Ông Minh xếp quyển sách lại và ngồi đối diện với Trình Can, anh chàng ra vẻ khá trịnh trọng:
- Con có một số vấn đề.
- Ba biết vì sao con đến đây.
- Nếu vậy thì con cũng xin đi thẳng vấn đề, ba có thể tác động vào Minh Thư một chút được không ạ?
- Ý con là gì? Con muốn ba phải yêu cầu người mà ba đã cất công sang tận Mỹ để mời về giúp ba quản lý cái tòa soạn không những là sự nghiệp mà còn là tình yêu của đời ba cho cô bạn gái quyến rũ của con sao?
- Phương Dung cũng có năng lực. Con nghĩ ba nên nhìn năng lực chứ không nên xử lí theo cảm tính chứ ạ?
- Ai xử sự theo cảm tính? Con nhìn rõ lại đi. Lúc trước yêu cô này nói thế này bây giờ yêu cô khác thì nói khác, chẳng đáng mặt đàn ông tí nào cả.
- Con bảo vệ quyền lợi cho người con yêu thôi. Càng lúc con càng cảm thấy yêu Phương Dung và muốn gắn bó lâu dài với cô ấy.
- Con nên nhớ người đang tại vị trước kia suýt chút nữa đã là vợ con rồi.
- Nhưng bây giờ cô ấy là vợ của thằng mà con thù ghét nhất.
- Không vì vậy mà con cũng xếp Minh Thư là kẻ thù của con.
- Con không thù ghét cô ấy. Con vẫn tôn trọng cô ấy nhưng đợi đến lúc cô ấy nghỉ hộ sản thì ai mới là người thay thế đây ạ? Huống chi bây giờ ngay cả cái thẻ tác nghiệp cô ấy còn chưa có. Chỉ gắn mác một cái nhân viên tập sự và với những công lao không nhỏ cô ấy đã đóng góp thì như thế liệu có xứng đáng không? Con chỉ nghĩ sao nói vậy thôi.
- Ba đã có những kế hoạch của ba. Ba đã giao cho Minh Thư toàn quyền quyết định, bây giờ con có nói thì cũng vô ích thôi.
- Ít ra con không muốn có những cách đối đãi bất công như vậy. Coi như không xem Dung là bạn gái con đi, vậy thì ít nhất cũng cho người ta câu trả lời chính xác chứ. Hoặc là thu nạp, hoặc là người ta sẽ đi tìm tòa soạn khác. Con thật không hiểu cách làm việc của ba.
Sau chuyện đó, mối quan hệ của Kỳ Tuấn và Minh Thư đã có dấu hiệu nhích lên một tí. Nhưng Minh Thư vẫn còn giữ nguyên tính cách đó, lạnh lùng và quyết đoán, cô không nói quá 10 câu khi về nhà. Chỉ có một điều đáng mừng, những hành động đối đãi tốt của Kỳ Tuấn đã dần dần “áp phê” được cô nàng. Thư không còn phản ứng một cách khó chịu, dù thích hay không, cô cũng chỉ gật đầu và nói cảm ơn. Kỳ Tuấn thì luôn phải sống trong hai tâm trạng, dằn vặt và cấu xé nhau. Anh không thể chối bỏ trái tim đã hướng về Minh Thư mỗi lúc một nhiều, nhưng động cơ lúc đầu anh đến với Thư thì hoàn toàn trái ngược. Tuấn phải làm gì nếu một ngày nào đó anh yêu Thư đến nỗi không thể mất cô trong khi cô biết được sự thật. Khi ấy liệu anh có mất đi mối hạnh phúc mà khó khăn lắm anh mới có được, một gia đình nhỏ hạnh phúc không dễ gì muốn là có. Và hơn hết, đã trải qua quá nhiều cô gái, rất nhiều mối tình. Phải khó khăn lắm, Tuấn mới tìm được một người xứng đáng để anh trao gửi tình yêu nhiều đến thế.
Kỳ Tuấn đang đọc cách pha sữa thật kỹ ở bảng hướng dẫn, nhìn thấy ly sữa to tướng, Minh Thư hỏi:
- Sữa?
