“Lại Tứ, ngươi có tiền đồ.” Hoàng Bản Nha vô cùng thương hại nhìn khuôn mặt thảm không nỡ nhìn cùng thân mình không chỗ nào lành lặn của Diệp Thiếu Phong, “Với điều kiện của ngươi, nhất định rất dễ kiếm được cơm.”
Diệp Thiếu Phong ngoài cười nhưng trong không cười: “Quá khen.”
Hai người đang đứng ở cửa sau phòng bếp một quán rượu nổi danh, chờ đầu bếp bên trong bố thí đồ ăn thừa.
Chờ thật lâu mới thấy một tạp dịch cầm hai bao giấy dầu từ từ đi ra.
Hoàng Bản Nha vội vàng tiến đến: “Huynh đệ, hôm nay như thế nào chậm như vậy?”
Tên tạp dịch trẻ tuổi trước nhìn Diệp Thiếu Phong một cái: “Mới tới?”
Hoàng Bản Nha nói: “Đúng vậy a. Gọi là Lại Tứ. Lại Tứ, đây là Thạch huynh đệ.”
Diệp Thiếu Phong gật nhẹ đầu, coi như là chào hỏi.
Tạp dịch cũng không để tới Diệp Thiếu Phong lạnh nhạt, thần thần bí bí đưa bao giấy dầu đến dưới mũi Hoàng Bản Nha: “Ngươi ngửi xem, đây là cái gì?”
Lỗ mũi Hoàng Bản Nha vừa động: “Ta thiên! Là phượng hoàng cánh!”
“Chính là phượng hoàng cánh! Hôm nay Bạch lạo gia tử mượn nơi này của chúng ta bày thọ yến, đặt tới 70 phần phượng hoàng cánh, làm sao ăn hết nổi, huống cho còn có rất nhiều sơn hào hải vị, đương nhiên là tiện nghi cho các ngươi rồi.”
“Hắc!” Hoàng Bản Nha hưng phấn đến huơ tay múa chân.
Diệp Thiếu Phong cũng không khỏi hít mũi một cái, quả nhiên ngửi thấy được một cỗ kì hương. Làm hắn không khỏi nhớ lại khi còn nhỏ Tín Hoa thỉnh thoảng mang về cho hắn cánh gà vị cay. Khi đó, Tín Hoa cũng giống như hắn bây giờ, đứng ở cửa sau phòng bếp chờ người bố thí sao?
“Tiểu tử ngươi thật là có lộc ăn!” Hoàng Bản Nha mở ra một bao giấy dầu khác, đưa cái bánh màn thầy còn lại cùng một cái phượng hoàng cánh cho hắn.
Cái gọi là phượng hoàng cánh, thật ra cũng chỉ là mỹ danh của món cánh gà mà thôi, nhưng đồng thời ngụ ý được mĩ vị của cánh gà.
Diệp Thiếu Phong sớm đói đến hoa cả mắt, hai ba ngụm đã ăn sạch. Ăn xong mới nhớ tới: “Khó mà có được cánh gà, không cần hiếu kính lão đại sao?”
Hoàng Bản Nha nói: “Vậy nên mới nói vận khí ngươi tốt đấy. Chúng ta luân phiên hiếu kính lão đại, hôm nay không phải lượt của chúng ta, đương nhiên có thể kiếm lời từ giữa rồi…!”
Hoàng Bản Nha đột nhiên dùng một thành ngữ như sai như đúng, hại Diệp Thiếu Phong chớp mắt nửa ngày. Nói là đúng, lại cảm thấy khó chịu. Nếu là nhầm, lại giống như là hắn dùng rất tài tình.
Hai người ăn xong một nửa, nhét vào ngực nửa còn lại chuẩn bị mang về.
Hai người đi đến nơi khuất gió, Diệp Thiếu Phong chợt mở miệng: “Đại ca, ngươi kiến thức rộng rãi, ta muốn hỏi ngươi tìm người.”
Hoàng Bản Nha đánh cái no nê mới nói: “Người nào?”
“Là một cô nương, 27, 28 tuổi. Bộ dạng thì…” Hắn lau tay sạch sẽ, cẩn thận rút từ trong ngực ra một ống giấy, lại rút ra bức họa của Diêu Tín Hoa từ trong ống, mở ra, “Đại khái là trông như thế này.”
Hoàng Bản Nha đầu tiên là lơ đãng ngó qua, ngay lập tức giật mình tiến lên một bước, định lấy tay sờ lên. Diệp Thiếu Phong vội vàng lui ra ba bước.
“Đại ca, ngươi có gặp qua nàng?” Nhìn phản ứng của Hoàng Bản Nha, tim Diệp Thiếu Phong không khỏi đập loạn nhịp.
Hoàng Bản Nha thảo nào một cái: “Làm sao ngươi có được bức họa của muội tử Thương đại phu?” Mặc dù không hoàn toàn giống, nhưng dung mạo thần tình này rõ ràng là Hoa cô nương a!
“Muội tử của Thương đại phu?” Lại là hắn? Đúng thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phi (Hề: ý đại khái là đi mòn đế giày tìm không thấy, chọt đại một nơi lại thấy ngay). Nhưng là họ không đúng, chẳng lẽ là diện mạo ngẫu nhiên tương tự thôi? Hay là…
“Đúng vậy. Ngươi làm sao có bức họa của nàng? Các ngươi quen nhau sao?”
Diệp Thiếu Phong nóng nảy: “Muội tử của Thương đại phu cũng họ Thương sao?”
Hoàng Bản Nha lắc đầu một cái: “Không, là họ Hoa. Bọn họ không phải huynh muội ruột.”
Họ Hoa? Chẳng lẽ Tín Hoa sợ hắn tìm được tung tích nên lấy tên làm họ, che giấu thân phận? “Vậy ngươi có biết nàng tên gì không?”
Hoàng Bản Nha còn muốn nhìn kĩ bức họa này một chút, đáng tiếc lại bị Diệp Thiếu Phong nhanh tay cuốn lại. “Khuê danh của cô nương nhà người ta, mấy tên xú khất cái chúng ta làm sao biết được. Ngươi còn chưa trả lời vì sao ngươi có được bức họa của Hoa cô nương nhé!”
Diệp Thiếu Phong chỉ cảm thấy hai danh tự “Thương đại phu” và “Hoa cô nương” này xoay mòng mòng trong đầu, xoay đến mức hắn cảm giác như muốn nôn hết những thứ vừa ăn ra. Hồi lâu sau, hắn cuối cùng cũng bắt được trọng điểm --- “Ngày mai Thương đại phu cùng Hoa cô nương sẽ đến Tứ Khối Ngọc?” Vừa rồi nghe bọn họ nói chuyện, huynh muội Thương đại phu này hình như thỉnh thoảng sẽ đến Tứ Khối Ngọc.
Hoàng Bản Nha nhìn khuôn mặt vì sắc mặt nặng nề mà trông càng xấu xí của Diệp Thiếu Phong, không khỏi có chút sợ hãi, cũng không dám chắc chắn: “Nhưng… cũng có thể không đến?”
Diệp Thiếu Phong tiến lên một bước, nhìn chằm chằm hắn nói: “Ngày mai không đến nhưng cũng sẽ có một ngày sẽ đến, có phải không?!”
Hoàng Bản Nha ngã ngồi xuống đất, há miệng run run nói: “Chỉ cần có khất cái bị thương hay ngã bệnh, Thương đại phu cùng Hoa cô nương nhất định sẽ…” Má ơi! Hắn có phải đã dẫn sói vào nhà không a? Tiểu tử này mặt mày dữ tợn, như thế nào trông còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương a!
Diệp Thiếu Phong lặp lại từng chữ một: “Chỉ cần có khất cái bị thương hay ngã bệnh thì nhất định sẽ đến?”
“Chủy thủ lại không đâm vào người ngươi, ngươi bị cái gì mà đau?”
“Đau thay ngươi…” Hoàng Bản Nha chính thức xác định Lại Từ này tuyệt đối là một phần tử nguy hiểm, hắn thế nhưng vì muốn gặp Hoa cô nương mà tự hại mình! Nhìn hắn không chút lưu tình đâm một đao trên chính bắp chân mình, Hoàng Bản Nha sợ tới mức mắt cứ mãi rút gân.
Diệp Thiếu Phong cười lạnh hỏi: “Ngày mai Hoa cô nương sẽ tới phải không?”
“Sẽ sẽ! Cho dù không tới, ta cũng sẽ mời nàng tới cho ngươi!” Ta thiên, nhìn ánh mắt hung ác kia của Lại Tứ, nếu hắn dùng khổ nhục kế mà vẫn không mời được Hoa cô nương, có khi nào sẽ biến Tứ Khối Ngọc thành biển máu không? “Ta nói này… Lại Tứ ca, ngươi có cần băng bó trước một chút không? Bằng không chưa đợi được tới khi Hoa cô nương tới ngươi đã chảy hết máu mà chết rồi.”
Lại Tứ ca? Diệp Thiếu Phong suýt nữa thì sặc nước miếng. Hắn hung ác đến thế sao? Cư nhiên lại làm cho Hoàng Bản Nha sinh lòng kính sợ hắn rồi.
Thật ra thì nếu như Diệp Thiếu Phong không tự hủy dung thì vẻ mặt nhịn đau của hắn có lẽ cũng không kinh khủng như vậy. Nhưng tướng mạo biến đổi, dù là cùng một vẻ mặt, cũng đủ để làm cho người ta cảm thấy hắn thật đáng sợ rồi.
Diệp Thiếu Phong trước điểm huyệt cầm máu rồi mới xé ống tay áo tùy ý băng bó lại.
“Lại Tứ ca, để tiểu nhân đỡ ngài về nhé?” Hoàng Bản Nha định đưa tay ra lại không dám, run run rẩy rẩy.
Diệp Thiếu Phong nhịn cười, nghiêm mặt lại, làm bộ khoát tay. Hoàng Bản Nha lập tức đỡ hắn lên.
Hai tên xú khất cái, chân thấp chân cao cùng nhau đi.