Hai người dùng thiện xong, Hoàng thượng lúc này mới nằm trên giường lớn ở gần cửa sổ, đầu gác trên đùi Liễu Mạn Nguyệt, khép hờ ánh mắt, đem chuyện buổi sáng nói qua một ít.
“Trẫm chẳng qua là buồn bực, bọn họ hôm nay nói cái này làm gì? Rốt cuộc mưu đồ chính là cái gì.”
“Vị Nguyên đại nhân kia cũng là người trong Các?” Lão đầu tử sáu bảy chục tuổi, nhất định cũng sẽ là người trong Các? Liễu Mạn Nguyệt nhíu mày, cái vị này che giấu cũng có phần quá lâu đi?
“Thế thì hẳn là không phải .” Hoàng thượng thở phào một cái,”Nguyên Hòe Ấm kia chính là lão thần tứ triều (trải qua 4 đời vua), luôn luôn là trung thần, trung thần biến thành phỉnh nịnh, xưa nay cũng là cái đức hạnh kia, không chừng là nghe lúc trước Lưu Ân nói ‘Hồi kinh’ hai chữ liền bắt đầu động kinh.”
“Hoàng thượng là cảm thấy, bọn họ đột nhiên nói … cái này là bởi vì những thứ gì?” Liễu Mạn Nguyệt mặt nhăn nhíu, cúi đầu nhìn hắn nói “Ngày hôm nay? Hay là bọn họ cầm lấy cái này làm mục tiêu, nói sang chuyện khác sao?”
Hoàng thượng hai mắt nhất thời mở to, trong mắt thần thái chợt lóe, nhưng ngay sau đó lại híp mắt. Giơ tay lên thành quyền, gõ lên trán mình mấy cái: “Chả trách, trước kia trẫm nghĩ lệch, còn tưởng là bọn họ muốn dùng cái này uy hiếp trẫm trở về, dễ dàng hành động. . . . . .”
Hừ lạnh một tiếng, Hoàng thượng ngó chừng bên ngoài trên mái hiên đang nhỏ từng giọt nước giọng căm hận nói: “Hôm nay nhắc tới chuyện phân khoa thủ sĩ, bọn họ liền lập tức lấy chuyện này làm mục tiêu, nên trẫm chỉ nghĩ đến chuyện này, không rảnh mà để ý chuyện kia! Nguyên lão đầu kia cũng là lão hồ đồ, hẳn là có người nói với hắn rồi, trẫm hiện nay vào ở trong hành cung không phải là một chuyện tốt, vẫn là hồi kinh mới là chính đạo, làm cho hắn chỉ để ý nghe, nếu là thượng triều có vài người nhắc tới chuyện hồi cung, thuận tiện nói cái này. . .
“Hắn là thích làm chuyện này nhất, nghe nói lúc còn trẻ, động một chút liền quỳ trong cung mấy chục lần, nói thẳng là khuyên can. . . . . . A, chỉ là lấy cái này uy hiếp Hoàng thượng, ai không nghe hắn , đã bảo người nào bị văn nhân đâm cột sống thôi! Chính là chết bởi can gián, cũng có thể để lại danh tiếng tốt.”
Ngẩng đầu vuốt vuốt huyệt Thái Dương của mình, Liễu Mạn Nguyệt nhíu mày: “Biện pháp này cũng là gặp may. . . . . . Hắn sẽ không sợ Hoàng thượng dưới cơn nóng giận bắt hắn chém đầu?”
“Hắn sợ cái gì?” Hoàng thượng nhíu lông mày, hừ lạnh một tiếng, “Nguyên gia hắn chính là một trong tam đại thế gia trong kinh, môn hạ môn sinh trải rộng từ trời Nam tới biển Bắc, nước bọt cũng có thể làm trẫm cho chết đuối!”
“Quỳ đi, quỳ bị bệnh luôn đi, ‘thẳng thần’ bậc này thành sự không có bại sự có thừa, chỉ cần lập tức đừng chết, bệnh thì tốt hơn.” Hoàng thượng lại hừ lạnh một tiếng.
“Kia. . . . . . Hoàng thượng muốn làm sao bây giờ?” Những thứ triều thần kia chứng tỏ là lấy chuyện này ngụy trang, làm cho hắn sức đầu mẻ trán.