- Phải. Bên cạnh ăn uống đủ chất, em còn phải uống thật nhiều sữa.
- Ai mách bảo anh phải mua những thứ này chứ. Anh có biết gì đâu mà mua.
Kỳ Tuấn gãi đầu đứng nhìn Minh Thư, cô thở dài:
- Ý tôi là... đây không phải lĩnh vực của anh. Thế thì làm cách nào mà ...
- Hỏi người bán.
- Vậy à?
Minh Thư nói giọng có âm điệu khá vui, cô gật đầu và nói:
- Xong việc sẽ uống ngay. Còn bây giờ thì chưa!
- Phải uống cho hết đấy. Chúc em ngủ ngon.
- Anh cũng vậy.
Kỳ Tuấn đi được vài bước, Minh Thư gọi:
- À mà này...
- Chuyện gì?
- Ngày mai, lại đến lịch đi học.
- Anh nhớ mà.
Kỳ Tuấn bước ra, Minh Thư phải dừng làm việc và lại ngồi tựa vào ghế, mở cửa sổ đón nhận cơn gió đêm khoan khoái lòng người lùa vào. Cầm lấy ly sữa trên tay và uống. Minh Thư lại bắt đầu suy nghĩ. Nó xảy ra bao giờ thế? Từ khi nào Minh Thư đã cẩn trọng lời nói với Kỳ Tuấn hơn? Lúc nãy cô còn thậm chí sợ anh không vui khi nói chuyện với thái độ như vậy. Tại sao Thư lại cảm thấy có chút gì đó vui vẻ trong lòng khi được quan tâm chăm sóc như thế này. Tại sao Kỳ Tuấn không bao giờ oán trách những cự tuyệt đến mức cưỡng chế Thư dành cho anh. Chẳng những như vậy, Tuấn vẫn luôn âm thầm ở bên cạnh, quan tâm và chăm sóc. Tuấn đang làm hết trách nhiệm của một người chồng và một người cha thực sự đấy. Thư biết rằng anh không xem cô là vật bị chiếm đoạt nữa, bởi vì nếu một thứ đồ chơi không xuất phát từ lòng yêu thích của mình mà có được thì có lẽ món đồ chơi ấy sẽ rất mau bị ra rìa bởi những thứ đồ chơi mới hơn hẳn cả về chất và lượng. Còn đằng này, Tuấn nâng niu, gìn giữ Thư như một của báu. Rõ ràng anh không xem cô là trò chơi của anh. Mọi thứ đã sẵn sàng cho một gia đình hạnh phúc và hoàn hảo chờ đón đứa con yêu quý trong bụng Thư ra đời. Chỉ có điều, cô chưa sẵn sàng để trở thành mẹ, để trở thành nữ chủ nhân hạnh phúc trong vương quốc hạnh phúc kia. Và hơn hết, Thư đã có thể khẳng định, cô không còn cái cảm giác thù hận đến tận xương tủy ngày xưa cô dành cho Kỳ Tuấn. Nó nhạt đi nhiều lắm rồi. Thư vẫn đang lưỡng lự và băn khoăn, cô chưa xác định được rằng: mối thù trước kia nhạt đi, vì cô biết mọi sự thật về Trình Can, vì cô chỉ quan tâm đến đứa con của mình hay thực sự cô đã bắt đầu dành cho Kỳ Tuấn thứ tình cảm đi ngược lại với hận thù?
Thư uống ly sữa gần cạn rồi bước ra ngoài rửa ly, Kỳ Tuấn vội chạy lại:
- Em đi nghỉ đi, việc này để cho anh.
- Việc này nhẹ mà. Chỉ mang bầu thôi chứ đâu có trở nên vô tích sự như vậy.
- Em biết ý anh không phải vậy mà.
- Ừ. Chỉ nói thôi mà.
- Sữa này ngon không? Hay để anh đổi.
- Thôi, thành ý của anh mà. Cho dù có muốn đổi thì tôi cũng phải uống hết hộp này rồi tự mình đi đổi. Tôi không quen từ chối lòng chân thành từ người khác. Mà nhất là đây cũng là sự quan tâm dành cho mối quan tâm lớn nhất của tôi.
