung bình trung bình như thế. Ờ đây hiện tại không còn cái không khí chán ngắt như lúc đầu, cũng không còn cái động thái sôi nổi ủng hộ Kỳ Tuấn và tẩy chay Minh Thư. Nó im lặng và buồn buồn thế nào ấy. Ai cũng vào việc mà ít tâm sự như trước kia mặc dù mấy điều luật kia thì cũng đã theo Tổng biên tập về nhà nghỉ hộ sản. Thế mới thấy lý do ông Minh lại an tâm tin tưởng giao cho một người trẻ đảm nhận chiếc ghế từ ông.
Minh Thư cứ ngồi nhìn lá đơn mà bóp trán nhăn mặt suy nghĩ trong khi cậu con trai khóc ầm ĩ. Ánh Tuyết bực quá mắng Thư:
- Con cậu đang khóc gọi mẹ kìa!
- Tớ biết.
- Vậy sao không dỗ?
- Vì cậu đang ẵm nó. Cậu là mẹ nuôi của nó mà.
- Cho tớ xin ... Cậu làm gì mà cứ cầm tờ đơn đó suốt thế. Thằng bé đói rồi.
- Pha sữa cho nó đi.
- Minh Thư à, chuyện gì vậy?
Rồi Ánh Tuyết giật tờ đơn và há hốc mồm nhìn Minh Thư. Cô cũng nhăn mặt không biết nói gì rồi ôm lấy bé Kimi...
- Đừng khóc con trai. Con mà khóc, mẹ sẽ khóc theo con đấy.
- Có chuyện gì vậy? Sao lại ....
- Tớ không biết. Tớ không biết phải nói với cậu thế nào nữa.
- Đây là chữ ký của anh Tuấn hả?
- Đừng có nhắc tới cái tên đó nữa. Tớ bực quá rồi.
Cô đang cởi nút áo để khống chế cơn khóc ầm ĩ của nhóc Kimi thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, Ánh Tuyết cầm điện thoại lên thì thấy số của Đàm Phúc...
- Gã luật sư đáng ghét tìm cậu này.
- Nghe hộ tớ đi. Cái áo quái quỷ này sao hôm nay khó cởi nhỉ. Con à, mẹ sắp điên vì tiếng khóc của con rồi. Làm ơn nhỏ tiếng lại!
Ánh Tuyết nghe máy:
- Chào!
- Sao lại là cô? Tôi gọi đúng số mà?
- Minh Thư hỏi có việc gì mà gọi giờ này?
- Đưa máy cho cô ấy đi.
- Nhưng Minh Thư đang bận.
- Bận gì? Lẹ lên đi! Chồng cô ấy sắp quậy tan tành quán bar của người ta kìa.
Tiếng khóc vẫn vang inh ỏi qua điện thoại, nghe tiếng Minh Thư, Đàm Phúc dịu giọng:
- Em đó hả Minh Thư?
- Anh tìm em có chuyện gì?
- Kỳ Tuấn say quá rồi. Em tới quán bar đưa nó đón nó về được không?
- Sao anh không đưa anh ấy về?
- Nó chịu thì hay quá rồi. Anh nghĩ chỉ có em thôi.
- Anh ta tự đi được thì tự về được. Em không có rãnh.
Minh Thư bực mình ngay cả sau khi tắt máy một cách lạnh lùng rồi còn quăng cái điện thoại xuống sàn. Ánh Tuyết hỏi:
- Gã đó nói về anh Tuấn phải không?
- Tớ đang dỗ Kimi, đừng làm tớ bực lên.
- Thật ra thì, thằng bé cũng rất dễ tính. Chỉ cần chịu khó dỗ nó một chút.
- Ý cậu là sao?
- Tớ có thể trông thằng bé. Để cậu đi đón bố nó về.
- Không có chuyện đó đâu. Cậu ngồi chơi nha, tớ ẵm thằng bé vào phòng.
Ánh Tuyết rất hiểu lòng cô bạn đang nghĩ gì nên vẫn kiên nhẫn ở đó ngồi chờ. Minh Thư kéo chăn cho con cẩn thận rồi lại ngồi ở đó và suy nghĩ. Không biết tại sao cô lại không thể ngồi ở nhà thên phút nào. Thư thay quần áo và bước ra chừng 30 phút sau đó. Ánh Tuyết ngạc nhiên:
- Có việc ra ngoài hả?