“Bọn họ hợp lại lập mục tiêu . . . Trẫm sao có thể để ý không đây?” Không biết nghĩ tới cái gì, Hoàng thượng nơi đó bỗng nở nụ cười, giơ tay lên ngắt một cái trên mặt nàng, “Trẫm càng không có khả năng rời xa nàng.”
Nghĩ thông suốt liền tốt, Liễu Mạn Nguyệt cũng lười để ý tới hắn có chủ ý gì, hắn vừa có chủ ý, kia liền theo hắn đi, bản thân ở nơi này ăn tốt uống tốt xem náo nhiệt, chẳng phải thoải mái sao?
———–
“Làm sao? Còn không có kêu người đứng lên?” Thái hậu nghiêng người dựa vào trên giường, một cung nữ hầu hạ đấm bóp chân, một ở phía sau quạt mát.
“Dạ, quỳ đã lâu, mấy vị lão đại nhân tuổi đã cao, Thái hậu. . . . . .” Trịnh An cúi đầu đứng ở một bên, hắn vừa mới từ chỗ Thính Vũ các đến, tiếc rằng Hoàng thượng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mặt, chỉ đành phải tới chỗ Thái hậu tố khổ. Cả triều văn võ bá quan đều quỳ trên điện, đặc biệt là mấy vị lớn tuổi, nếu là nguy đến tính mạng . . . Nghĩ tới, trên người sợ run cả người, không dám nghĩ thêm nữa.
“Hừ, nên để hắn chịu chút đau khổ.” Thái hậu nhàn nhạt khẽ hừ, mí mắt hình như nâng cũng không thèm nâng lên nói, “Ngươi đi đưa cho các vị đại nhân một ít đệm quỳ, sau đó chuẩn bị một ít chè đường kẹo ngọt vân vân, chớ để cho bọn lại bị bệnh.”
“Này. . . . . .” nhất thời đầu Trịnh An biến lớn thành hai cái (ý chỉ không hiểu gì), trừng lên mí mắt, thấy Thái hậu nơi đó đã đem ánh mắt toàn bộ khép lại, bất đắc dĩ, chỉ đành phải lĩnh mệnh lui ra.
“Trên triều đình này, cũng không có người nào dỗ dành cùng chơi với hắn, sao có thể lộn xộn dính vào?” Đợi Trịnh An rời đi, Thái hậu mới khẽ giương mắt, lại là cười lạnh một tiếng, “Té ngã hai lần rồi mà không biết tiến thối, quốc chính đại sự kia có thể nói gió chính là mưa?”
Hồng Tiêu hơi khẽ cúi đầu không dám lên tiếng, trong điện nhất thời yên tĩnh một mảnh.
——–
Bên ngoài trời đã mưa một ngày một đêm, mới từ từ ngớt hạt. Chúng đại thần ở thượng đường quỳ hơn nửa ngày, cuối cùng cũng được mang ra, chỉ không biết bên trong ngất thật sự có mấy người, giả ngất có mấy người?
Ngày kế tiếp lâm triều, chúng thần chưa tấu, Hoàng thượng liền mở miệng nói, gần nhất mưa dầm liên miên, đã có mấy chỗ thế nước quá lớn, đê đập chỉ sợ không chịu nổi.
Đại Hằng quốc nội, mặc dù diện tích giống như không có lớn bằng diện tích của Trung Quốc cảnh nội mà Liễu Mạn Nguyệt nhắc tới, nhưng lại cũng không phải nhỏ, trong đó phía nam có sông Lan Hà mùa mưa hàng năm đều có lũ lụt, chỉ là lũ lụt dù lớn dù nhỏ, lâu ngày cũng thành tai họa, sẽ không vượt qua được.
Chiêu thức này của tiểu hoàng đế cũng đánh cho mọi người trở tay không kịp, mấy vị đại thần âm thầm nhìn nhau mấy lần, liền có một người tấu, nói: “Lũ lụt của Lan Hà mọi năm đều như thế, một khi hồng tai, làm cho dân chúng hai bên bờ sông lầm than, cầu xin cho trọng thần trong triều đi trị thủy như vậy mới tốt.”
Hoàng thượng khẽ gật đầu, hai mắt chậm rãi quét qua đám quần thần, hôm nay lâm triều có mấy người không tới, xác nhận hôm qua quỳ đến sinh bệnh không nhẹ.”Các vị khanh gia, có thể có người tình nguyện đi?”
Phía dưới mọi người ngẩn người, Lưu Thừa tướng nhíu mày, trong lòng không ngừng bắt đầu suy nghĩ, Lan Hà bên kia hàng năm đều sửa chữa hàng năm đều ngập lụt, một năm trôi qua sẽ không an ổn, chuyện này người nào đi cũng chiếm không được chỗ tốt. Tiểu hoàng đế rốt cuộc là có ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn muốn chính mình đi hay sao?
Không chỉ một người Lưu thừa tướng, người bên cạnh đã âm thầm suy nghĩ hơn thiệt, việc khống chế lũ lụt này, dù là cố hết sức cũng không thu được kết quả tốt . . . Bây giờ, người nào mà ra mặt chính là kẻ ngu.
Hứa Tư Thừa mặt nhăn suy nghĩ một chút, chợt nhớ tới, trước đó vài ngày Hoàng thượng không phải đã nói, động thái muốn phát động phân khoa thủ sĩ, tất yếu khiến cho người trong triều ra mặt? Trên người mình hiện vô công vô lao, không tiện ra mặt. Nhưng lũ lụt của hôm nay. . . Không phải là thời cơ tốt trên trời rơi xuống trước mặt sao? !
Trong lòng vừa động, người liền lập tức nhấc chân bước ra, phía sau Đặng Tư thấy Hứa Tư Thừa đứng đi ra ngoài, trong lòng cả kinh, muốn giơ tay lên kéo hắn lại, cũng đã chậm nửa bước.
Chỉ thấy kia Hứa Tư Thừa hai tay ôm quyền, cất cao giọng nói: “Thần, tình nguyện đi!”
Hoàng thượng sửng sốt, hắn mới vừa rồi đã âm thầm cùng mấy người này đối mặt qua, đó là ý trấn an, bảo bọn hắn bình tĩnh chớ nóng vội, chớ hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hôm nay Hứa Tư Thừa này là chuyện gì xảy ra? Tại sao hắn lại tự mình nhảy ra đây? !
Hai mắt híp lại, hiện lên một tia hàn quang: “A? Hứa khanh gia có thể có chủ ý gì trị thủy?”
Hứa Tư Thừa sửng sờ một chút, trong lòng đè nén mừng thầm, cắn răng nói: “Thần còn phải đi đến hai bên bờ Lan Hà mới biết được, La Hà hàng năm sửa chữa, hàng năm lũ lụt, chỉ sợ không phải chỉ là thiên tai, mà là có người gây họa! Thần muốn đi trước, tấc đất tấc cỏ tra xét rõ ràng từng cái, kiểm tra thực hư đê đập hai bên bờ sông.”
Lưu Thừa tướng đột nhiên nói: “Hứa đại nhân, chuyện lũ lụt không phải là tầm thường, như thế vừa đi, nếu năm nay lũ lụt vẫn là nước dâng định kỳ thì sao?”
“Thần. . . . . . Nguyện lập quân lệnh trạng!” Hứa Tư Thừa lần nữa cắn răng một cái cao giọng nói.
“Quả nhiên là nghé con mới đẻ, thiếu niên đáng sợ a! Hoàng thượng, Hứa đại nhân đã nói như thế rồi, không bằng liền để cho hắn thử một lần?”
“Đúng là như thế, năm trước giám sát hai bờ sông cũng là cựu thần cẩn thận, hôm nay nói không chừng Hứa đại nhân ngược lại có thể lập công đó.”
“Thật là như thế.”
Vốn tưởng rằng quần thần chắc chắn phản đối mìnhđi lần này , nhưng không ngờ bọn họ ủng hộ như thế? Hứa Tư Thừa nghe, trong lòng lại là vui mừng, vội ngẩng đầu hướng Hoàng thượng nhìn lại, lúc này mới nhận thấy, trên mặt Hoàng thượng mang theo vài phần giận dỗi.
“Nếu như thế, Hứa khanh gia liền đi thử một lần đi.”
“Thần, lĩnh chỉ!”
“Hứa đại nhân!” Rời đi Hạc Lâm Viên, xe ngựa Đặng Tư liền vượt qua phía trước Hứa Tư Thừa .
“Đặng hiền đệ.” Rời điện Hồng Tâm, lại lĩnh thánh chỉ, Hứa Tư Thừa chỉ cảm thấy trên người nhẹ mấy phần, thấy Đặng Tư chạy tới, vội vàng dừng xe mời hắn đi lên.
“Hứa huynh hôm nay tại sao như thế?” Đặng Tư cau mày gấp giọng hỏi.
“Lan Hà lũ lụt không ngừng, Hoàng thượng cơ nghiệp không yên, vi huynh chỉ là vì Hoàng thượng phân ưu thôi, Đặng hiền đệ vì sao lại hỏi câu này?”
Đặng Tư ngẩn người, kinh ngạc nói: “Chẳng lẻ Hứa huynh không có nhìn thấy ánh mắt Hoàng thượng nhìn chúng ta?”
“Ánh mắt?” Hứu Tư Thừa sửng sốt, cau mày suy nghĩ một chút, trước khi nói đến chuyện lũ lụt, Hoàng thượng thật là có nhìn thoáng qua hắn, nhưng khi hắn nghĩ đến, nếu Hoàng thượng trước kia đồng ý cho mình, chuyện này nói ra một chút, chuyện nhìn mình trước đó, không phải ý bảo là mình ra mặt sao? “Nhìn thấy, chuyện này chính là ý Hoàng thượng bảo mà.”
Đặng Tư ngạc nhiên, trong lòng lại càng kinh ngạc không ngừng, nhất thời lộ vẻ do dự, chẳng lẽ thật là Hoàng thượng bày mưu đặt kế?” Lan Hà kia hàng năm như thế, Hứa huynh cũng chưa từng trị thủy, làm sao có thể kết luận chuyện này có thể thành công?”
Hứa Tư Thừa cười lạnh một tiếng: “Hàng năm tu sửa hàng năm lũ lụt, đích thị là có tham quan ô lại từ đó quấy phá! Tư Thừa chuyện này, một là điều tra đê đập, hai tra tham quan để có thể cho cả triều văn võ một cái công đạo! Đúng rồi, hiền đệ cần phải cùng nhau đi chứ? Không bằng sau khi dùng thiện, chúng ta xế chiều cùng nhau đi đến chỗ Hoàng thượng chờ lệnh?”
Đặng Tư há hốc mồm cứng lưỡi, thật lâu mới nói: “Hứa huynh có biết, hôm nay một lời nói trên triều đình kia, chỉ sợ. . . . . . Chỉ sợ sẽ đem kia văn võ bá quan cả triều đều đắc tội hết? Lần này xuôi nam, chỉ sợ sẽ phiền phức ah!”
“Vậy thì như thế nào?” Hứa Tư Thừa cười lạnh một tiếng, “Chúng ta phát động chuyện phân khoa thủ sĩ, không phải bởi vì triều đình này trên dưới khắp nơi cấu kết nhất thể, học sinh có chí không được dẫn đầu sao? Vốn sẽ phải cùng bọn hắn trở mặt, mà hôm nay nói bất quá là chuyện lũ lụt, Tư Thừa nói những câu có lý như vậy, chính là Lưu Thừa tướng cũng không khỏi không lên tiếng phụ họa!”
Tuy biết hắn xưa nay làm việc nói chuyện liền dễ dàng chui vào ngõ cụt, lúc này thử nghĩ xem, Hoàng thượng hôm nay nhìn mấy người mình , xác thực không phải ý khích lệ bọn hắn ra mặt, có thể thấy được đích thị là hắn nghĩ trật! Mà lúc này nghe lời ấy của hắn, liền biết chuyện này khuyên nữa cũng không được, Đặng Tư không khỏi trong lúc nhất thời nản lòng thoái chí, vạn lần không biết nên như thế nào khuyên hắn.
Chờ khi trở về trên xe của mình, tùy tùng đằng trước thấp giọng nói: “Vừa mới có người truyền tin tới đây, Hoàng thượng mời đại nhân xế chiều đi qua một chút.”
“Biết rồi.” Đặng Tư thở dài một tiếng, chỉ sợ chuyện này. . . . . . Hoàng thượng cũng sẽ bị hắn ta làm cho tức giận đi?