- Em chịu hiểu như vậy là tốt rồi. Sữa này tốt cho hai mẹ con luôn đó chứ.
Tiếng chuông cửa reo lên, Kỳ Tuấn ra mở cửa. Ánh Tuyết nhe răng cười:
- Chào buổi tối!
- Quý hóa quá, sao đến trễ vậy cô em?
- Vì vợ anh hết đó. Mà không định mời em vào nhà sao?
- Mời vào, mời vào!
Minh Thư vui vẻ hẳn khi gặp Ánh Tuyết:
- Hôm nay bị chồng đuổi rồi hả?
- Nói bậy nào. Tớ mang thứ này đến cho cậu. Hôm nay tình cờ đi chung với ông xã ngang chỗ đó, tớ phải chịu cái mặt hầm hầm của anh ấy suốt. Nhưng biết sao được, tớ biết cậu đâu có nhiều thời gian rỗi để ghé lại chỗ đó.
- Chè à?
- Đủ loại luôn đấy. Cho cậu cất vào tủ lạnh mà ăn dần. Thấy tớ thương cậu ghê chưa?
- Cùng lắm cho con tớ gọi cậu là mẹ nuôi.
- Hứa rồi đó nha, anh Tuấn cũng làm chứng đi nha.
- Ừ. Con của vợ chồng anh mà có diễm phúc được gọi em là mẹ nuôi thì còn gì bằng.
- Thôi, chồng tớ đang ở dưới xe chờ sẵn, tớ phải xuống gấp. Trả lại không gian riêng tư cho hai người.
Minh Thư cười hiền:
- Sắp làm cha mẹ của con nít rồi, không gian riêng cái nỗi gì?
Thấy Minh Thư vừa đóng cửa lại, Kỳ Tuấn đã mở cửa chạy ra, anh đã đuổi kịp trước khi Ánh Tuyết vào thang máy:
- Ánh Tuyết, chờ chút!
- Ơ... việc gì thế anh Tuấn?
- Anh thấy Thư ăn thực sự rất ngon miệng với mấy món đó, còn hơn cả món sữa anh mua về.
- Đúng rồi. Anh không biết đó thôi, Thư ăn cả chục chén chè hôm đó chỉ để giải tỏa cơn thèm. Cậu ấy hảo ngọt, anh mừng rồi nhé. Sắp có “tiểu Kỳ Tuấn” rồi.
- Đối với anh con nào cũng được, mà quan trọng là Thư thích món đó phải không?
- Phải.
- Em cho anh địa chỉ.
- Ồ... Anh ghê lắm nha! Muốn ghi điểm với vợ phải không?
- Người ta sinh con cho mình, suốt 9 tháng 10 ngày phải mang vác cái bụng, không mệt thì cũng mỏi. Anh thì chẳng làm được gì ngoài đáp ứng sở thích của cô ấy. Chỉ có điều, những điều như thế thì cô ấy không bao giờ nói với anh.
- Cho nên anh mới hỏi em?
- Ừ.
- Được rồi. Em biết rồi. Tất cả là vì Minh Thư.
- Đúng. Tất cả là vì Minh Thư.
Kỳ Tuấn chào tạm biệt rồi mỉm cười vẫy tay chào Ánh Tuyết, lúc mở cửa vào, nhìn Minh Thư ăn ngon miệng với chén chè làm Tuấn cảm thấy có một chút cảm giác gì đó khoan khoái trong lòng. Anh đứng nhìn và cười cười mãi:
- Anh cười gì vậy? Trông tôi ăn lạ lắm sao?
- Em thích ăn chè hả?
- Chắc là triệu chứng thèm ăn của bà bầu thôi.
- Sao em không nói với anh?
- Nói chuyện gì? Chuyện tôi thích chè hả?
- Ừ. Không phải chúng ta đã nói, tất cả là vì đứa con sao. Nếu em nói đây là triệu chứng của bà bầu thì cũng liên quan đến anh rồi?
Minh Thư không phản ứng, cô chỉ im lặng và tiếp tục ăn. Kỳ Tuấn cũng im lặng một chút rồi nhìn đồng hồ:
- Cũng chưa muộn lắm, thôi em ở nhà ngủ trước, anh đi tìm Đàm Phúc tán gẫu.
