Ánh trăng dịu dàng chiếu vào trước giường, tạo thành một đôi tình nhân lén lút hân hoan.
Tất cả chung quy yên lặng, nhưng bên trong trướng tràn đầy ngọt ngào vẫn làm người ta mặt đỏ tim đập như cũ.
Nàng lười biếng dựa vào bên cạnh hắn, tay nhỏ bé mềm mại vô tình cố ý trêu đùa bộ ngực nhô ra của hắn.
Mái tóc dài của bọn họ quấn vào nhau, khó mà chia lìa.
“Cảm động chứ?” Nàng bỗng dưng nói một câu.
“Hả?” Thật xin lỗi, thiếu gia còn chưa hồi hồn từ trong dư vị, phản ứng còn có chút trì độn.
Nàng cắn hắn. Nàng gần đây càng ngày càng thích cắn hắn.
“Thối hài tử, tỷ tỷ rốt cuộc mở cửa dẫn đường, làm cho ngươi đường đường chính chính hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc, lại dám không cảm động với ta! Như thế nào, lần đầu không cách y phục, vuốt ve thân thể nữ nhân, hưng phấn chứ? Kích động chứ?”
Hắn hồi tưởng lại tình cảnh năm đó hắn lôi nàng mê man trong bồn tắm ra ngoài: “Cũng được.”
“Cũng được !?” Hắn đáng lẽ phải cảm động ôm nàng khóc thút thít mới đúng! Không thì tối thiểu cũng có thể là “Đại tỷ uy vũ! Tiểu đệ tình nguyện cả đời chỉ vì (thân thể) ngươi làm trâu làm ngựa, mặc ngươi tùy tiện nô dịch không một câu oán hận” chứ! Cư nhiên chỉ là cũng được! Không được, nàng nuốt không trôi giọng điệu này! Phải làm hắn nói ra “Không có tỷ tỷ ta không sống nổi”… mới được!
Diêu Tín Hoa lời nói đi đôi với thực hành, trong lòng suy nghĩ, chân lại không thành thật cọ lên bắp chân Diệp Thiếu Phong ----- cố nén cả người đau nhức a! Người cãi nhau từng câu, Phật tranh một nén nhang. Nàng thật không dễ dàng a!
Diệp Thiếu Phong chợt bắt được bàn tay nhỏ bé không an phận của nàng, lật người đè nàng xuống dưới thân, nàng sợ đến hét lên một tiếng. Ánh mắt mới vừa rồi còn hết sức lười biếng giờ trở nên nguy hiểm mà mang tính xâm lược.
Ngược lại là nàng rút lui, cười ha hả định dừng tay: “Ngươi nếu là cảm động thì dùng miệng nói là được nha, không cần tự thể nghiệm á…”
Hắn cười, cúi người khẽ hôn lên bộ ngực tràn đầy dấu vết của nàng: “Nàng làm ta điên cuồng.”
Vì vậy, có người đầu “bùm” một tiếng nổ tung.
Sau đó có người bị đạp xuống giường.
“Đi nấu nước nóng cho ta tắm rửa!”
Ôn tình ban đêm, rốt cuộc lấy bạo lực gia đình kết thúc.
“Tiểu Phong, ta muốn uống trà với bánh của lão bà, ngươi đi mua cho ta, được không?”
Diệp Thiếu Phong kinh ngạc nhìn nàng. Kể từ khi định cư nơi này, nàng chưa bao giờ để cho hắn đi lên trấn trên.
“Đây là bản đồn, còn có tiền. Đi nhanh về nhanh đi!” Diêu Tín Hoa nhét một gói đồ nhỏ vào trong ngực hắn.
“Nàng chắc chắn chứ?” Hắn cảm thấy nàng có điểm không đúng.
Nàng cười, đỏ mặt: “Ta muốn tự mình đi mua a, nhưng tối qua ngươi quá nhiệt tình, làm hại ta đùi mềm chân nhũn, không nhúc nhích được chứ sao.”
“Được rồi. Vậy nàng ở nhà chờ ta.” Hắn có chút nghi ngờ, nhưng vẫn quyết định nghe theo lời nàng.
“Đợi đã nào…!” Nàng gọi lại khi hắn đi tới cửa, “Đến trấn trên phải đi rất xa, ngươi mang theo lương khô và nước. Đi sớm về sớm, không được lạc đường đó!”
“Tốt. Ta biết rồi.” Hắn bước đi hai bước, lại quay đầu lại, “Còn có gì muốn dặn dò hay không?”
