Quý Nặc vẫn có chút không thể tin được, buổi sáng hôm nay là tất cả những gì mình đã trải qua.
Mẹ không chết, Anh trai cũng không chết, ba ba đã ra ngoài đi làm. Vậy những chuyện kia là ác mộng sao? Nhưng là tại sao ác mộng lại có thể chân thật đến vậy, cô còn nhớ rõ lúc mình ngã xuống, là một loại cảm giác đau đớn không thể nào nói ra được.
Cho nên chỉ có thể có một lời giải thích, chính là cô đã sống lại.
Quý Nặc nhéo mặt mình một cái, có cảm giác đau. Sau đó còn không tin, lại nằng nặng tự tát mình một bạt tay. Gương mặt trắng nõn lập tức hiện lên dấu năm ngón tay hồng hồng, gương mặt đau rát.
Rốt cuộc Quý Nặc cũng tin đây là sự thật, không phải là mơ, cũng không phải địa ngục, có thể là cô sống lại thật rồi? Nghĩ đến việc đã sống lại, trên mặt Quý Nặc hiện lên một loại tâm tình vô cùng vui sướиɠ.
Sau đó cười lên ha hả, trời ạ, cô sống lại... Cô sống lại khoảng thời gian mà anh trai chưa gϊếŧ người, cô có khả năng ngăn chặn được trận tai ương này không, trong nhà có phải vẫn sẽ tốt hay không, vẫn như một nhà bốn người bốn miệng hạnh phúc?
Vào lúc Quý Nặc vẫn còn chìm trong niềm vui sướиɠ tột cùng, cửa phòng của cô bị gõ.
“ŧıểυ Nặc, con tiếp tục đọc sách a, mẹ đi làm." Là giọng nói của mẹ.
Quý Nặc lấy lại tinh thần, nói lời tạm biệt với mẹ đang ở ngoài cửa.
Quý Nặc tự cổ vũ bản thân trong lòng, như là đã trở về, ông trời đã cho cô một cơ hội để sống lại, cô muốn ngăn cản tất cả mọi chuyện, ngăn cản cái phát sinh xui xẻo kia.
Quý Nặc ổn định tâm trạng, liền bắt đầu nhớ lại người đầu tiên bị anh hai gϊếŧ, đến cùng là lúc nào, cầm bút ghi vào quyển nhật kí rồi lại xóa, đem những việc mình biết đều viết vào trong nhật kí.
Cô còn nhớ, người đầu tiên mà anh trai gϊếŧ, là anh trai của một người bạn thời đại học, tên là Phó Diệc Phàm, gia đình cũng bình thường, cũng không phải bằng tuổi với anh trai, chỉ là một sinh viên năm ba. Nếu như nhìn lại giữa hai người, có thể nói hai người cũng không có một chút liên quan nào đến nhau.
Vậy tại sao anh trai lại muốn gϊếŧ hắn? Động cơ gϊếŧ người của anh trai là gì đây?
Quý Nặc đem 9 người mà anh trai đã gϊếŧ qua, từng chũ từng chữ một đều viết vào nhật kí, muốn từ bên trong đó tìm thấy những manh mối còn để lại.
Người đầu tiên, Phó Diệc Phàm, sinh viên năm ba, nam.
Người thứ hai, Vương Bằng, sinh viên năm hai, nam.
Người thứ ba, Hứa Kiệt, sinh viên năm tư, nam.
Người thứ tư, Khâu Chí Hồng, sinh viên năm hai, nam.
Người thứ năm, Lâm Hạo Nhiên, sinh viên năm nhất, nam.
Người thứ sáu, Tần Thế Minh, năm nhất, nam.
Người thứ bảy, Đinh Duệ Bác, năm hai, nam.
Người thứ tám, Trang Nguyên Nghĩ, năm thứ ba đại học, nam.
Người thứ chín, Thiệu Chính Hào, năm hai, nam.
Quý Nặc vừa viết, lông mày lúc đầu con thả lỏng, bây giờ đã chau lại.
Khi đó người nhà của chín người này tới cửa, đối với người trong nhà không đánh cũng là đập, mà sau đó lại là miệng chê bút phạt của xã hội, tinh thần người trong nhà đều sụp đổ, cho nên Quý Nặc vẫn một mực không chú ý tới một việc, chính là chín người này, cô đều biết...
Quý Nặc bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, sự sợ hãi càng lúc càng lớn, chẳng lẽ, chín người bị gϊếŧ này, cùng cô có một mối quan hệ chặt chẽ không thể tách rời?
Quý Nặc bắt đầu liều mạng nhớ lại, sau khi cô thi đại học xong, bởi vì nguyện vọng 1 là cùng học trường với anh trai, muốn rời nhà đi học cùng với anh trai như hình với bóng, thế là thường xuyên đi đến trường học của anh trai chơi, quen biết mấy người này, đều là đúng dịp gặp may a, anh trai không có khả năng biết được...
Quý Nặc bắt đầu liều mạng tìm những manh mối có liên quan tới cô, nhưng rốt cuộc vẫn không nghĩ ra, cô luôn cảm thấy, giống như cô đã quên mất một thứ gì đó rất quan trọng... Là cái gì đây? Cái gì đây...