- Buồn cười thật!
- Chuyện gì?
- Chúng ta mỗi người một chỗ ngủ, liên quan gì nhau mà dặn dò kỹ khi đi chơi thế.
- Chỉ là nói thôi mà.
Đàm Phúc nhận được tin nhắn của Kỳ Tuấn anh chàng phải ngồi bật dậy và xua cô nàng chân dài xinh đẹp trên giường:
- Bạn anh tới!
- Thì sao?
- Bọn anh thường nhậu tới sáng.
- Chiếc giường của anh rất êm.
- Ừ. Thì đêm khác anh lại mời em tới, đêm nay vậy là kết thúc vui vẻ của chúng ta rồi.
- Anh bị gay hả? Bạn bè còn quan trọng hơn chuyện chăn gối.
- Ừ. Bạn bè của anh là quan trọng nhất bởi vì em chưa phải là gì của anh cả. Anh và em chỉ vui chơi thôi. Cho anh là gay cũng được, nhưng về nhà thì đừng nhớ tới cái giường của anh nữa nhé!
- Vậy thôi em về. Nhớ lần sau đó nha cưng!
Miễn cưỡng đáp lại nụ hôn của cô nàng, Kỳ Tuấn cũng bước lên tới. Đàm Phúc gượng đỏ cả mặt:
- Chào!
- Sao không nói nhà có khách, biết vậy tớ không tới làm phiền?
- Cậu cũng biết nói là khách mà. Anh em mới là nhất! Thôi vào đi, hôm bữa cãi thành công mấy vụ tranh chấp tài sản, được chiêu đãi hậu hĩnh, còn được quà cầm tay mang về là cặp Whisky nữa. Vào đây nào! Chào mừng đến với party của những gã trai độc thân!
Hai anh chàng ngồi nói chuyện trong phòng khách, vừa nhâm nhi rượu và say với thuốc lá. Nhìn tấm ảnh trên bàn, đó là ảnh lúc mới kết nạp Kỳ Tuấn vào nhóm, còn có Gia Hòa và Đàm Phúc. Kỳ Tuấn cầm lên và nhìn, Đàm Phúc nói:
- Ảnh đó trông cậu nai tơ phết.
- Tớ cũng định nói thế.
- Còn bây giờ, nếu đại ca còn sống, chắc anh ấy cũng không ngờ đàn em của mình lại tiến bộ vượt bậc đến như vậy.
- Không có đại ca, lâu rồi chúng ta mới chìm sâu trong thoải mái ở cái vương quốc đàn ông này.
- Vương quốc đàn ông?
- Ừ. Rượu, thuốc lá và những câu chuyện chỉ có những thằng đàn ông chia sẻ với nhau. Không đàn bà, không tình dục, quên hết sự đời.
- Cậu định đổi trò thật sao?
- Tớ không chắc mình đang làm đúng hay sai.
- Từ một nai tơ trở thành bad boy thì không khó nhưng từ một bad boy mà muốn thay đổi thành một quý ông thì không có dễ đâu nha.
- Tớ dư biết điều này. Nhưng...
- Tớ hiểu cậu. Nhưng tại sao cậu lại lâu chán quá với trò chơi này?
- Vì tớ đã không xem nó là trò chơi mất rồi, Đàm Phúc. Tớ phải thừa nhận với cậu như thế. Bây giờ, tớ thực sự đã yêu người phụ nữ ấy.
- Ôi không, ... tồi tệ thật.
Một đêm lãng mạn với những ái ân lãng mạn trên giường, Phương Dung ngồi dậy, hôn lên môi Trình Can và nói:
- Cảm ơn anh đã cho em những phút giây hoan lạc tuyệt vời.
- Đừng nói vậy, em cũng cho anh một cảm giác tương tự như thế.
- Có anh bên cạnh thật tuyệt. Ước gì ...
- Ước gì thế em yêu?
- Anh là của em mãi mãi. Của riêng em mà thôi.
- Của riêng em... là như thế nào nhỉ?
- Thì ... là như thế đó.
- Là như thế nào? Anh thực sự không biết đó.
- Không lẽ anh đợi người ta nói thẳng. Em không đường đột thế đâu.
