Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn

Chương 120

Trước Sau

break
Nghe hắn cười trách sấm nhân, Liễu Mạn Nguyệt tức giận liếc hắn một cái: “Không ngờ trong một đao kia lại có một cái công lớn như thế? Thiếp lại rất ghét nó khó coi, nhanh chóngtốt lên một chút liền cho người bóc đi!”

“Nàng cam lòng?” Hắn nghiêng mặt, hướng về phía Liễu Mạn Nguyệt nhíu mày.

“Có gì không nỡ?” Liễu Mạn Nguyệt cũng nhíu lông mày đáp trả, “Khó coi như vậy, đương nhiên muốn bóc đi!” Nói xong, tay kia còn làm cái động tác bóc đi.

Đưa tay cầm chặt cái tay mềm mại của nàng, trong mấy ngày nay lại cảm thấy có chút thô ráp, trong lòng đau, trong mắt tự nhiên là để lộ ra: “Đợi thương thế của trẫm tốt lên sẽ thu thập nàng, mấy ngày nay tạm thời đành để nàng khi dễ.”

Lời này khiến Liễu Mạn Nguyệt không nhịn được che miệng cười một tiếng, liền muốn đứng dậy đi châm trà, người vừa mới nhích người, đã cảm thấy trong đầu một trận choáng váng, liền ngồi trở lại.

“Sao rồi?!” Hoàng Thượng cả kinh, không nhịn được liền muốn đứng dậy đỡ nàng, trên người vừa mới dùng sức, lập tức cảm thấy sau lưng đau đớn như tê liệt .

“Không có chuyện gì, người cứ nằm đi, chỉ choáng váng đầu thôi.” Vội vàng đem hắn đè xuống, Liễu Mạn Nguyệt cười lắc đầu nói, “Có lẽ ngồi xe này xóc nảy, trước đó đã chóng mặt rồi.”

“Trước đó?” Hoàng Thượng sững sờ, cao giọng gọi Vương thái y tới đây, nhất định muốn xem mạch cho nàng .

Một tayvừa vuốt chòm râu, vừa cau mày, sau khi xem xong tay trái nghe tay phải, thật lâu thở phào nhẹ nhõm, nói: “Hoàng Thượng, Liễu quý nhân quả thực đã có.”

“Đã có?” Hoàng Thượng sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phíaLiễu Mạn Nguyệt, trên đầu nàng mang mũ có màn che, nhưng cũng lộ vẻ sợ hết hồn, cũng hướng hắn quay đầu lại nhìn.

“Vâng” Vương thái y mang trên mặt ba phần nụ cười, hướng Hoàng Thượng nói, “Lần trước lúc Hoàng Thượng tỉnh Liễu quý nhân đã hôn mê một hồi, thần bắt mạch cảm thấy có mấy phần giống, rồi lại sợ là xe ngựa mệt nhọc, lại chẩn đoán nhầm, chỉ phân phó hai vị cô cô tỉ mỉ chiếu cố, chờ Liễu quý nhân thân thể ổn thỏa chút ít cẩn thận bắt mạch lần nữa. Hôm nay bắt mạch, đích thị là có.” Vừa nói, liền tỉ mỉ nhìn vẻ mặt của Hoàng Thượng, lúc trước ở trong cung, Hoàng Thượng nghe nói Hoàng Hậu, Phương lương nhân có thai, trên mặt kia giận đến nỗi xanh mét một mảnh, ông chỉ sợ lúc này cũng là như thế, lại khiến cho miệng vết thương xảy ra sự cố gì, nên mới mấy ngày trước đây không dám lộ ra.

“Có. . . . . .rồi. . . . . .” Hoàng Thượng vẫn ngây ngốc, thì thầm một câu, trên mặt toát ra nụ cười, quay đầu nhìn Liễu Mạn Nguyệt ngồi ở bên cạnh phá lên cười, tay ở trên đùi vỗ đét cái, lại nhìn về phía Vương thái y, “Cực khổ cho Vương thái y rồi, Tiểu Châu Tử, truyền lời trẫm, Liễu mỹ nhân có thai, khao thưởng ba quân!”

Xem ra lúc này Hoàng Thượng là thật lòng thích, lúc này Vương thái y mới thở dài ra một hơi, vội vàng khom người lui ra.

Giơ tay lên kéo đôi tay mềm mại của nàng, thấy nàng vẫn còn thất thần, không khỏi cười nói: “Sao? Phải sinh hài nhi cho trẫm, sợ thành như vậy?”

Liễu Mạn Nguyệt quay đầu lại, vẻ mặt lại mang theo vẻ sững sờ, nhìn tựa như lúc Bạch Hương ngẩn người, cúi thấp đầu, lấy một cái tay trống không khác sờ sờ bụng: “Thiếp chỉ là nghĩ…. Nếu là buổi tối mấy tháng thì được….”

Lúc này vẫn là thời điểm đang chạy trối chết, nó đã chợt tới, cũng không đề cập tới trước đó lên tiếng kêu gọi, ngược lại thực sự sẽ chọc tới phiền toái đây.

“Cũng không biết là nam hay nữ…..”

Nghe nàng nói thầm, Hoàng thượng lớn tiếng bật cười, lại không ngờ được tác động đến vết thương, lại đổi lại hít một hơi khí lạnh, nụ cười trên mặt không giảm: “Nếu là nữ nhi chúng ta sẽ lại sinh tiếp! Nếu là nhi tử, chính là thái tử!”

Tay hơi run rẩy, nâng mắt nhìn về phía hắn, trong lòng không biết là mừng hay lo, lời này của hắn chính là chấp nhận mình rồi, ở trong lòng hắn, bên cạnh, mình cũng là người duy nhất, phúc khí to như trời này…. tương lai của thiên hạ, đứa nhỏ này…. có thể gánh vác được sao?

“Trong cung. . . . . .”

“Chuyện trong cung nàng đừng lo lắng, Lưu thị kia cũng tốt, Phương thị kia cũng được, sớm muộn gì cũng phải đi.” Lúc Hoàng thượng nói lời này thì thần sắc trên mặt nhàn nhạt, chỉ vì trong bụng của nàng còn có một hài tử còn chưa ra đời, mới không dám nói quá mức trực diện, nhìn bụng của nàng, lại không khỏi nở nụ cười, “Trẫm cũng cảm thấy nó tới đúng lúc cực kỳ đấy, mấy tháng này trẫm phải dưỡng thương, nó tới vừa lúc, trẫm vừa vặn an tâm dưỡng thương, cũng không sợ những ngày này lạnh nhạt nàng…..”

Muốn mắng hắn lưu manh, mím môi nhịn trở về, chỉ lấy mắt liếc hắn một cái, lại không khỏi hướng về phía trên bụng nhìn một cái, trong lòng ấm áp một mảnh, mặc dù người vẫn còn ở nơi hoang vu, không thể trở lại trong kinh yên ổn nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng lại có thai, trong lòng giống như hoàn toàn bình yên, nếu không giống như trước kia thấp thỏm lo lắng không yên.

“Đợi qua ba tháng này, chờ thai nhi ổn rồi, chờ trấm không cần phải sợ hãi mỗi ngày hao tâm tổn sức nữa, chúng ta sẽ lấy lại những thứ đồ của chúng ta!”

Tuyết lớn bay tán loạn, trong kinh phía bắc, ở ngự hoa viên trong hoàng cung, Hoàng hậu thân mặc một bộ váy màu hồng, bên ngoài phủ cái áo choàng màu vàng nhạt, ngồi ở bên hồ, cúi thấp đầu, trên mặt tách ra một nụ cười kiều diễm ướt át, rõ ràng ngồi ở trong gió lạnh, lại phảng phất giống như không nhận ra.

Một tay đỡ ở phía sau thắt lưng, một tay đặt ở trên bụng, nhìn xiêm y ở trên người mình, thì thì thầm thầm nói: “con a, ngày ấy, lúc nương và phụ thân con ở cùng một chỗ, mặc chính là một thân này…. Đẹp mắt không? Hẳn là đẹp mắt đấy…. ngày đó thật sự là yêu nương đấy, trọn vẹn muốn nương hai lần đấy….”

Rất xa, có mấy tiểu cung nữ đứng ở trong gió lạnh run người, dùng ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía Hoàng Hậu ở bên kia nhìn lại, Một người thông minh, kéo góc áo Xuân Vũ ở bên cạnh: “Xuân Vũ tỷ tỷ, tuyết rơi xuống nhiều rồi, nương nương nàng….”

“Biết.” Xuân Vũ mang trên mặt mấy phần sầu bi, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hoàng Hậu, thấp giọng nói, “Nương nương, tuyết rơi, khí trời lạnh, chúng ta quay về đi?”