Diêu Tín Hoa đột nhiên nhảy vào trong ngực hắn, ôm hắn thật chặt: “Ngươi đi một mình, trên đường phải cẩn thận nha.”
Hắn hôn tóc nàng một cái: “Ta hiểu rồi.”
“Ừ, ta ở nhà chờ ngươi!” Nàng lưu luyến không rời buông hắn ra, lui lại hai bước, vẫy tay chào tạm biệt hắn.
Lần đầu tiên, Diệp Thiếu Phong ra khỏi nhà của bọn họ.
Khi hắn đi tới ngã ba, lấy ra bản đồ Diêu Tín Hoa đưa cho hắn, thiếu chút nữa hỏng mất. Đây là bản đồ sao? Căn bản là chữ như gà bới a! Ngay cả đông nam tây bắc cũng không đánh dấu, sẽ không phải lại là cố ý chỉnh hắn chứ?
Cuối cùng vẫn là hắn dựa vào một loại trực giác của dã thú (?) mò mẫm đến thành trấn cách đó mười lăm dặm. Hắn ra cửa buổi sáng, chờ mua xong bánh của lão bà trở về nhà, trời đã tối rồi.
Lương khô đã sớm ăn xong nước đã sớm uống sạch, thân thể cũng mệt mỏi đến mức chỉ biết máy móc bước đi. Nhưng khi đến gần nhà của bọn họ, xa xa thấy một ánh nến nho nhỏ, bỗng nhiên cả người lại tràn đầy lực lượng.
Nàng đang đợi hắn.
Khi hắn nghĩ đến đây là sự thật, trong lòng liền tràn đầy cảm động cùng hân hoan vô hạn. Hắn rốt cuộc có thể lĩnh hội, trước kia mỗi đi nàng ra ngoài về đến nhà, lúc nhìn thấy hắn lại cười ngọt ngào hạnh phúc đến như vậy.
“Hạnh Hoa! Ta đã trở về!” Hắn bước nhanh, đẩy ra cửa nhà, cho là sẽ có ôn hương nguyễn ngọc ôm đầy cõi lòng. Nhưng là, bên trong nhà, chỉ có ánh nến, không có bóng người. Chẵng lẽ nàng đang ở phòng khác?
“Hạnh Hoa!” Hắn mơ hồ cảm thấy lo lắng, bước nhanh đi qua từng gian phòng một. Nhà bọn họ không lớn, rất nhanh hắn đã đi hết. Nhưng hắn đi qua hết, lại vẫn không tìm được bóng dáng của nàng.
Hắn không chết tâm tìm kiếm không biết bao nhiêu lần, cho đến khi liếc thấy dưới nến có một tờ giấy mới dừng chân lại.
Tờ giấy như sau ------
Thiếu Phong:
Tỷ tỷ đi nha. Chớ đi tìm.
Còn nữa, vẫn luôn muốn nói cho ngươi biết, tên tỷ tỷ không phải Hạnh Hoa, mà là Tín Hoa, Diêu Tín Hoa. Ngàn vạn lần không được quên.
Lại có, ngươi đã có da thịt chi thân với ta thì chính là người của ta. Cho dù tỷ tỷ không ở bên người ngươi, ngươi cũng không thể thay lòng đổi dạ, biết không? Nếu không tỷ tỷ liền cả đời cũng không để ý ngươi.
Tỷ tỷ tuyệt bút.
Một sợi dây thần kinh quan trọng trong đầu Diệp Thiếu Phong lặng lẽ căng đứt.
Tờ giấy trong tay hắn biến thành một đoàn giấy đầy nếp nhăn.
Nàng biết, nàng luôn biết tên hắn là Diệp Thiếu Phong, thế mà hắn lại lần đầu tiên biết nàng gọi là Diêu Tín Hoa. Nàng rốt cuộc bắt đầu nói thật với hắn, tuy nhiên nó không giải thích được vì sao nàng rời đi không từ biệt!
Nàng tốt nhất nên xuất hiện trước mặt hắn nhanh nhất có thể, nói cho hắn biết, lại trêu chọc hắn. Nếu không, chờ đến khi hắn tìm được nàng, nàng sẽ không hay ho!
Nhưng là, Diệp Thiếu Phong xơ xác ngồi cả đêm, Diêu Tín Hoa vẫn chưa trở về. Cho đến khi bánh lão bà cứng như tảng đá, hắn rốt cuộc tuyệt vọng tin tưởng: nàng rời hắn mà đi.