Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn

Chương 118

Trước Sau

break
“Ngươi nói một chút, làm hoàng đế có chỗ tốt gì? Mỗi ngày mệt mỏi gần chết không nói, các phi tử trong hậu cung cả đám đều giống như sói, còn đám người phía dưới viện cớ cho ngươi mượn chỗ dựa để hạn chế ngươi, khi dễ người bên cạnh đấy, còn có những kẻ có ý nghĩ kỳ lạ cũng muốn làm hoàng đế . . . . . .” Để hắn đầu tựa vào trong ngực của mình, hai mắt của Liễu Mạn Nguyệt hơi xuất thần, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng trên mặt lại không thấy vui vẻ gì,”Làm hôn quân thì. . . . . . Ngươi không chịu. Làm Minh Quân thì. . . . . . mệt mỏi gần chết không nói, còn phải cẩn thận không bị hành thích. . . . . . Dứt khoát xuất cung làm cái bình dân . . . . . . Nhưng làm gì lại có chuyện đơn giản như vậy. . . . . .”

Bạch Oánh khẽ nghiêng mặt, hướng về khuôn mặt của Liễu Mạn Nguyệt nhìn thoáng qua, đôi môi giật giật, đem lời muốn nói nuốt xuống. Chủ tử nhà mình đã lâu không có cảm giác mệt mỏi như vậy đi? Vẻ mặt mỏi mệt, xiêm y trên người cũng đã thay bộ hoa phục lụa mỏng kia, mặc dù người tiều tụy như vậy, thế nhưng váy vải bông màu xanh mặc ở trên người ngài ấy đặc biệt cảnh đẹp ý vui. Người mệt mỏi thành bộ dáng như vậy, nhưng cũng không có nghe thấy nửa tiếng oán trách. Xe này xóc nảy, ngay cả nàng đã tập qua võ đều có chút chịu không được, huống chi là ngài ấy?

Nhưng ngài ấy lại giống như không biết những điều đó, chỉ ngồi trên xe chăm sóc Hoàng Thượng. Ăn uống, chi tiêu lại càng không chịu được nổi, lại vẫn như cũ không nghe được nửa tiếng oán trách của ngài ấy.

“Chủ tử, dùng chút nước canh đi ạ.” Trên đường đi gấp lại vội vàng, nhưng cũng cần được nghỉ ngơi. Bên ngoài ven đường đốt lửa nấu nước chuẩn bị cơm, Bạch Hương bưng chén súp đi tới bên cạnh xe đưa vào.

“Ừ, Vương tiên sinh đâu?” Ra khỏi cửa lớn của Vương gia, dọc theo đường đi mọi người đều sửa lại cách gọi. Hoàng Thượng được mọi người gọi thành chủ tử, chủ nhân, Gia, Liễu Mạn Nguyệt tất nhiên là phu nhân. Triệu thống lĩnh và Vương thái y gọi là tiên sinh, cùng Tôn Quý kia gọi giống nhau.

“Vương tiên sinh đang sắc thuốc buổi trưa.”

“Ngươi đi bảo Vương tiên sinh nghỉ ngơi nhiều chút, dược thảo để cho đám người Tiểu Châu Tử bọn họ sắc là được, chớ để mệt nhọc.” Nói như thế nào đó cũng đường đường là vị quan lão gia, thái y cũng là người, cũng không thể so với đám người Tiểu Châu Tử, Tiểu An Tử bọn họ quyết một lòng. Liễu Mạn Nguyệt dám sai sử mấy tiểu thái giám này, cũng không dám sai khiến Tôn Đắc Long và Vương thái y.

“Dạ đã biết ạ, Tiểu Lưu Tử ở bên cạnh giữ lửa sắc thuốc, Vương thái y chỉ nhìn.” Bạch Hương nói xong, liền xoay người đi lấy lương khô.

Đồ ăn của người bên cạnh có thể tốt nhất, nhưng cho Hoàng Thượng dùng tất nhiên là nước canh thượng hạng đấy. Vương thái y từ trong nhà mang đi ra, trừ những dược liệu thượng hạng này, chính là các loại thuốc bổ. Đều là đám người Triệu thống lĩnh bọn họ vác đi ra đấy, thu thập đồ vật ở bên trong Thính Vũ Các, cũng có chút ít nhân sâm, tổ yến các loại, lúc này toàn bộ phát huy công dụng.