“. . . . . Bảo bối, phụ thân ngươi đi nơi nào? Sao không trở lại nhìn chúng ta một cái đây………”

Xuân Vũ không nhịn được thở dài một tiếng, Hoàng Hậu. . . . . . thật sự điên rồi.

Từ ngày hôm đó, trong Hạc Lâm Viên xảy ra hỏa hoạn, nàng liều chết đứng ở trên xe ngựa, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía bầu trời đầy lửa, đứng ở bên cạnh xe mà cười đến điên cuồng dọa người, mấy tiểu cung nữ không phải là người trong Các bị dọa đến mức run rẩy thành một đoàn, trở về trong kinh thì bị bịt miệng, đang sống thì bị đánh chết.

Người bên cạnh có thể đi vào hầu hạ cũng thay đổi toàn bộ, lúc này cũng biết lợi hại, không có ai dám đi ra ngoài đi loạn nói lung tung….

May mắn, lúc này hồi kinh cung phi đã không có mấy người, chỉ là những cung nữ thái giám kia cũng đã giảm bớt không đến mấy người, mọi người đều chết trong trận hỏa hoạn lớn kia, còn lại……..

Nghĩ tới, trên người lại run rẩy một chập. Trong cung này ngoại trừ nàng, Hoàng hậu, Phương lương nhân ra, những ám tử, phi tần còn lại trong Các tất cả dều….chết hết

Mấy ngày giữa tháng mười một, trong cung ngay cả mấy phi tần, cung nữ cũng đã chết. Chờ tới khi nàng biết tin, khi đó cũng không còn quá để ý, chỉ có là biết cái tin tức gì đó nên bị diệt khẩu. Nhưng mấy người hầu hạ ở chỗ Hoàng hâu, cũng sáng sớm ngủ dậy, hai tay ôm cổ, hai mắt trợn trừng, cứ như vậy mà chết ở trên giường, đây chính là nàng tận mắt nhìn thấy!

Chợt nhớ tới, Trú Nhan Đan lúc trước Lưu thừa tướng đưa vào, mình chỉ vì ăn quen, liền lập tức dùng, Hoàng hậu nàng cũng hầu hạ ăn đấy, nhưng Hạ Thiền cùng phòng với mình lại bởi vì mấy ngày khẩu vị khó chịu, cũng không có dùng kịp thời, những cung nữ thấp kém âm thầm chết, tình cờ nghe nói, cũng không có, bảo là muốn mấy ngày buổi tối, nhưng các nàng lại cũng….

Trên người một cỗ lạnh lẽo toát ra từ trong xương, khiến cho Xuân Vũ rùng mình mấy cái, đưa mắt nhìn lên, liều chết cắn hàm răng, thấp giọng nói: “Nương nương, tuyết rơi rồi, tiểu hoàng tử trong bụng ngài kêu lạnh a.”

Trước kia bất kể nói cái gì, khuyên cái gì, Hoàng hậu đều không quản, một mực ngồi ở đó, trên mặt mang nụ cười quỷ dị, thỉnh thoảng nói nhỏ, bộ dáng kia muốn dọa người bao nhiêu có bấy nhiêu dọa người. Nhưng bây giờ nghe được những lời này, mới ngây người ngẩng đầu, hướng về phía Xuân Vũ cười nhẹ một tiếng: “Hắn lạnh?”

Xuân Vũ vội vàng gật đầu: “Hắn lạnh!”

Thấy Hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng đứng lên, những cung nữ thái giám kia mới thở phào nhẹ nhõm, Hoàng hậu rõ ràng đầu óc đã…. Nhưng lại không dám đụng nàng, khuyên nàng, chỉ sợ một lần nữa không cẩn thận khiến cho vị kia ở trong bụng nàng có mệnh hệ nào, vào lúc này thấy nàng đứng lên mới mang theo ánh mắt cảm kích nhìn về phía Xuân Vũ, còn phải nói là đại cung nữ ở bên người Hoàng hậu, nhất là có thể khuyên được!

Ba mươi tết, vốn là ngày vạn nhà đoàn viên và vui vẻ, một ngày này, trong kinh già trẻ bởi vì quốc tang mà không dám ăn mừng, nhưng mỗi người cũng vì đoàn viên mà ngồi với người trong nhà, mấy ngày qua mặc dù không dám tụ tập lớn tụ tập nhỏ, thỉnh thoảng đi thăm thân thích cũng là bình thường.

