Trải nghiệm về đêm đầu tiên đối với Tô Lâm mà nói, thật sự là quá nát bét, nếu bắt buộc anh phải trả lời có cảm nhận như thế nào, sợ là chỉ có đau đớn và hoảng sợ mới hình dung được.
Đó là cảm nhận giống như bị rớt xuống vực sâu vạn trượng, bị tảng đá cứng rắn bén nhọn đâm thủng cơ thể mềm mại, gây ra đau nhức thảm thiết. Cho dù là đến bây giờ, mỗi lần nhớ lại con cự long kia của Trương Thiết Trụ giống như là một cây gậy thô to, không chút lưu tình mà đâm xuyên hoa huy*t non nớt mềm mại của anh, làm cho anh đau đến ngất xỉu, huyệt nhỏ của Tô Lâm sẽ không nhịn được mà co rút lại, sinh ra cảm giác đau đớn.
"Trương Thiết Trụ!"
Nằm trên giường liên tục vài ngày, hơn nữa cơ thể thỉnh thoảng lại đau nhức, tính tình Tô Lâm trở nên vô cùng nóng nảy. Trong lòng không thoải mái, tất nhiên lời nói ra cũng không khách khí.
"Vợ ơi, anh đây."
Tô Lâm vừa dứt lời, nam nhân cao lớn như con gấu lập tức chạy từ ngoài vào. Trương Thiết Trụ nhanh chóng chạy đến bên giường, ngồi xổm xuống lo lắng hỏi. Trương Thiết Trụ biết rõ chính mình ngày đó không biết kiềm nén thô lỗ mà đòi hỏi Tô Lâm, đến bây giờ Tô Lâm vẫn còn đau, tâm tình tất nhiên sẽ không tốt. Trong lòng Trương Thiết Trụ ảo não mắng chính mình lỗ mãng, cho nên đối với Tô Lâm càng là nói gì nghe nấy.
"Bôi thuốc."
Tô Lâm tức giận đáp, miệng phát ra tiếng "hừ hừ" bất mãn.
Trương Thiết Trụ vừa nghe, cơ thể căng cứng, bên tai không khỏi nổi lên ửng đỏ. Qua một lát, hắn mới giống như ngày thường lấy một lọ thuốc mỡ từ trong tủ ra, mở ra đặt trên giường.
"Vợ à, anh bắt đầu nhé."
Trương Thiết Trụ ngồi bên giường, cẩn thận hỏi Tô Lâm đang nằm phía trên, thấy đối phương nhắm mắt nghỉ ngơi, biết là anh đã ngầm đồng ý, liền run rẩy vươn tay cởi áo sơ mi của Tô Lâm.
Mấy ngày nay Tô Lâm đều nằm trên giường, trên người lại có vết thương, ăn mặc cũng rất tùy ý. Hôm nay anh cũng chỉ mặc một cái áo sơ mi ngắn tay. Sơ mi này là của Trương Thiết Trụ, hắn vì muốn chăm sóc cho Tô Lâm nên cũng không đi huấn luyện nữa, sau khi dọn dẹp hành lý trong ký túc xá thì chuyển đến ở trong khách sạn với Tô Lâm luôn.
Bộ dáng Trương Thiết Trụ cao to, sơ mi hắn mặc lên người Tô Lâm, vạt áo vừa vặn che khuất cặp đùi anh.
Tô Lâm nhắm mắt nằm im, hai luồng mềm mại trước ngực theo hô hấp nhẹ nhàng lên xuống.
Tuy rằng đã bôi thuốc vài ngày rồi, nhưng Trương Thiết Trụ vẫn rất khẩn trương cùng xấu hổ, mím môi bắt đầu cởi nút áo. Trương Thiết Trụ cứ theo thứ tự từ trên xuống dưới mà cởi bỏ.
Lúc nút áo thứ nhất bị cởi, bầu vυ" mềm mại tròn trĩnh liền theo khe áo mà bắn ra, thẳng tắp đánh vào mu bàn tay Trương Thiết Trụ. Hắn hoảng sợ, hô hấp dồn dập.
Hít sâu một hơi, Trương Thiết Trụ cơ hồ là nhắm mắt mà cởi tiếp mấy nút áo còn lại, sau đó đặt sơ mi sang bên cạnh, thoáng chốc thân thể mảnh khảnh đã bại lộ dưới ánh mắt hắn, tuy rằng dấu hôn cùng với vết cắn trên người đã nhạt đi, nhưng vẫn còn lưu lại rậm rập trên da thịt trắng nõn, vô cùng ái muội, làm người ta suy nghĩ sâu xa, đủ thấy đêm đó kịch liệt và nhiệt tình như thế nào. Cái tay cầm áo sơ mi của Trương Thiết Trụ không khỏi càng nắm chặt.