Mình đã uống vài ngụm súp, lại dùng chút lương khô, tránh sang một bên, trên đầu mang theo mũ có màn che chờ Vương thái y tới chẩn đoán bệnh cho Hoàng Thượng. Mặc dù nàng không ngại những thứ này, cũng không sợ thấy nam nhân, nhưng thử nghĩ xem, mình dầu gì cũng là phi tần của hắn, hơn nữa lại trưng ra khuôn mặt gây tai họa này, hiện nay lại đang chạy trốn, nếu như có thể ít gặp người vẫn nên ít gặp người thì tốt hơn, nếu không, chờ sau khi hắn tỉnh, mình cũng không biết sẽ bị giày vò như thế nào đâu.

Vương thái y cau mày chẩn đoán mạch, liền nghiêng người lui đến cửa ra vào, Liễu Mạn Nguyệt hỏi: “Như thế nào?”

“Mạch cũng coi như vững vàng, sợ là trên đường xóc nảy, nên người lúc này mới ba ngày còn không có tỉnh lại.” Hoàng Thượng trúng kiếm này mặc dù nguy hiểm chút ít, nhưng nếu như nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt, lại dựa vào dược liệu cực phẩm trong hoàng cung, chỉ cần không bị người động tay động chân thì đương nhiên có thể bồi dưỡng lại được. Nhưng hôm nay người đang trên đường, chính là mang theo dược liệu khá hơn nữa, cũng chịu không được giày vò như thế.

Hơi trầm ngâm một chút, Liễu Mạn Nguyệt mới nói: “Trước ra khỏi vùng này, rốt cuộc xa kinh thành, đợi ra khỏi huyện huệ này lại đi từ từ lại.”

Vương thái y gật đầu, lui xuống.

Từng muỗng từng muỗng thuốc hướng trong miệng Hoàng Thượng đưa vào , may mắn vẫn còn tốt, hắn có thể uống vào. Giơ tay lên sờ sờ trên trán của hắn, bởi vì bị đau nên toát ra một chút mồ hôi, nhưng trên người không có nóng lên, nên không có gì đáng ngại.

Tôn Quý sau khi rời khỏi chỗ ở của Vương thái y, liền tự mình phóng diều hâu đưa tin, người vừa quay lại lại hộ tống dọc theo đường đi, hơn nữa hộ vệ trong cung cỡi ngựa đi theo xung quanh, mặc dù đã thay một thân trang phục, nhưng khí thế trên người vẫn còn, nhãn lực độc đáo vẫn có , phàm là có chút bọn đạo chích muốn đánh chủ ý ba chiếc xe này, cũng cho rằng không biết đã tìm được tiêu cục sư phụ ở chỗ nào, không ai dám âm thầm ám toán.

Một đường đi lại là năm sáu ngày, ra khỏi huyện Huệ này. Thân thể của Liễu Mạn Nguyệt mệt mỏi rã rời, ngay cả vành mắt đều không chịu đựng được lõm vào, nhưng nửa chữ cũng không nói. Bạch Oánh, Bạch Hương một bên tỉ mỉ hầu hạ, nhưng nàng ngay cả chân đều bước nhẹ, chỉ sợ gây ra tiếng động gì lại khiến cho Hoàng Thượng ngủ không ngon.

“Phu nhân, đã ra khỏi huyện Huệ rồi, Triệu đại nhân nói trên đường có thể đi chậm một chút rồi, đợi quá hai ngày đến huyện thành phía trước nghỉ ngơi hai ngày lại từ từ lên đường.” Tiểu An Tử ở cửa thấp giọng nói vào trong.

“Ừ, tất cả mọi người cũng cực khổ, đến lúc đó nghỉ ngơi cho tốt một hồi.” Dứt lời, Liễu Mạn Nguyệt nhắm mắt lại, đầu tựa vào tấm gỗ phía sau, lại nói, “Chúng ta mang ngân phiếu, nếu là có thể đổi liền đổi mấy lượng, trên đường đừng để mọi người bị ủy khuất, đều nghỉ ngơi hai ngày cho tốt.”

“Vâng” Tiểu An Tử nghe nàng không có gì phân phó nữa, lúc này mới lui xuống.

Nghe nói cuối cùng có thể chậm rãi đi, Bạch Oánh thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay nàng mạnh chống, trên người cũng đều đã mỏi nhừ, nhưng mắt thấy ngay cả chủ tử nhà mình cũng không kêu khổ, nên nàng cũng cắn chặt răng quan không dám lên tiếng.

Lúc này trong đầu chợt nhớ tới nha đầu Bạch Huyên, nếu như nàng ở đây, chỉ không dám nói ở trước mặt chủ tử, sau lưng cũng có thể nói thầm mấy câu đi? Đánh chủ ý vào sự đau lòng của chủ tử, len lén cùng đám người Tiểu Châu Tử bọn họ nói thầm chỉ sợ cũng không thiếu được. Nhìn về phía Bạch Hương ngồi bên kia, nha đầu này thẳng tính cũng vô cùng tốt , chủ tử không muốn thêm phiền toái, nàng liền quyết định không hừ một tiếng, mà ngay cả nửa câu khổ cũng không nói, chẳng qua sự mệt mỏi trên khuôn mặt kia, che cũng không thể che hết.

“Hoàn hảo lúc này đi cùng ngươi a.”

Thấy Bạch Oánh nhìn mình, mang theo nụ cười trên mặt lại nói lời này, Bạch Hương không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu được ý của nàng.

“Phu nhân!”Bên ngoài chợt truyền đến thanh âm vội vàng của Triệu thống lĩnh, khiến cho Liễu Mạn Nguyệt từ trong cơn buồn ngủ thoáng cái thức tỉnh.

Người tỉnh lại, đầu tiên là cúi đầu nhìn tiểu hoàng đế ngủ ở bên cạnh, giơ tay lên sờ sờ, trên mặt nhiệt độ ấm, hơi thở trong lỗ mũi cũng bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hồi thần lại hướng ra phía ngoài nhìn lại: “Chuyện gì?”

“Hình như có nhóm đoàn kỵ mã lớn tới đây. . . . . . Nghe, giống như quân đội. . . . . .”

“Phía bắc?”Lông mày Liễu Mạn Nguyệt nhíu lại, thanh âm nghi ngờ hỏi.

Triệu thống lĩnh nuốt một ngụm nước bọt, trong cổ họng bắt đầu có chút siết chặt: “. . . . . . Phía nam. . . . . .”

Trong đầu Liễu Mạn Nguyệt một mảnh đờ đẫn, lại cúi đầu nhìn tiểu hoàng đế ngủ ở bên cạnh. Nếu là phía bắc, đó chính là nhân mã tiếp ứng, nếu là phía nam. . . . . .

“Cần phải tránh đi trước?”

Nghe âm thanh bên ngoài của Triệu thống lĩnh, Liễu Mạn Nguyệt cười khổ một tiếng: “Còn tránh như thế nào? Nơi này bốn bề không thấy núi, lúc này ngay cả cánh rừng bụi cỏ cũng không trông thấy, chờ bọn họ đến đây đi.”

Đã cố hết sức lực chạy mấy ngày nay, thế nhưng lúc này vẫn bị bọn họ đuổitheo. Phái đại đội nhân mã tới đây, sợ là đã có ý nghĩ không chết không thôi.

Giơ tay lên, sờ sờ chủy thủ trong ngực cất giấu phòng thân, buông thõng tròng mắt nhìn người giống như đang ngủ say kia. Đi xa như vậy, vẫn bị bọn họ đuổi theo. . . . . . Thôi, nếu có thể một mạng đổi lại mấy mạng đó chính là buôn bán lời.

Lại duỗi thân ra hai tay đặt ở trên mặt hắn vuốt ve, chính là chết, cũng không thể để người rơi vào trong tay bọn họ. . . . . .

“Bạch Hương, coi chừng chậu than.”

Bạch Hương nghe nói như thế sửng sờ một chút, quay đầu nhìn sang chậu than ở một bên, mặc dù không hiểu được ý, nhưng cũng gật đầu.

Bạch Oánh chỉ cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng lại cũng không hiểu lời nói này của chủ tử rốt cuộc là ý gì.Phía sau có truy binh, mình chỉ có thể hết sức liều mạng, dùng mệnh này để chống đỡ, cũng liền tròn chức trách tình cảm chủ tớ.

Lại qua thời gian một nén nhang, mấy người Liễu Mạn Nguyệt cũng có thể nghe thấy động tĩnh kia giống như tiếng sấm nơi chân trời, như tiếng sét đánh xuống khiến cho đất rung núi chuyển.

Sắc mặt của mọi người đều tối sầm lại, đem mấy chiếc xe ngựa vây vào giữa, bày ra trận hình, chuẩn bị liều một trận cá chết lưới rách.

Mắt thấy nhân mã nơi xa càng ngày càng gần, đợi có thể nhìn rõ ràng trang phục của người trên lưng ngựa, Triệu thống lĩnh không khỏi kinh ngạc , quay đầu nhìn về phía mấy hộ vệ bên cạnh, mọi người cũng đều lộ vẻ kinh ngạc ….người tới, trang phục trên người giống trong quân đội của Đại Hằng? Bọn họ, lại có thể xúi giục quân đội ở nơi nào sao? !

Chính là đóng quân khắp nơi, nếu không có chỉ thánh chỉ của hoàng đế, quân phù cũng không thể điều động, trừ khi quan to ở địa phương nào đó nuôi tư binh kéo quân tới tạo phản!

Đang lo lắng, Tôn Quý bên kia chợt giục ngựa đi về phía trước, đón những người này đi qua, lại càng khiến trong lòng mọi người buộc chặt, người này nếu là Ám tử trong kinh, cũng khó trách sẽ bị bọn họ đuổi theo. . . . . .

Đang suy nghĩ, Tôn Quý đã chạy rất xa đón những người này, cùng hai vị mặc trang phục tướng quân dẫn đội ở phía trước nói mấy câu nói, chỉ thấy mọi người đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía bên này, lại giục ngựa đi về phía trước, hướng chỗ này đi tới.

Đi đến cách xe phía trước khoảng hai ma mươi trượng, chúng tướng quân đồng loạt xuống ngựa, quỳ xuống đất hô to: “Bọn thần cứu giá chậm trễ, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Trong tay nắm chủy thủ thật chặt, nghe một tiếng hô này, trong lòng Liễu Mạn Nguyệt ngạc nhiên một hồi, cau mày, đẩy ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Xa nhìn không rõ, nhưng gần thì nhìn thấy Tôn Quý quỳ ở trong đội nhân mã, bỗng nhiên đứng người lên, một tay đã nắm vành mũ có màn che đội ở trên đầu, xoay người đi ra ngoài.

“Người tới là người phương nào?”

Chúng hộ vệ vô cùng kinh ngạc, chợt nghe phía sau truyền đến câu hỏi của một cô gái, tự biết là Liễu mỹ nhân. Xuất cung bị chỉ thị quả quyết của nàng hù dọa một hồi, lúc này thấy nàng lại vẫn có thể đi ra ngoài hỏi, trong âm thanh ngay cả chiến ý cũng không mang theo chút nào, không khỏi trong lòng xấu hổ. Mọi người vừa mới thấy bị người đuổi theo, đã đều sinh ra ý niệm hẳn phải chết, bị một quỳ của bọn họ đều khiến cho có chút sững sờ, lại vẫn không có được phản ứng nhanh như ngài ấy.

“Thần, Tôn Tú Cập, phụng lệnh Hoàng Thượng điều binh vào kinh chặn lại gian tế của nước Hồ, chỉ vì phải giấu diếm hành tung vượt qua đường lớn, không thể đón thánh giá, nhận lấy thư tín của Tôn Quý đi đường vòng về phía trước, cứu giá chậm trễ, mong Hoàng Thượngthứ tội.” Người nọ cầm đầu một thân áo giáp, giọng nói trong sáng, giống như thiếu niên trẻ tuổi, ngược lại không giống lão tướng ba mươi năm tuổi kia, khiến cho Liễu Mạn Nguyệt nhíu mày.
break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc