Mật thất tối tăm, xếp chân ngồi tĩnh tọa trên giường, không hề hay biết đã bao lâu trôi qua. Cho đến khi cửa chợt bị đẩy ra nghe ken két, một tiểu cô nương bưng thức ăn đi tới, Diệp Thiếu Phong mới nhận ra thật có chút đói bụng.
Vừa mở mắt ra, hắn kinh ngạc phát hiện tiểu cô nương này chỉ mới có năm sáu tuổi, thân thể nho nhỏ, lảo đảo đi vào, cái mâm có vẻ lớn quá sức nàng. Hắn vội vã xuống giường đi tới đỡ lấy.
“Tiểu muội muội, chỉ có mình ngươi sao?”
Tiểu cô nương gật đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, hết sức đáng yêu. “Phi nhân nói, về sau Tú Tú sẽ ăn cơm cùng họa sĩ ca ca, họa sĩ ca ca không ăn, Tú Tú cũng không thể ăn, họa sĩ ca ca mà chạy, Tú Tú vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến ăn cơm. Cho nên Tú Tú nhất định phải trông kĩ họa sĩ ca ca mới được.”
Diệp Thiếu Phong nhướng mày. Nói vậy chẳng phải nếu như hắn muốn chạy, còn phải mang trên lưng một “gói đồ nhỏ” theo sao? So với phái tôi tớ đến trông chừng, ngược lại tiểu cô nương này càng có thể cản bước hắn. Hứa phu nhân này tâm kế thật sâu!
“Cha nương Tú Tú đâu?”
Tú Tú nhe răng cười một tiếng: “Tú Tú không có cha nương. Họa sĩ ca ca, Tú Tú đói bụng, ăn cơm đi!”
Diệp Thiếu Phong cười khổ, cửa ở chỗ đó, hơn nữa còn không khóa, thế nhưng hắn lại phải ngồi ở chỗ này bồi tiểu cô nương ăn cơm. Lấy tính cách của hắn, tuyệt đối không có khả năng vứt bỏ tiểu cô nương này mà không thèm để ý. Nhưng vốn là hắn đã không chắc chắn có thể thuận lợi trốn ra ngoài, nếu còn mang theo nàng… Ai, ăn cơm trước rồi nói sau.
“Họa sĩ ca ca, huynh không thích nơi này sao?” Tú Tú đột nhiên hỏi.
“A, làm sao muội biết?”
“Bởi vì họa sĩ ca ca vẫn cau mày, nhất định là không thích nơi này. Tú Tú cũng không thích. Tú Tú đi một đoạn đường thật dài, bảy lần quặt tám lần rẽ, tối om, mới đi tới đây. Nhưng họa sĩ ca ca thật là xinh đẹp, ăn cơm cùng họa sĩ ca ca, Tú Tú thật vui mừng.”
Diệp Thiếu Phong trong lòng khẽ động. Lời nói vô tâm của Tú Tú, hình như tiết lộ một tin tức rất quan trọng cho hắn.
“Tú Tú, đường đi khó đi vậy, muội lại bưng thức ăn, một mình muội làm sao tới được đây?”
Tú Tú nháy nháy mắt: “Tú Tú đi một đoạn, trên tường có cây nến sáng lên, lại thêm một đoạn, lại sáng lên, nhưng cây nến phía trước lại tắt. Tú Tú sợ, đi chậm hơn.”
Ánh nến tắt theo đường đi? Nói vậy nhật định có người giám thị mật đạo thông qua cơ quan rồi. Gay go gay go… Cũng không đúng, phải là kỳ quái. Nhà phú hộ người ta có nhiều mật thất, giấu bảo tù người, cũng không có gì kỳ quái. Nhưng thiết kế phức tạp như vậy, sợ là không có nhiều.
Xem ra Hứa gia, so với trong tưởng tượng của mọi người còn khó lường hơn.
Ưm… Đầu thật là đau…
“Tú Tú ăn no rồi. Tú Tú đi nha. Hẹn gặp lại họa sĩ ca ca.” Nói xong, nàng cũng mặc kệ Diệp Thiếu Phong có ăn xong hay chưa, tiện thể nhanh nhẹn cầm chén đũa bỏ vào trong mâm, bưng đi ra ngoài.
Diệp Thiếu Phong thấy nàng đi tới ngoài cửa, để cái mâm qua một bên, lại chuyển ra một cái băng ghế, leo lên, thật vất vả kéo cửa lại, sau đó là âm thanh khóa lại.
Hắn bật cười.
Tiểu cô nương này, chẳng lẽ là muốn nói cho hắn biết, hắn căn bản không có hi vọng trốn thoát sao?
Ngày hôm sau, cửa chầm chậm bị đẩy ra, Tú Tú lại tới.
Lần này là đưa điểm tâm.
“Họa sĩ ca ca, phu nhân sai ta tới hỏi huynh, rốt cuộc là huynh có đồng ý hay không.”
“Muội trở về nói cho Hứa phu nhân, cho dù nàng giam ta cả đời, ta cũng sẽ không đồng ý.”
“Nhưng nếu họa sĩ ca ca không đồng ý, sẽ thật sự không thể đi ra ngoài đi?”
Diệp Thiếu Phong cười cười: “Cứ tính là ta đồng ý, cũng sẽ không đi được.”
Tú Tú nghiêng đầu, mở trừng hai mắt, giống như muốn nói cái gì, lại không nói. Cơm nước xong, lại bưng cái mâm đi ra.
Sau đó là cơm trưa, cơm tối. Tú Tú vẫn như cũ hỏi vấn đề giống như vậy, lấy được đáp án giống nhau, liền cái gì cũng không nói tiếp, ăn xong rồi đi.
Cho đến ngày thứ năm.
Tú Tú đột nhiên nằm úp sấp bên tai Diệp Thiếu Phong nhỏ giọng nói: “Họa sĩ ca ca, hôm nay phu nhân và lão gia đều không ở đây, không ai giám thị, chỉ cần huynh đồng ý bỏ trốn cùng Tú Tú, Tú Tú liền dẫn huynh trốn đi!”
Diệp Thiếu Phong giật mình thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống: “Bỏ trốn!? Tú Tú, muội biết muội đang nói gì sao?”
Tú Tú cười hắc hắc: “Biết a. Tú Tú thích họa sĩ ca ca, muốn gả cho họa sĩ ca ca. Nhưng nếu như họa sĩ ca ca không đồng ý thú Tú Tú, Tú Tú cũng sẽ không giúp họa sĩ ca ca trốn đi.”
“Tú Tú!?”
“Họa sĩ ca ca có đồng ý hay không?” Tú Tú bắt chước y hệt giọng điệu Hứa phu nhân.
Diệp Thiếu Phong có chút dở khóc dở cười: “Tú Tú, muội còn nhỏ, sao có thể có ý nghĩ như thế?”
Tú Tú giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Tú Tú đã sáu tuổi rồi! Không nhỏ! Họa sĩ ca ca còn không phải là khi sáu tuổi đã bị đại tỷ tỷ định xong sao!”
Tú Tú đột nhiên cười khanh khách, giống như là hắn nói chuyện gì buồn cười lắm, buồn cười đến nàng cũng buồn cười.
Nàng vừa cười vừa nắm lấy tay Diệp Thiếu Phong: “Họa sĩ ca ca, hôm nay không có thời gian ăn điểm tâm rồi. Huynh mau đi cùng ta thôi.”
“Đợi chút…!”
“Không thể đợi thêm nữa! Đợi thêm, phụ thân nhất định sẽ trách mắng!”
“Không phải muội nói không có cha và nương sao?”
“Họa sĩ ca ca, đi ra ngoài rồi hẵng nói!”
Nói xong, nàng cư nhiên kéo tay Diệp Thiếu Phong một đường chầm chậm chạy đi.
Cứ như vậy, Diệp Thiếu Phong mơ hồ đi ra khỏi mật thất, đi vào trong mật đạo tối om.
Mật đạo quả nhiên giống y như lời Tú Tú nói, phía trước sáng lên phía sau sẽ tắt. Nói cách khác, vẫn có người bí mật giám thị như cũ.
Trời ạ! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hắn thật có thể đi theo tiểu cô nương này trốn đi được sao? Sẽ không sa vào bẫy gì đó chứ?
Bọn đi được ước chừng một khắc thời gian, Tú Tú vui vẻ nói: “Phía trước chính là cửa ra!”
Hắn ngẩng đầu nhìn. Quả thật, không xa phía trước lộ ra ánh sáng, nhưng bên trong ánh sáng, lại có một người đang đứng!
“Tú Tú, đợi đã nào…!”
Hắn muốn kéo Tú Tú, Tú Tú lại hất tay hắn ra trước một bước, chạy về phía người kia: “Phụ thân!”
Phụ thân?
Người bị Tú Tú gọi là phụ nhân, một phen ôm lấy Tú Tú, cười mắng: “Xú nha đầu! Hại phụ thân chờ lâu như vậy! Đáng đánh!”
Diệp Thiếu Phong chần chờ đi tới, dần dần thấy rõ mặt của người kia ---- “La Tam ca!”
La Tam cười hắc hắc: “Đã lâu không gặp, Tiểu Phong. Đợi lát nữa hãy ôn chuyện, trước đi theo ta đi.”
Một tuần trà sau, Diệp Thiếu Phong rời đi Hứa phủ đã giam giữ hắn suốt năm ngày. Ngồi trong thùng nước rửa chén, mang theo hành lí của hắn, trong ngực ôm Tú Tú.
Lại thấy ánh mặt trời, như là đã qua mấy đời.
“La Tam ca, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này? Tú Tú là nữ nhi của ngươi?”
“Ngươi ngồi xuống, nghe ta nói từ từ. Tú Tú, đi rửa mặt sạch sẽ rồi lại ra gặp người.” La Tam cười đẩy Tú Tú dù đã đến nhà vẫn dính trên người Diệp Thiếu Phong đi. “Ừ… Nên bắt đầu nói từ đâu đây?”
Diệp Thiếu Phong tỉnh táo lại, trong đầu cũng lí giải được chút đầu mối: “La Tam ca, nếu ta đoán không sai, ngươi vốn cũng không phải làm nghề làm xiếc, phải không?” Người nắm đó dạy hắn thổi địch đúng là La Tam.
La Tam gật đầu một cái, cười nói: “Ha ha, nói làm xiếc là giả, nói Giang Dương Đại Đạo mới là thật.”
Giang Dương Đại Đạo? Cái gọi là Giang Dương Đại Đạo, không chắc là sẽ chia cho người nghèo, nhưng nhất định là cướp của người giàu. Nếu là cướp của người giàu, nhất định nguy hiểm gấp trăm lần trộm vặt móc túi. Rửa tay chậu vàng, mai danh ẩn tích cũng không kì quái. Chỉ là vì sao lại trở thành một tên khất cái?
La Tam thấy Diệp Thiếu Phong không nói, bày ra tư thế rửa tai lắng nghe, tiếp tục nói: “Ngươi thông minh như vậy, không cần ta nói tỉ mỉ, đại khái trong lòng cũng đoán được cả rồi. Hai mươi năm trước, ta bước chân vào giang hồ, gây ra mấy đại án kinh thiên động địa, sau lại bị quan phủ truy nã, một đường chạy trốn, kết quả bị Lý Kim Sơn nổi danh thời đó đánh trọng thương, mặc dù may mắn chạy thoát, nhưng cũng chỉ còn một hơi thoi thóp. Chính thời điểm đó, ta gặp được Hạnh Hoa…”
Khóe miệng Diệp Thiếu Phong co giật. Chẳng lẽ cho tới bây giờ tất cả mọi người còn tưởng rằng nàng gọi là Hạnh Hoa?
La Tam sa vào “chuyện năm đó”, không chú ý tới dị biến rất nhỏ trên mặt Diệp Thiếu Phong: “Khi đó nàng còn là một tiểu cô nương tám tuổi. Nhìn thấy ta đây máu me khắp người, không chỉ không sợ hãi, còn giúp ta cầm máu trị thương. Chỉ là khi đó thủ pháp khâu vết thương của nàng còn chưa thuần thục, hại trên người ta có thêm một vết sẹo vô cùng xấu. Dĩ nhiên trọng điểm không phải chỗ này, mà là nàng không chỉ cứu ta một mạng, còn xin cơm đến cho ta ăn trong lúc ta còn đang dưỡng thương…”
Quả nhiên nhặt người về nuôi là ham mê của nàng. Lần đầu tiên được nghe về quá khứ của nàng, trong lòng Diệp Thiếu Phong có một tia cảm giác kì lạ.
“Một tiểu cô nương lưu lạc thành khất cái cũng không có gì lạ, nhưng kỳ quái là tại sao nàng lại tinh thông y thuật.”
Không tệ. Đại khái tất cả mọi người đều ôm một nghi vấn giống nhau. “Sau lại như thế nào?”
“Sau đó? Sau đó ngươi cũng biết rõ, cũng làm một tên khất cái. Những người khác trong miếu cũng không sai biệt lắm đều tương tự. Ngươi cũng được nàng nhặt về, nên rất rõ ràng.”
“Nhưng các ngươi ít nhất cũng biết nàng tinh thông y thuật, mà ta, nếu không phải nàng lại nhặt Phong đại thúc về, ta có thể tới bây giờ cũng chẳng hay biết gì.”
La Tam nói: “Thật ra thì nàng cũng không cố ý giấu giếm ngươi, chỉ là không thích người khác cảm động và nhớ nhung hảo ý của nàng mà thôi. Năm đó ngươi còn nhỏ, có lẽ không hiểu, bây giờ ngươi dù sao cũng có thể hiểu được. Chúng ta một đám nam nhân trưởng thành này cam nguyện cúi đầu nghe theo một tiểu cô nương, còn không phải là cảm tạ ân của nàng sao.”
Diệp Thiếu Phong nghe, im lặng hồi lâu. “Vậy La Tam ca như thế nào đến nơi này?”
La Tam cười một tiếng, mắt dường như có chút ướt: “Tám năm trước, Hạnh Hoa mặc dù mang theo ngươi không từ mà việt, lại để lại cho chúng ta một số tiền lớn. Ai cũng không biết nàng kiếm từ đâu ra nhiều tiền như vậy, chỉ biết là nàng đã sớm định rời đi, cũng sớm có kế hoạch an bài đường lui cho chúng ta. Khoản tiền kia, đều dựa theo số người, một phần một phần gói kĩ. Chúng ta biết dù có tiếp tục ở lại trong miếu đổ nát cũng đợi không được nàng trở lại, liền mỗi người một ngả, tứ tán tha hương rồi. Mà ta, đi tới nơi này, mở ra một tiểu điếm, bán mấy thứ lặt vặt. Cũng cưới tức phụ, sinh nữ nhi.”
Hắn đang nói, Tú Tú đã thay xong y phục, rửa xong mặt trở lại. “Phụ thân, họa sĩ ca ca!”
Diệp Thiếu Phong kinh ngạc nhìn Tú Tú, như là trên mặt nàng đột nhiên nở một đóa hoa: “Ngươi là Tú Tú?” Như thế nào mà khuôn mặt hoàn toàn khác vừa rồi?
Tú Tú nhào vào trong ngực hắn: “Đúng vậy! Họa sĩ ca ca nhanh như vậy không nhận ra Tú Tú rồi hả?”
“Không biết lớn nhỏ.” La Tam một tay xách nữ nhi ra, mới hơi chút đắc ý giải thích, “Người người đều chỉ biết ta biết trộm đạo, nhưng ta còn có hai ngón tuyệt kĩ nữa, một là mật thám, hai là dịch dung. Ta mặc dù biết ngươi bị bắt vào Hứa phủ, dù sao cũng không dám tùy tiện đi cứu, huống chi ta cũng không biết ngươi bị giam chỗ nào. Thật may là bên Hứa phu nhân có một tiểu nha hoàn gần giống nữ nhi của ta , ta dùng biện pháp mang tiểu nha đầu kia ra khỏi Hứa phủ, ta dịch dung nữ nhi của ta thành nàng, lại đưa về bên cạnh Hứa phu nhân. Tú Tú cơ trí, cùng ta trong ứng ngoại hợp, thừa dịp hôm nay Hứa lão gia Hứa phu nhân đi tặng lễ cho Huyện thái gia vừa nhậm chức, mới đem ngươi cứu ra.” Nói là cứu, cũng có thể nói là “trộm”. Chỉ là trước kia hắn trộm vật, lần này lại là trộm người.
“Tiểu nha đầu kia đâu?”
“Tiểu nha đầu kia vốn bị kẻ buôn người bán vào Hứa phủ, không cha không nương, ta đã phó thác nàng cho họ hàng của tức phụ ta rồi.”
Diệp Thiếu Phong bỗng nhiên nói: “La Tam ca, ngươi còn có việc gạt ta có phải không?”
La Tam mí mắt nhảy dựng, cười mỉa nói: “Không có… A! Có thể nói ta đều đã nói rồi a! Ngay cả hai ngón tuyệt kĩ ta chưa bao giờ nói với ai cũng đã nói cho ngươi biết a…”
“Không đúng! La Tam ca, ngươi nhất định còn có việc gạt ta!” Diệp Thiếu Phong cực kì khẳng định nói, “Ngươi định cư ở nơi này lâu như vậy, ta tới đây nhiều ngày như vậy, gian hàng họa của ta cũng đặt ở khu vực náo nhiệt nhất dễ thấy nhất, ngươi không thể nào không phát hiện ta, đúng hay không?”
“Cái này…” Ô ô, Hạnh Hoa này, không có việc gì nuôi cái đồng dưỡng phu thông minh như vậy làm gì!
“Ngươi nhất định là đã sớm nhận ra ta, lại cố ý làm bộ như không quen. Cho đến khi ta bị bắt vào Hứa phủ, ngươi mới không thể không hiện thân.”
“Ngươi nghe ta giải thích…” Ai yêu, ánh mắt thật sắc bén a! Hắn chỉ mà một tên Giang Dương Đại Đạo đã giải ngũ, bây giờ lá gan rất nhỏ a.
“Nếu như không phải là nghe ‘người nào đó’ nói, sẽ không cố ý không nhận ra ta.” Mặc dù Diệp Thiếu Phong ngoài miệng thong dong, trong lòng lại bắt đầu cuồng loạn --- có khả năng sao? Có khả năng này sao? “Mà người có thể làm cho ngươi nói gì nghe nấy, lại có quan hệ với ta, chỉ có một ---“
La Tam mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nắm chặt nữ nhi mình làm tấm mộc: “Tiểu Phong, ngươi bình tĩnh lại nghe ta nói…”
Bảy năm tao nhã lịch sự cuối cùng cũng sụp đổ, Diệp Tiểu Sư Tử rống lên: “Nàng ở nơi nào ---!?”