Bắt buộc chính mình dời mắt sang chỗ khác, Trương Thiết Trụ cúi người xuống cầm lọ thuốc mỡ, quét lên ngón tay một ít, mới cẩn thận bôi đều lên vết cắn trên xương quai xanh, lại quét một ít thuốc mỡ, ngón tay thoáng dừng một chút, sau đó lại nhẹ nhàng đặt trên núm vυ" bị cắn đến sưng đỏ, đầu v* vốn đã đỏ tươi mê người, sau khi bị nam nhân xoa xoa liền trực tiếp đứng thẳng, như là đóa hồng mai nở rộ trên đỉnh núi trắng tuyết, vô cùng ghẹo người.
"Ưm..."
Tô Lâm nằm trên giường, trong miệng khó nhịn mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, sợ rằng mình càng rên càng quá, Tô Lâm nhanh chóng bịt kín miệng.
Trương Thiết Trụ đang chăm chú bôi thuốc, không chú ý đến Tô Lâm kì lạ.
Vết cắn trên người đã được thoa thuốc xong, chỉ còn lại một chỗ cuối cùng.
Vẻ mặt Trương Thiết Trụ xấu hổ, mặc dù đã làm chuyện này trong bốn ngày, hắn vẫn không thể nào bình tĩnh đối mặt, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên bôi thuốc vào trong hoa huy*t Tô Lâm, mũi hắn đã chảy cả đống máu.
Trương Thiết Trụ trèo lên giường, không dám liếc mắt nhìn Tô Lâm, tách hai chân anh quấn quanh người mình, đôi tay hữu lực thô to nâng eo đối phương lên, sau dó mới lấy cái gối kê dưới eo anh, bàn tay bao lấy hai cánh mông cong vểnh nhẹ nhàng tách ra.
Trong thoáng chốc, lỗ nhỏ mềm mại đỏ tươi hiện ra trước mặt.
Trương Thiết Trụ không tự giác nuốt nước miếng, sau đó giả bộ bình tĩnh mà quét thuốc mỡ, ngón trỏ sờ lên hai mảnh hoa môi, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn.
"A..."
Nơi riêng tư mềm mại vô cùng mẫn cảm, Tô Lâm rốt cuộc cũng không thể kiềm nén tiếng rêи ɾỉ, bàn chân trắng nõn cuộn tròn, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Nghe được tiếng rêи ɾỉ đè nén cùng với thân thể đang phát run của Tô Lam, Trương Thiết Trụ liền tưởng mình dùng lực quá mạnh động đến vết thương của anh, hắn vội vàng cẩn thận hỏi:
"Đau sao? Có phải anh làm đau em không? Anh nhẹ một chút nhé?"
"Không, không cần, tiếp tục đi." Tô Lâm hơi thở rối loạn ra lệnh.
Trương Thiết Trụ nhìn Tô Lâm đã nhắm mắt lại, trên trán đối phương thấm đẫm mồ hôi, Trương Thiết Trụ nghĩ rằng nhất định mình đã xuống tay quá mạnh, hắn liền cẩn thận di chuyển, động tác càng thêm nhẹ nhàng.
Tô Lâm cắn răn, không cho mình lại phát ra tiếng rêи ɾỉ động tình.
Hai mảnh âm thần dính đầy thuốc mỡ, Trương Thiết Trụ liền dời mục tiêu xuống cửa huyệt, ngón tay quét thêm một ít thuốc nữa, hắn thử cẩn thận đút tay vào trong lỗ huyệt.
Ngón tay Trương Thiết Trụ to dài mang theo vết chai dày, nhẹ nhàng mà đảo loạn trong vách huyệt, gợi lên từng đợt ngứa ngáy, hoa huy*t Tô Lâm ngày càng nóng rực ướt át.
"A!"
Không biết ngón tay Trương Thiết Trụ đã chạm đến chỗ nào, Tô Lâm hô to ra tiếng, cơ thể cong lên, hai chân theo phản xạ quấn lấy cái cổ Trương Thiết Trụ, lúc cơ thể ngã về trên giường cũng thuận thế lôi kéo nam nhân phía trên.
"Ưm..."
"A..."
Tiếng kêu của Trương Thiết Trụ cùng tiếng gọi cao vút của Tô Lâm đồng thời vang lên.
Hô hấp nóng rực phun lên hoa huy*t yếu ớt non mềm, Tô Lâm một bên thở hổn hển, một bên đè lại cái đầu đang chôn sâu ở nơi riêng tư của chính mình.
"liếʍ liếʍ...A...Mau một chút..."
Tô Lâm nhịn không được vỗ vỗ sau đầu nam nhân, miệng phát ra mệnh lệnh.
Trong lời nói của Tô Lâm tràn đầy vui sướиɠ cùng thích thú, Trương Thiết Trụ nghe được rõ ràng, nghĩ đến hành vi lưu manh vài ngày trước của mình, đầu lưỡi rất nghe lời mà thò ra, cẩn thận liếʍ mυ"ŧ hai mảnh âm thần.