Mấy vị đồng liêu Hàn Lâm Viện thì đang ngồi một chỗ làm nhiệm vụ vào buổi trưa, mặc dù là đang làm nhiệm vụ, nhưng ngày này làm gì có những chuyện phải xử lý? Tất cả đều ngồi ở một chỗ rót nước trà tốn hơi thừa lời tán gẫu.

Một người nói: “Hà huynh lần này xem như…. thất sách a, đừng nói từ sớm đã hợp với Hứa Tư Thừa, nhưng lại nhìn không quen vị kia….chỉ hai không giúp, tựa như chúng ta vậy, dầu gì vào lúc này cũng đang làm nhiệm vụ a!”

“Cũng không phải sao?? Một người khác rung đùi đắc ý, “Hắn và Đại Tư một lòng chỉ mong có thể ôm lấy bắp đùi của vị kia, nhưng nói thế nào thì nói, vị kia tuổi cũng còn quá ít…. Ai, lại vốn là một người mệnh mỏng, sẽ cùng tổ tiên… như nhau.”

“Cẩn thận!” Một người hướng ra bên ngoài nhìn nhìn, thấy không có người, lúc này mới trợn mắt nhìn người nọ một cái, “Chỗ này cũng là nơi có thể nói lung tung?”

Người nọ lại không thèm để ý khoát khoát tay áo: “Sợ cái gì! Lời nói đại bất kính, sau này giang sơn sẽ từ từ…sẽ phải đổi sang họ Lưu rồi.”

Mấy người yên lặng không nói, một hồi lâu, một người mới thở dài nói: “Có thể không phải sao? Hai người Hà Đặng kia cũng không dám ở kinh thành đụng chạm, chạy đến thôn trang ở ngoài kinh để tránh hiềm nghi, ở một cái đã là hai tháng. Chờ bọn hắn trở về a…. Đã sớm cảnh còn người mất rồi, cho dù bên trên không còn nhớ bọn họ, lại đi đâu dựa dẫm đây?”

“Ai. . . . . .”

Đang than thở, chợt nghe xa xa loạn thành một đoàn, không biết chỗ đó khua chiêng gõ trống, hay tựa như mọi người đều đồng thanh kêu vậy. Mấy người đều sửng sốt, ngày năm mới, không phải là cấm đốt pháo, cấm múa rồng đốt đèn sao? Sao đột nhiên náo nhiệt như vậy rồi?

“Sao, thế nào vậy?” Mấy hàn lâm hướng ra bên ngoài đi tới, vẫy hai tiểu tử đi ra ngoài thăm dò, không tới một lát, tiếng huyên náo ở bên ngoài lại càng lớn hơn, nghe tựa như còn có tiếng áo giáp sắt đạp đất vậy, dọa cho mấy người bị dọa đến mặt mũi xanh mét, hai mặt nhìn nhau, lại không ai dám lên tiếng.

“Đánh, đánh, đánh vào rồi!” Một gã sai vặt chạy vào, thở không ra hơi, một tay chỉ ra bên ngoài vẫn đang khí thế lớn.

“Cái gì đánh tiến vào?!” Nghe động tĩnh đã biết là có đại sự, lúc này mấy người chỉ tự mình lo lắng, không biết là binh biến ở đâu, có dính líu tới bọn họ hay không.

“Không, không, không biết.”

“Giương chính là cờ xí của ai?”

“Không, không, không biết được.” Gã sai vặt kia lắc đầu liên tục.

Người này hỏi cái gì cũng không biết, khiến cho mấy sĩ tử này đều tức giận đến mắt trợn trắng: “Vậy họ gì? Dù sao vẫn có cờ đi?!”

“A, a, cái này có!” Gã sai vặt kia lúc này mới gật đầu, hắn đã ở đây làm nhiệm vụ, đương nhiên ít nhiều gì cũng nhận biết được một ít chữ, “Họ Tôn!”

Trong triều đình này, còn có đại quan họ Tôn canh giữ ở biên giới? Mấy người đầu tiên là âm thầm buồn bực, trong chốc lát mới nhớ tới —— ở đây là Hàn Lâm Viện trong triều đình, quân đội nếu như đủ hung mãnh uy vũ, sớm muộn gì chắc chắn sẽ có thể đánh vào nơi này!
break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc