Đang ngủ ngọt ngào ở trên giường, chợt thấy có người lay lay, quay mặt vào trong ngủ cho yên, người nọ vẫn bám dính, còn nhét cánh tay xuống dưới đầu mình.
Cau mày, mở mắt, đối diện là Hoàng thượng, lúc sau, Liễu Mạn Nguyệt mới nói: “Hoàng thượng, không phải hôm nay người đến tẩm cung của Ngọc lương nhân sao?”
“Hả…?” Vốn Hoàng thượng đang áy náy vì làm nàng tỉnh giấc, nhưng bị nữ nhân này nói một câu chẳng ra sao, nỗi áy náy của Hoàng thượng bỗng chốc bay vụt lên chín tầng mây.
Trong đầu đinh một tiếng, Liễu Mạn Nguyệt giờ mới hoàn hồn. Những lời này chẳng qua là nghĩ trong đầu thôi, chưa nói thật với hắn bao giờ, không ngờ lúc mơ màng lại nói ra.
“Mạn Nguyệt…đang ghen?” Nụ cười trên mặt bỗng tươi tắn hơn, thấy nàng ngủ, vốn chỉ định ôm nàng ngủ cùng thôi, ngày hôm trước cũng đã hành hạ nàng đủ rồi. Nhưng nghe câu hỏi kia, trong lòng bỗng dưng ấm áp không nói thành lời, khiến mình muốn cười đến không ngậm miệng lại được.
Nàng ghen rồi, cuối cùng nàng cũng ghen rồi! Trong lòng nàng quả nhiên chỉ có trẫm!
Mặc dù đêm đêm ngủ cùng nhau, sinh hoạt vợ chồng cũng hòa hợp, thoải mái, nhưng trước giờ nàng đều một bộ lãnh đạm, khiến cho hắn hoang mang không thôi, luôn lo rằng chỉ có mình mình yêu nàng, còn nàng lại không thèm để ý. Nhưng hiện giờ, chỉ một câu nói của nàng cũng khiến cho tâm hồn hắn lâng lâng như bay trên không vậy.
Liễu Mạn Nguyệt sửng sốt, ghen? Ghen cái gì? Nàng chỉ khó hiểu sao hắn không đi chỗ khác mà lại chạy tới đây ngủ thôi mà. Hắn lại nghĩ đến đâu vậy?
Nghĩ đến đâu cũng được, bây giờ tiểu Hoàng đế chỉ muốn ở chỗ này thôi.
Cứng rắn kéo nàng ngồi dậy, nhanh chóng trút quần áo của nàng xuống, ôm nàng vào trong lòng. Liễu Mạn Nguyệt vẫn còn đang choáng váng đầu óc, không hiểu hắn định làm gì thì hắn đã đi vào từ phía sau.
Ư ư a a đến tận nửa đêm, nàng nằm lỳ trên giường, muốn ngủ luôn. Hoàng thượng sợ nàng như vậy thì không thoải mái nên ôm nàng vào lòng, vừa vỗ về nhẹ trên vai nàng, vừa nhẹ nhàng vuốt ve bên hông nàng, kề miệng sát tai, khẽ khàng nói: “Nguyệt nhi, trẫm chỉ ở chỗ này với nàng, không bao giờ đi nơi khác…”
Mặc dù còn đang mơ màng, nhưng vẫn nghe rõ những lời này, trong lòng chấn động, lông mi dài run rẩy, lại vội vàng đè nén tâm tư, giả vờ hừ hừ hai tiếng rồi ngủ. Lời nói trên giường của nam nhân sao có thể tin được? Bây giờ hắn còn nhỏ, sau này… sao có thể tin tưởng được…
Hoàng thượng không biết nàng giả vờ, chỉ cảm thấy hôm nay vô cùng vui vẻ, sung sướng, vỗ vỗ vai nàng, cọ cọ lỗ mũi bên tai nàng: “Trong cung này chỉ một mình nàng xứng với hai chữ ‘mỹ nhân’, hai chữ này ngày sau không thể sử dụng được…”
Ngủ dậy, cảm thấy đầu như bị đá đè. Soi gương, đợi Bạch Hương vấn tóc cho mình xong, gọi Bạch Huyên đã khỏe bưng trà vào phòng.
“Chủ tử, ngày hôm nay có vẻ náo nhiệt!”
“Hử?” Nha đầu này sau khi hết bệnh, sợ là ở trong viện này đến tù người rồi, hơn nữa, đánh chết cũng không dám ra khỏi Thu Thủy các, thế những vẫn không áp chế được tính tình nàng. Bởi sợ nàng ta gây chuyện, nên đã phải nắm lỗ tai nàng ta dặn dò rằng, hai ngày, nàng ra khỏi sân này thì không được nói đến sự trang trí bày biện ở chỗ nàng, bấy giờ mới cho nàng ta ra ngoài cho thoáng khí.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên, nàng lại có thể hỏi thăm tin tức…
“Tối hôm qua không phải Ngọc lương nhân đi hầu hạ Hoàng thượng sao? Nghe nói, hơn nửa đêm bị Hoàng thượng đuổi ra ngoài, lại không cho người dìu về, chỉ một thân một mình khóc sướt mướt chạy về, sáng sớm nay Hoàng thượng ra lệnh cách chức nàng ta thành tài tử rồi!”
Nháy nháy mắt, hôm qua, Hoàng thượng…tới lúc nào nhỉ? Chuyện này hắn đã tính toán trước, hay hôm qua đúng là đã xảy ra chuyện gì khiến hắn tức giận?
Nhứng tối qua hắn đến rất muộn, lúc ấy mình còn chưa tỉnh ngủ cơ, đợi hắn xong chuyện thì lại chẳng còn sức mà bò dậy nói chuyện với hắn.
Bời vì Bạch Huyện rất sợ hãi nên không dám trực đêm, phải để cho Bạch Oánh và Bạch Hương hầu hạ, vậy nên cũng không biết chuyện tối qua Hoàng thượng tới, lúc này hai mắt phát sáng, vội vàng đặt trà cụ trên khay, tiến tới bên cạnh Liễu Mạn Nguyệt, mặt mày hớn hở hỏi: “Hôm nay nô tỳ vốn định ra ngoài hỏi thăm hai thái nữ mới vào trong viện của chúng ta, không ngờ lại nghe được tin tức động trời như vậy. Hừ, Ngọc tài tử kia đúng là vọng tưởng, muốn nhân cơ hội Ngọc Phương Nghi như thế mà lung lạc Hoàng thượng, lại không nghĩ rằng ngay cả long sàng cũng không lên được đã bị đuổi ra ngoài rồi. Không biết là đã phạm phải kiêng kỵ gì rồi.”
Ngọc Điệm Thu kia sao có thể ngu xuẩn như vậy chứ? Ngọc Điệm Lương làm việc ra sao ở chỗ hoàng thượng, nàng ta không thể biết toàn bộ nhưng ít ra cũng phải hỏi ra bốn năm phần chứ. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, tiểu hoàng đế cũng chả để ý nữa, tùy Tiểu Lưu Tử làm thí nghiệm chút thôi. Nhưng mà sao nàng ta lại chọc giận hoàng thượng? Còn khiến hoàng thượng phải cách chức nữa?
Chẳng lẽ… nàng ta nhìn thấy cái gì đó, hoặc là biết cái gì rồi?
Trong lòng hoảng hốt nhưng vội vàng đè nén lại. Nếu thật sự nàng ta đã biết được điều gì đó, đừng nhìn tiểu hoàng đế còn nhỏ mà không dám ra tay độc ác xử trí nàng ta. Bây giờ chỉ có đuổi ra ngoài, giáng xuống một cấp, có vẻ như là…cố ý?
Bên này Liễu Mạn Nguyệt nghĩ mãi không rõ, mấy phi tần trong viện mới vào cửa hôm qua cũng chẳng tài nào nghĩ ra được. Nhưng các nàng cũng hiểu được, dù cho Ngọc Phương Nghi có long chủng, thì Ngọc tài tử kia cũng không thể nào ngóc dậy được nữa rồi! Biết đâu vì chuyện này mà tiểu Hoàng đế giận cá chém thớt, lạnh nhạt Ngọc Phương Nghi thì sao.
Mấy ngày liền, Hoàng thượng không truyền người hầu hạ, Thái hậu nương nương khó lòng nhịn được, muốn tống Chu biểu muội qua thì Hoàng thượng lật thẻ bài.
“Ngọc Phương Nghi?” nghe tin, Tống phi sững sờ.
“Đúng vậy! Cứ tưởng là Hoàng thượng tức giận rồi sẽ lạnh nhạt nàng ta, ai ngờ, nàng ta lại tiếp tục được gọi!” Trân Nhi bĩu môi.
“Không vội.” Chỉ hơi sửng sốt một lúc, Tống phi cười nhạt, “Đợi đến tháng hai, Hoàng hậu vào làm chủ Đông cung, khi đó thì tạm biệt Ngọc Phương Nghi.”
Tống phi khẽ lắc đầu, cười nhạt: “Hoàng hậu làm chủ Đông cung, chúng phi tần đều phải đến thỉnh an mỗi ngày, lúc ấy có thể chạm mặt Ngọc Phương Nghi, cũng có thể chứng kiến thủ đoạn của nàng ta. Bây giờ, một tháng tiếp theo, chúng ta cứ ở trong viện, không làm chuyện gì hết, cũng không quản chuyện gì hết.”
