Đang nói chuyện , bên ngoài Bạch Huyên vui vẻ bưng rổ dâu tây vừa rửa sạch đi đến: “Chủ tử! rửa sạch rồi, nhìn sáng rõ đẹp mắt như vậy, mùi vị nhất định là rất ngon a!”
Sáng sớm, Hoàng Thượng đã sai người đem dâu tây vừa hái xuống đưa tới một rổ.
Hoàng Thượng cũng nghe lời, đem những thứ này một ít đưa cho tiểu Bàn Tử mang qua cho Thái Hậu. Nghe nói buổi sáng ngày hôm nay, nhóm phi tần đều tại chỗ Thái Hậu khoa trương một hồi khen Hoàng Thượng hiếu thuận đây này.
“Ai, đáng tiếc, nhìn không thấy đây này. . .” Một bên thở dài, một bên ngắt trái dâu tây ném vào trong miệng, mơ hồ như nói thầm a.
Sau khi dùng xong ngọ thiện, nghỉ ngơi một chút Liễu Mạn Nguyệt thay đổi một thân quần áo thái giám, cùng Bạch Oánh tiến vào trong mật đạo.
Đến chỗ ngã ba, từ xa đã nhìn thấy Hoàng Thượngvà Tiểu Châu Tử đang cầm theo đèn lồng, hai gã thị vệ đứng ở bên cạnh. Thấy nàng đã tới, Hoàng Thượng đưa tay cầm tay của nàng, hai người cùng nhau hướng về trên núi bước đi.
Nhìn xem nàng ngồi ở bên cạnh chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến, trong đầu Hoàng Thượng cảm thấy đặc biệt khoan khoái dễ chịu. Những ngày này tuy rằng buổi tối ngày ngày đều có thể thấy nàng, nhưng thiếu đi cái kia niềm vui thú, luôn làm cho lòng người cảm thấy thiếu thốn a.
Hai người Tiểu Châu Tử và Bạch Oánh đều đứng ở bên ngoài đình giữ cửa, đầu cũng không dám nhìn lại.
Liễu Mạn Nguyệt an vị tại bên người Hoàng thượng, trong tay cầm bản tấu chương lật tới lật lui, nhìn không đầy một lát, lại ngủ thật say.
Nhìn xem mỹ nhân ngủ say bên cạnh, lại làm cho hắn có chút dở khóc dở cười, đưa tay tại trên trán gõ mấy cái, nhìn cái giường bên cạnh suy nghĩ, trở về nên cho người đặt bình phong trước giường, nếu lúc nàng ngủ vạn nhất có gặp người thì cũng không ai có ý kiến gì. Mà nàng lại là nữ nhân của mình, bọn thị vệ nhìn thấy thì cũng không có gì, nếu lỡ có đại thần ngẫu nhiên yết kiến, thì không thể để cho bọn hắn nhìn thấy nàng.
Liên tiếp bốn ngày, mỗi ngày sau giờ ngọ đều muốn đi theo Hoàng Thượng lên trên núi, buổi tối ngay tại chỗ dùng bữa. Dù sao Hoàng Thượng không cần cùng Thái Hậu dùng bữa, Hoàng hậu chỗ đó. . . Tất nhiên là không sao, mấy ngày nay Hoàng Thượng ngay cả gặp đều không gặp nàng ta lấy một lần.
Sáng sớm ngày hôm đó, sau khi thay quần áo, nhìn nữ tử trong gương mặt như hoa đào, môi hồng giống như son, ở đâu có nửa chút giống người bị bệnh lâu ngày a!!! Nhíu mày, Liễu Mạn Nguyệt quay đầu đối với Bạch Oánh nói: “Sắc mặt thật quá tốt.”
Ngày hôm nay muốn đi chỗ Hoàng hậu thỉnh an, chính mình lại là người bị bệnh mấy ngày, mà nay lại mang theo bộ dáng này, cho dù là kẻ ngu nhìn, sợ cũng có thể đoán được mình là giả bộ bệnh a!!!
Bạch Oánh nhìn sắc mặt Liễu Mạn Nguyệt, trong lòng thầm thở dài một tiếng ngày thường chủ tử cũng đã đẹp rồi, mình cũng không phải là cố tình trang điểm như vậy. Từ bên trong bàn trang điểm lấy ra một hộp phấn màu vàng, thoa một chút lên mặt, thì thấy mỹ nhân trong gương tiều tụy đi rất nhiều.
Mà trên môi không biết dùng thứ gì làm cho đôi môi hồng nhuận giờ trở nên tái nhợt.
“Không thể tưởng được ngươi còn có tài năng này a.” Liễu Mạn Nguyệt quay đầu hướng Bạch Oánh khoa trương nói.
Bạch Oánh có chút vui vẻ, cũng không nói gì, nếu ngay cả điểm ấy bản sự đều không có, làm sao Hoàng Thượng có thể để cho nàng tới hầu hạ vị này a! Người này là trong tim Hoàng Thượng a, cần phải cẩn thận chăm sóc mới được.
Một tay vịn Bạch Oánh, Liễu Mạn Nguyệt từng bước một chậm chạp ra cửa sân, nhắm hướng đông bên cạnh giao lộ đi đến, mới vừa đi không có vài bước, từ xa đã nhìn thấy mấy vị Vương Thải Nữ cùng ở trong Thu Thủy Các vịn tay cung nữ đi ra.
Thấy Liễu Mạn Nguyệt, Vương Thải Nữ vội vàng hành lễ.
Tại trên mặt nàng nhìn qua một lúc, thấy nàng ta so với lúc vừa vào cung còn muốn gầy hơn hai vòng, sắc mặt cũng không tốt lắm, cái bệnh này thế mà là thực a, tuyệt không phải là phấn bôi giả bệnh như mình, cũng không phải giả trang a.
“Mấy ngày nay không có qua Liễu mỹ nhân thỉnh an, thiếp thân thực có lỗi.”
“Nói chi vậy, không phải sinh bệnh rồi hả?” Liễu Mạn Nguyệt tiếng cũng giảm thấp xuống một ít, giống như là yếu ớt nói , “Ta đây cũng bị bệnh mấy ngày, không có qua thỉnh Hoàng hậu nương nương, lại nói tiếp, chúng ta ngược lại là đồng dạng đây này.”
Gặp Liễu Mạn Nguyệt giống như là hòa khí, Vương thải nữ lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu, hơi dựa vào cung nữ lùi về phía sau một chút cùng Liễu Mạn Nguyệt hướng về phía nam đi tới.
“Lý thải nữ còn không xuống giường được đâu, lại nói tiếp, nàng ấy cũng là đáng thương a, lúc này mới vào cung mấy ngày? Mà ngay cả cái vườn này cũng còn không có đi dạo qua đây này.”
Nghe Liễu Mạn Nguyệt nhắc tới Lý thải nữ, Vương thải nữ vội vàng đáp: “Đúng vậy a, khí sắc của nàng ấy cũng khá tốt, nhưng là chân bị thương, hành động không được tiện, cứ phải ở mãi trong phòng nên cũng khó chịu nhiều a.”
Hai người đi tới, từ xa đã nhìn thấy Thính Vũ Các, vượt qua chỗ này, phía sau là Tâm Phương Cư nơi ở của hoàng hậu, Liễu Mạn Nguyệt mặt ủ mày chau, khẽ thở dài, quay đầu đối với Vương thải nữ bên cạnh thấp giọng nói: “Mấy ngày nay không có tới thỉnh an, trong lòng luôn. . . Ai. . .”
Vương thải nữ nghe xong, sắc mặt cũng có chút tái đi, cũng thở dài một tiếng. Trong nội cung phi tần đều bái kiến hoàng hậu, chỉ có các nàng mấy cái bị bệnh là không có, chỉ sợ lúc này đi qua, người bên ngoài có thấy cũng sẽ không tốt a, Liễu mỹ nhân còn dễ nói, thể giống như mình đây một vị thải nữ, sợ là liền Hoàng hậu nương nương cùng với chúng phi tần mắt đều không vào được đây này.
