Cuộc thi cuối kỳ vừa kết thúc, thí sinh lần lượt ra khỏi trường thi.
Cố Hành Thâm há miệng chờ sung rốt cuộc nhìn thấy Cung ŧıểυ Kiều một thân đồng phục học sinh thời dân quốc màu lam bước ra, dường như vừa thi biểu diễn xong.
Nếu cô thật lòng không muốn anh tìm đến, cho dù anh có bản lĩnh thông thiên cũng sẽ không tìm được cô.
Nhưng là, anh biết, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô không chết, sẽ không tùy ý bỏ qua một đợt thi nào.
Ngoài trời đang đổ mưa phùn, cô và mấy cô gái bên cạnh cũng không có ô để che, cười đùa đi trong màn mưa, trên mặt là nụ cười rạng rỡ bình thường, không có chút vết tích âm u mịt mù nào.
Anh không hiện thân, nụ cười như vậy, cho dù chỉ là ngụy trang, anh cũng không nỡ đi quấy rối.
Một lát sau, Cung ŧıểυ Kiều đổi một bộ quần áo rời khỏi phòng ngủ, trên mặt mang khẩu trang, trên người mặc áo khoác màu đỏ sậm, rất nổi bật.
Cố Hành Thâm né người ẩn phía sau cây.
Đã bốn năm, anh không được nhìn thấy cô mặc quần áo màu đỏ rực rỡ như thế.
Cô rất thích hợp với quần áo màu đỏ, khi còn bé cũng rất thích mặc loại màu tươi mới ướt át này nhảy tới nhảy lui hấp dẫn sự chú ý của anh, "Anh Thâm, ŧıểυ Kiều ở chỗ này này..."
Cô nói, như vậy thì anh Thâm sẽ dễ nhìn thấy cô.
ŧıểυ Kiều của lúc đó, luôn dùng mọi cách gia tăng cảm giác tồn tại của mình, sợ bị người xem nhẹ cùng vứt bỏ.
Không biết tại sao, đột nhiên nhớ tới ngày mình rời nước đến nước Mỹ du học, thiên hạ nho nhỏ kia cũng mặc một bộ quần áo đỏ bừng đứng ở sân bay, gắt gao túm góc áo của anh, vẻ mặt quật cường, trong con ngươi tràn đầy hoảng sợ...
Ban đầu khi muốn đến Mỹ, anh chưa từng nghĩ sẽ có một người thay thế mình, thế nhưng người này, lại thật sự xuất hiện rồi...
-
Cố Hành Thâm đi theo cô một đường đến Lăng Viên ở nɠɵạı ô.
Bên cạnh bia đá đặt một bó hoa hồng trắng, trên cánh hoa vươn những giọt mưa nho nhỏ, thoạt nhìn rất tươi mới, dường như vừa có người mới đến không lâu thôi.
Cung ŧıểυ Kiều thấy, tức giận xông lên vứt bó hoa kia ra, sau đó móc một gốc hoa nho nhỏ màu đen tím từ trong túi ra đặt trước bia mộ.
Lại là... Mạn Đà La màu đen.
Tình yêu tuyệt vọng, đường cùng, báo thù...
Anh vẫn cho là mấy năm nay đã chữa trị được chút ít tổn thương trong tim cô, nhưng là, một gốc cây hoa nhỏ kia dường như đang cười nhạo tất cả nỗ lực của anh.
Trong đầu Cố Hhành Thâm hiện lên tình cảnh ngày đó.
Cô gằn từng tiếng nói về cuộc sống lúc không có anh, quá khứ của cô và Tần Nghiêu, lời thề non hẹn biển của cô và Tần Nghiêu...
Cô vì Tần Nghiêu mà đau khổ đến không muốn sống, cuồng loạn vì Tần Nghiêu, đau đớn tan nát cõi lòng cũng vì Tần Nghiêu...
Co dù thời gian đã đi qua bốn năm, Tần Nghiêu vừa xuất hiện, tất cả cố gắng của bản thân đều tan thành mây khói trong chớp mắt.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi lần bọn họ cãi nhau, mỗi lần tranh chấp đều là bởi vì Tần Nghiêu, Tần Nghiêu, Tần Nghiêu...
Hai chữ Tần Nghiêu này, giống như một cơn ác mộng anh không cách nào tránh thoát.
Có lẽ là người trong cuộc luôn mơ hồ, Cố Hành Thâm lại cũng không biết, ở trong góc độ của Cung ŧıểυ Kiều, nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tranh chấp không phải là Tần Nghiêu, mà là Cố ŧıểυ Nhu.