- Cậu không bận gì chứ?
- Ừ. Tớ rãnh.
- Sữa chỉ cần làm nóng lại thì có thể làm thằng bé thôi khóc. Tã lót tớ cũng để sẵn ...
- Biết rồi.
Minh Thư lái xe đi. Chỉ hơn một tuần sau khi mổ thì làm gì có chuyện còn hết đau, nhưng mà Thư vẫn cố gượng. Cô đang cảm thấy nếu không đi thì mình là người khó chịu hơn cả vết mổ này. Cô lái xe đến chỗ quán bar, mà lạ thật, cô cũng không kịp hỏi Đàm Phúc là địa chỉ nào. Thư đành ghé cái quán bar mà Kỳ Tuấn và cô đã say bí tỉ để rồi bây giờ có cậu nhóc Kimi. Quả thực anh ở đây, vừa vào đến cửa là đã nghe tiếng Kỳ Tuấn la inh ỏi. Anh ngồi quay lưng lại, Đàm Phúc nhìn thấy Minh Thư tới, anh lay Kỳ Tuấn dậy:
- Về thôi, vợ cậu tới rồi!
- Đừng có dọa tớ. Để tớ nói cho cậu nghe nhé, bây giờ chắc cô ấy đang ở nhà và cảm thấy thật thoải mái khi đêm nay tớ không về. Có lẽ sau khi tớ bỏ ra ngoài vài giây thì cô ấy đã ký rồi. Điều đó cô ấy luôn muốn kia mà.
Đàm Phúc ngước lên nhìn Minh Thư, cô ra hiệu như để cho Kỳ Tuấn nói tiếp. Rồi Kỳ Tuấn lại liên tục đổ rượu vào miệng. Kỳ Tuấn lại bắt đầu cái luật xưa như trái đất “rượu vào lời ra” ...
- Tớ chỉ dùng đơn ly hôn như một liều thuốc thử mạnh thôi mà. Thế ra mới biết tớ không là cái gì cả. Thời gian qua tớ lẽ ra đã là một ông bố hạnh phúc. Thằng nhóc thực sự làm tớ phát khóc vì hạnh phúc. Nhưng, chỉ một nửa thôi. Rồi tớ nhìn thấy Minh Thư, tại sao lúc đó tớ ước thà cô ấy hờ hững với tớ như trước kia thì hơn. Đằng này, ở bên tớ mà trong tim luôn có bóng hình của người đàn ông khác.
- Cậu nghĩ thế là oan cho Minh Thư đấy. Cậu chỉ đa nghi thôi?
- Đa nghi là thế nào? Đa nghi tức là tớ nghe rõ mồn một trong cơn mơ cô ấy gọi tên Âu Trình Can sao? Cậu đã trải qua cảm giác đó chưa? Cái cảm giác vợ mình trong lúc nguy hiểm hay sợ hãi thì người cô ấy gọi không phải là mình.
- Nhưng như vậy thì đâu có nói lên được gì. Trong cơn mơ con người đâu có khống chế được.
- Nên tớ không muốn để cô ấy sống trong sự giày xéo của lý trí và con tim. Tớ yêu Minh Thư rất nhiều nhưng thà mất cô ấy còn hơn để cô ấy bên cạnh mà làm khổ cô ấy. Tớ nói thật lòng đó.
- Thôi nào, cậu say quá rồi. Đi về nhà thôi!
- Tớ đã đi gặp bác sĩ tâm lí một lần. Nhưng lần thứ hai thì không dám nữa. Tớ sợ phương án cuối cùng là ông ấy bắt tớ hãy loại bỏ cơn ác mộng của Thư nếu có thể. Cậu biết chứ, cơn ác mộng của Minh Thư chính là tớ.
Bây giờ Minh Thư mới hiểu vì sao lại Kỳ Tuấn lại đột ngột thay đổi thái độ như vậy. Thì ra những cơn ác mộng cô từng trải qua đã khiến Kỳ Tuấn bị tổn thương tinh thần. Những lần gọi tên Trình Can trong vô thức đã làm niềm hy vọng về một gia đình hạnh phúc của Kỳ Tuấn và một sự bình yên của cô tiêu tan. Thư cảm thấy có lỗi và không còn giận anh chút nào nữa. Nhưng cô vẫn đứng im lặng nghe hết mọi chuyện. Kỳ Tuấn lại than thở:
- Tớ mệt quá rồi! Hôm đó tớ có muốn hôn Phương My tí nào đâu. Nhưng mà, tớ muốn thể hiện lại một lần như để chấm dứt giấc mơ xa vời chưa bao giờ thuộc về tớ. Phương My không phải là của tớ. Có lẽ Minh Thư cũng không phải. Mà chỉ có thể là Kimi. Chỉ có Kimi là của tớ mà thôi.