Ở bên trong Tâm Phương Cư, phi tần đến thỉnh an đã tới hơn phân nửa, gặp Liễu Mạn Nguyệt và Vương thải nữ tiến đến, một đôi con mắt hoặc sáng hoặc tối dò xét tại trên người của hai người. Vương thải nữ cũng tạm, mặc dù tướng mạo cũng khá đẹp, nhưng là cũng không có quá nổi bật, lại vừa bệnh qua, nhìn cũng không có tốt chút nào. Ngược lại nhìn Liễu mỹ nhân, quả không phụ mỹ danh hai chữ này “Mỹ nhân”.
Trong cung cung nữ âm thầm đồn đãi, nói chính là mấy cái ở bên trong mấy mỹ nhân, cũng không có ai vượt qua được nàng.
Lúc này làn da Liễu Mạn Nguyệt hơi vàng, khuôn mặt u sầu mệt mỏi che dấu hai, ba phần nhan sắc. Nhưng chỉ như thế vẫn làm cho chúng phi tần cảm thấy kinh ngạc — dung mạo như vậy, lại không làm cho Hoàng Thượng ưa thích? Ngọc tần kia đến cùng là dùng loại thủ đoạn nào, lại có thể làm cho Hoàng Thượng không rời a?
Liên tiếp năm sáu ngày, Hoàng Thượng ngoại trừ đại hôn ngày ấy đi chỗ hoàng hậu trong chốc lát lại không có điểm qua bất kỳ nữ tử nào ngoài Ngọc tần, trong năm, sáu ngày qua, nàng ta lại hầu hạ mất bốn ngày rồi!
Đang cảm thấy nghi hoặc, chợt nghe thấy bên ngoài lại tới người nữa, ngước mắt liền thấy, đây không phải là Ngọc Điệm Lương sao? Xuân Địch ở một bên vịn, tiến vào cửa, các vị phi tần Ngọc Điệm Lương mang trên mặt ba phần cười nhạt, nhìn không chớp mắt đi đến trước mặt Hoàng hậu phúc thân thỉnh an, sau đó mới khoan thai ngồi xuống, mỉm cười nhìn quanh mọi nơi.
Liễu Mạn Nguyệt âm thầm đánh giá hai mắt nàng, thấy trên mặt nàng mang theo xuân tình, giữa lông mày lộ ra một chút mị thái, trong lòng âm thầm kinh ngạc, không ngờ thủ đoạn của Tiểu Lưu Tử thật sự là cao minh a, cầm cái đồ giả mà cũng làm cho Ngọc Điệm Lương cảm giác như thực được sủng hạnh. Có thể thấy được, dưa leo không cần biết là thiệt hay giả, chỉ cần tác động đến hormone nữ nhân là tốt rồi. . .
Hoàng hậu vẫn là tư thế nhất phái ung dung đẹp đẽ quý giá, ngồi ngay ngắn tại phía trên ghế, con mắt nhìn mọi người chung quanh phía dưới.
Chúng phi tần gom góp thú vui nói vài câu, hoàng hậu liền điểm hướng Liễu Mạn Nguyệt hỏi: “Trong người cảm thấy tốt hơn một chút sao?”
Liễu Mạn Nguyệt vội vàng đứng dậy hành lễ, giọng nói mang hai phần cảm kích: “Tạ nương nương quan tâm, đã tốt hơn rồi, hôm qua lúc ngồi dậy chỉ cảm thấy lấy chóang váng đầu một chút, buổi tối dùng dược nương nương sai người đưa qua, ngủ một giấc, buổi sáng lúc thức dậy không còn thấy choáng váng đầu nữa.”
Hoàng hậu khẽ gật đầu: “Khỏe là tốt rồi, chúng ta đều là cùng hầu hạ hoàng thượng, tất yếu trước tiên là phải điều trị thân thể mình thể cho tốt mới phải.”
Lời này nói ra được người nhao nhao gật đầu, mấy ánh mắt liền giễu cợt nhìn hướng Liễu Mạn Nguyệt. Liễu Mạn Nguyệt chỉ mỉm cười làm như bừng tỉnh đại ngộ ra vậy.
Nói một chút chuyện nữa, Hoàng hậu mới nói: “Thái Hậu, Thái Phi lúc này cũng đã thức rồi.” Dứt lời, liền trước đứng dậy, mang theo chúng phi tần ra Tâm Phương Cư, hướng Điện Hòa Di của Thái Hậu đi tới.
Trên đường đi, Hoàng hậu đều chỉ một mình đi, nên phía sau phi tần càng không có ai dám sai người dìu đi. Một đoàn người sắp xếp theo phi vị, thành một hàng dài hướng Thái Hậu đi đến.
Tháng hai nên trong hoa viên cũng tràn đầy sinh khí, hoa đào nở đầy đầu cành, ngênh đón ánh nắng mặt trời chiếu ra một khung cảnh hoàng kim rực rỡ, gió thổi nhè nhẹ, cánh hoa bay khắp nơi, làm cho những người mới vào cung chưa có đi nhiều nơi cũng cảm thán, trái phải nhìn xem cảnh đẹp.
Trên triều đình, từ khi hoàng đế tự mình chấp chính, Thái Hậu liền giao ra quyền lực. Vốn cho là hắn còn con nít con nôi, tâm lý còn ham chơi nhiều, sợ nhất thời chưa tiếp quản được, nên Thái Hậu giao ra bao nhiêu, thì Hoàng thượng thu hồi hết bấy nhiêu. Ban đầu sợ là hắn chưa từng xử lý qua, có lẽ sẽ gây ra chuyện, các đại thần phía dưới cũng chưa chắc thần phục, lại không nghĩ rằng, mấy ngày nay ngoại trừ Hoàng thượng hơi lạnh nhạt ra, ngược lại mọi chuyện quản lý khắp nơi coi như thỏa đáng.
Thái Hậu lúc này mới thả lỏng tâm trạng, mấy ngày nay cũng cho Hoàng hậu mang theo phi tần tới thỉnh an.
Sau khi chúng phi tần đều yên vị, theo như phi vị từ cao đến thấp ngồi xuống, dò xét hết một vòng. Liễu Mạn Nguyệt chỉ là mỹ nhân nhưng lại ngồi ở gần Hoàng hậu, tính cả Hoàng hậu thì chỉ có 6 người là có tước vị cao. Phía dưới đa số đều là Thải Nữ, lúc này ở trong hậu cung, ngay cả thở cũng không dám thở gấp tạo ra nửa điểm âm thanh.
“Mấy ngày nay hoa trong vườn đều nở rộ, băng cũng đã tan, đúng là thời điểm đi dạo rất tốt.”
Nghe Thái Hậu nói như thế, Hoàng hậu hơi nhẹ gật đầu, trên mặt cũng không có mang theo ý cười, lại mang theo một phần trang trọng: “Đúng là như vậy.”
Tại Tâm Phương Cư tất cả mọi người đều sẽ cố ý làm cho Hoàng hậu vui vẻ, nhưng tại ở bên trong Điện Hòa Di, mỗi khi Thái Hậu mở đầu câu chuyện, Hoàng hậu cũng xen vào một vài câu, còn lại không khí cũng trở nên tẻ nhạt hẳn.
Liễu Mạn Nguyệt trước đây mặc dù không có để ý nhiều, đều là mơ hồ nghe xong đều từ tai này ra tai kia, lúc này nhìn lại, quả thật khi mọi người nghe Hoàng hậu nói chuyện, ngay cả muốn tiếp tục nói thêm vào cũng không tìm thấy cơ hội.
Vừa cẩn thận nhìn coi vị Hoàng hậu nương nương, khóe miệng mặc dù có chút tươi cười, nhưng trên mặt lại nửa phần vui vẻ đều không có, con mắt nửa buông thỏng, không nhìn người cũng không nhìn bài trí trong phòng. Nói nàng đây là đang cùng ai khó chịu đâu này? Tuy trên mặt nửa phần tức giận đều không có. Nhưng muốn nói nàng ta có tâm tình tốt. . .Thì cũng không giống lắm.
Thật giống như, trong phòng này là ai nàng cũng không có để ý, ai cũng mặc kệ, ngay cả Thái Hậu, cũng chỉ là bởi vì lấy thân phận bà tôn quý, bà ta nói chuyện thì Hoàng hậu không thể không tiếp, lúc này mới mở miệng lên tiếng.
Vị này. . . Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? bộ dáng nàng ta hờ hững như vậy, rốt cuộc là bởi vì cái gì? Trong Các sao lại cho người như vậy vào cung? Có thể nàng ta không giống Giảm Lan nhưng.