Điều cô quan tâm chính là, mặc kệ dưới tình huống nào anh cũng sẽ nghiêng về phía Cố ŧıểυ Nhu, mà anh, lại vì thời gian đã qua bốn năm nhưng cô vẫn như trước vì Tần Nghiêu mà mất khống chế.
-
Ngày ấy, sau khi cô rời đi, anh phát hiện tấm thẻ đặc biệt buộc nơ bướm màu hồng kia.
Chiếc thẻ khéo léo nho nhỏ nằm ở đó, trong nháy mắt lật đổ tất cả quy tắc của anh, để cho anh hối hận trước nay chưa từng có!
Hối hận đã để cô chịu ủy khuất, tất cả tất cả...
Nên làm, không nên làm, đúng hoặc là sai.
Anh vốn tưởng rằng cô cáu kỉnh với mình, thật sự quên sinh nhật của mình, lại phát hiện tấm thẻ chưa kịp đưa kia.
Chính là tấm thẻ cô xem như bảo bối không cho Cố ŧıểυ Nhu chạm vào kia.
Thẻ là trống không, phía trên không viết gì cả.
Thẻ trống, đại biểu anh có thể tùy ý chọn bất cứ món quà gì.
Cô luôn có cách khiến anh cảm động đến tim phát đau.
-
Trong nghĩa địa vắng lặng, Cung ŧıểυ Kiều cầm chiếc ô màu đen, mặc quần áo màu đỏ tươi, lộ ra một chút quỷ dị.
"Mẹ... Mẹ xem hôm nay ŧıểυ Kiều có xinh đẹp không?" Cô ngồi xổm người xuống, mặt dán lên bia đá lạnh lẽo, thần sắc dịu dàng.
Rõ ràng là không muốn, nhưng là, vừa thanh tĩnh lại, nước mắt liền hoàn toàn không tự chủ được bắt đầu rơi xuống.
Cô ảo não vùi đầu, hai vai run rẩy, "A, chuyện gì xảy ra... Rõ ràng là không muốn khóc mà!"
"Nhưng là, mẹ, ŧıểυ Kiều thật là khổ sở, thật là khổ sở..."
"Tất cả mọi người đều bắt nạt con... Con thật hận... Thật hận..."
Cô không muốn rời xa mà vuốt ve ảnh chụp của mẹ trên bia mộ, "Mẹ, thật muốn mẹ ôm con một cái, thật muốn nghe mẹ mắng con mấy câu, đánh con cũng được, nhưng là, lại không thể rồi..."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi... Sao ngày đó con lại nói như vậy với mẹ cơ chứ! Lại khiến cho mẹ mang theo đau lòng rời đi..."
Bốn năm trước, cô giống như phát điên đẩy mẹ chạy theo ra, gào thét với bà----
Cho tới bây giờ mẹ chưa từng nuôi con một ngày, có quyền gì mà quản con!
Đó là một câu cô hối hận nhất đời này, hối hận đau thấu tim gan.
Cung ŧıểυ Kiều gắt gao nắm chặt quả đấm, "Cho tới bây giờ con chưa hận mẹ, con biết nỗi khổ tâm của mẹ, con tin tưởng lời mẹ nói. Con vẫn luôn hiểu, mẹ là yêu ŧıểυ Kiều, a, mẹ chỉ là không thể muốn ŧıểυ Kiều..."
Cô ngước đầu, cố gắng ngừng nước mắt, "Anh Thâm cũng vậy, hai người đều yêu con, nhưng là, hai người đều không thể muốn con..."
"Cũng không muốn con..." Cô khóc nhè mà quỳ dựa vào bia mộ, thân thể run rẩy nghẹn ngào, thỉnh thoảng phát ra tiếng ho khan kịch liệt.
Cách đó không xa, một đôi giày đắc tiền dính bùn thấp thoáng trong những câ cỏ khô héo, nước mưa làm ướt đầu vai của anh.
Qua cực kỳ lâu, Cung ŧıểυ Kiều vẫn duy trì tư thế kia không nhúc nhích, anh mới lo âu tiến lên trước, lại phát hiện cô nhắm mắt lại, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
"Bé con ngốc, sao lại để người khác đau lòng như vậy..." Cố Hành Thâm cẩn thận từng li từng tí ôm cô vào lòng.
Một câu yêu lại không thể muốn, làm trái tim anh như bị đao cắt.