Lúc này Trân Nhi mới hiểu ra, gật đầu: “Ra là vậy.”
Tiểu Đào Nhi thấy chủ tử nhà mình ngồi bên cửa sổ, dáng vẻ bị tổn thương, trong bụng lo lắng, vội cười nói: “Chủ tử, trời ấm lên rồi, chúng ta nên ra ngoài một chút, được không ạ?”
Chu tần mi buồn không nâng, vẫn nhìn trời xanh mây trắng ngoài kia: “Mùa xuân phía bắc lạnh, bên ngoài vẫn rét đấy.”
“Chủ tử.” Tiểu Đào Nhi tiến tới bên cạnh Chu tần, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ nghe nói, thường ngày, Hoàng thượng đều ở trong Ngự Hoa viên chơi xúc cúc.”
Chu tần nghe hai chữ “Hoàng thượng” thì trên mặt đỏ bừng như thoa một tầng phấn, trong lòng vừa thẹn vừa giận: “Nói nhảm, nào có đạo lí…đi…đi ngăn biểu ca.” Càng nói giọng càng nhỏ, trong lòng cũng hơi do dự.
Từ lúc vào trong Hạc Lâm viên này, trái tim của Chu Hoa Thanh liền đặt trên người Hoàng thượng. Đó là biểu ca của mình, một thời gian không gặp, Hoàng thượng trở nên thật đẹp đẽ, mà lại là người tôn quý nhất dưới gầm trời này. Một cô nương trẻ trung xinh đẹp sao có thể không sinh lòng ái mộ chứ?
Nhưng từ ngày vào cung đến này, trừ ngày đầu tiên gặp gỡ, chàng cũng chưa từng gọi mình qua hầu hạ. Chẳng lẽ… chàng còn chưa biết có biểu muội đến sao?
“Chủ tử, chúng ta chỉ ra ngoài đi dạo một chút thôi, gặp được thì tốt, không gặp được cũng không sao, chúng ta chỉ ngắm cảnh thôi chứ không phải là đi tìm Hoàng thượng.”
Tiết trời phía bắc thường giá rét, mùa xuân đến muộn. Tiết mục ngắm cảnh ở Ngự hoa viên rồi vô tình gặp được Hoàng thượng giờ có vẻ không có nhiều tác dụng lắm.
Chu tần đi dạo một vòng, Hoàng thượng thì không gặp được, còn đụng phải An tần. Hai vị tần gặp nhau, khách sáo hai câu rồi đường ai nấy đi. Một đường này, Chu tần gặp một vị tần, một vị phương nghi, hai vị lương nhân, ba vị tài tử. Đến cả mấy nàng thái nữ không có phân vị cũng gặp được một người.
Trừ ba người Liễu Mạn Nguyệt vào cung đầu tiên cùng với một vị Tống phi, đừng nói là gặp Hoàng thượng, nửa quả dưa chuột cũng không thấy!
Tháng hai là Hoàng thượng đã lên ngôi kế vị rồi, mấy ngày nay, trừ lúc buổi tối nghỉ ở chỗ Liễu Mạn Nguyệt thì ban ngày đều phải bận rộn. Chỗ Thái Hậu thì sáng sớm phải giải quyết chính sự, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy Hoàng thượng, đâu còn thời gian rảnh rỗi mà điều tra chuyện Hoàng thượng vô tình chạm mặt mấy nữ nhân?
Từ hạ nhân biết được, mấy ngày nay người Hạc Lâm viên bị các nàng truy xét mấy lần, như là biết có con cá lớn, ngay cả Hoàng thượng cũng không có tâm tư giả vờ giả vịt.
“Chủ tử, mấy ngày nay trong viện vô cùng náo nhiệt! Nghe nói, hôm kia Lý thái nữ của chúng ta lúc ra ngoài bị trật chân, Vương thái nữ thì lại trúng phong hàn, đang nằm bệnh, phải xin thuốc.”
Liễu Mạn Nguyệt nghe Bạch Huyên nói, trong bụng giật giật: “Ta xem mấy ngày nay mấy người mới vào viện có đi dạo xung quanh chỗ chung ta không?”
“Không phải sao?” Bạch Huyên vừa nói vừa đặt điểm tâm lên bàn, thầm nuốt một ngụm nước bọt: “Những phi tần kia suốt ngày dạo vườn, ngắm cảnh, hận không thể gặp Hoàng thượng giữa đường, có vẻ như mấy ngày nữa là có thể tra xét toàn bộ trong ngoài Hạc Lâm viên đây.”
Mấy nữ nhân này đi dạo lung tung, đó không phải là vấn đề quan trọng. Hoàng thượng che dấu rất nhiều chuyện, đang nghĩ tạo đường ngầm trên vách núi, vạn nhất có người to gan lớn lớn mật giống như mình chạy lên đó, vậy thì…