- À, vậy để anh đoán thử nha.
Trình Can mỉm cười kéo trong ngăn tủ ra, trong ánh đèn mập mờ, Phương Dung không kịp đoán là gì. Rồi Trình Can lấy ra chiếc nhẫn và đeo vào tay Phương Dung rồi nói:
- Có phải như thế này thì anh sẽ là của riêng em hay không?
Phương Dung sung sướng nhìn chiếc nhẫn nằm gọn trong ngón tay, chiếc nhẫn vừa như in vậy. Cô ôm chầm lấy Trình Can và thốt lên:
- Anh làm em phát điên về những trò ú tim thế này đấy.
- Phải để lại một chút gì đó ấn tượng chứ em yêu.
- Em cứ nghĩ anh chưa quan tâm đến chuyện này.
- Lầm rồi. Anh nghĩ đã đến lúc anh phải giữ chặt lấy hạnh phúc thực sự của cuộc đời anh. Là em đó!
- Ôi anh Can ...
- Làm vợ anh nhé, Phương Dung!
Phương Dung ôm lấy Trình Can và hôn anh thật nhiều nụ hôn. Trình Can vẫn chờ Phương Dung trả lời, cô lau vội hai hàng nước mắt trên mi:
- Muốn nói không cũng không được.
- Vậy thì là ...
- Vâng. Em đồng ý. Em đồng ý làm vợ anh.
Cả hai siết chặt lấy nhau, ôm ấp nhau và cứ liên tục nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh. Phương Dung nói:
- Nó tuyệt vời quá anh ạ!
- Em biết không, anh thèm thuồng được sống trong cảm giác hạnh phúc từ lâu lắm rồi. Ba mẹ anh chung sống không bao lâu thì ly hôn, anh thì không tìm được ai có thể hẹn hò nâng cấp thành yêu đương. Nếu có thì một là không đến với anh vì mục đích tình yêu, hai là chỉ yêu thôi và chẳng muốn đi xa hơn nữa. Cho đến khi gặp Minh Thư, anh đã bắt đầu mường tượng ra một gia đình hạnh phúc cùng cô ấy. Và kết quả thì... Thực sự mà nói anh chưa bao giờ cảm thấy trở nên hận tình yêu khi bị Minh Thư bỏ rơi và trở thành vợ của kẻ thù của anh. Nhưng giờ nghĩ lại, anh cảm thấy Chúa đã thương anh đó chứ.
- Anh kể đến đây mà vẫn không trách Người đã cho anh nhiều bất hạnh à?
- Không. Nhờ có vậy mà anh mới tìm thấy hạnh phúc thực sự của anh, chính là em. Có thể anh yêu Minh Thư trước nhưng duyên số mà. Giờ thì anh đã có em. Anh sẽ cho phép những bất hạnh tình yêu trước kia của anh xóa tan vĩnh viễn, anh trông chờ những hạnh phúc mới đến từ em.
- Em hứa. Em sẽ cho anh những điều mà anh thiếu thốn trước kia.
- Anh yêu em!
Thế là lại có một cuộc hôn nhân khác sắp diễn ra, mà liệu đây có lại phải là hôn nhân của những toan tính chỉ vụ lợi và dùng ngày đẹp nhất của cuộc đời lợi dụng nó để thực hiện những mưu đồ khác. Đã có một cuộc hôn nhân xảy ra và đang như thế, nhưng rồi hai trái tim ấy cũng dần dần hòa nhịp khi mà người lập nên kế hoạch không nhận thấy bất cứ sự việc gì đáng phải làm như thế từ đối phương. Con người mà, ai lại không muốn được sống trong một bầu trời tình cảm, biển cả yêu thương. Chỉ có những lý do buộc phải cuốn con người vào vòng xoáy trả thù mà thôi. Còn cuộc hôn nhân sắp diễn ra thì sao? Liệu có phải là một cuộc hôn nhân trong toan tính? Nó sẽ được gì khi một bên đến từ sự chân thành còn bên còn lại thì luôn là một ẩn số khó giải đáp? Cô ta thực sự là một thiên thần gãy cánh hay ác quỷ máu lạnh?