Anh lại tiếp tục uống, Đàm Phúc giật lại:
- Minh Thư vừa sinh em bé, cậu lại muốn cô ấy phải chăm nom thêm thằng bé to xác là cậu à?
- Có bao giờ tớ say xỉn mà được mẹ của con tớ chăm sóc đâu. Cô ấy chưa bao giờ yêu tôi. Chưa bao giờ có tình cảm với tôi cả. Cậu biết điều đó tệ như thế nào không?
- Tại sao cậu không hỏi cô ấy có yêu cậu hay không?
- Để làm gì chứ? Tớ hỏi để làm gì đây? Khi mà ...
- Để anh biết anh biết câu trả lời.
Giọng nói ấy Kỳ Tuấn dù có nhiều hơi men trong người cỡ nào cũng nhận ra. Anh quay lại và nhìn Minh Thư, cô tiến lại gần anh hơn một chút. Kỳ Tuấn ngạc nhiên:
- Sao em lại ở đây?
- Tại sao anh không bao giờ hỏi em câu đó?
Kỳ Tuấn chỉ im lặng, Minh Thư tiến lại anh gần hơn nữa và hỏi:
- Vì sao anh không bao giờ hỏi em có yêu anh không?
Kỳ Tuấn chỉ im lặng, Minh Thư nói:
- Anh Phúc, phiền anh đỡ Kỳ Tuấn ra xe dùm em.
Đàm Phúc đỡ Kỳ Tuấn ra xe, anh nói lảm nhảm vài tiếng rồi đã ngả ra ngủ vì quá say. Thắt dây an toàn lại cẩn thận, Đàm Phúc mỉm cười nhìn Minh Thư:
- Tối nay về hai vợ chồng tranh thủ mà làm hòa nhé.
- Có gì cũng đợi sáng mai. Chứ bây giờ đứng mà còn đứng không nỗi, làm gì được hả anh?
- Thật ra, khi có rượu là bao nhiêu tâm sự thằng Tuấn cũng không giấu được đâu. Anh cố tình gọi em đến đấy. Chỉ khi hai người hiểu được đối phương nghĩ gì thì mới đưa vấn đề ra ánh sáng được mà thôi.
- Cảm ơn anh.
- Anh là chuyên gia của các vụ ly hôn nhưng anh giải quyết các vụ làm hòa cũng không tệ đâu nhé.
- Nãy giờ nghe anh ấy nói em cũng cảm thấy mình thật vô tâm.
- Hiểu cho thằng bạn anh nhé. Nó yêu em lắm đó.
- Dù sao thì cũng nhờ có anh em mới biết được. Cảm ơn anh thêm lần nữa.
- Ai trông thằng con nuôi của anh để cho em đi tìm Kỳ Tuấn?
Minh Thư nhoẻn cười:
- Cô gái anh thích tranh luận và chọc ghẹo.
- Thế à? Cô ấy có biết trông con nít không nhỉ?
- Cũng tài tình lắm.
- Về đi, khuya rồi.
- Lái xe cẩn thận.
- Em cũng vậy.
Lái xe về đến trước cửa nhà, Minh Thư dừng lại một đoạn, Kỳ Tuấn đã ngủ say bên ghế bên cạnh. Lúc này cô lại chợt nhìn anh. Mọi cơn giận dữ, hờn dỗi đã được xua tan đi một cách kỳ lạ. Chính Thư cũng không giải thích được là vì sao. Cô vuốt lên mái tóc Kỳ Tuấn rồi thì thầm:
"-Vì bấy lâu nay anh chưa bao giờ hỏi em. Anh đừng tưởng chỉ có mình anh biết yêu và yêu thật nhiều..."
Một hành động khá dễ thương từ Minh Thư, cứ y như những cặp đôi teen yêu nhau vậy. Thư xoay đi xoay lại như để chắc chắn không có ai nhìn thấy. Mặc kệ cho mùi say rượu, hôi hám và khó chịu của Kỳ Tuấn. Thư tình tứ hôn lên má anh rồi mỉm cười: