Cung ŧıểυ Kiều không nói gì trả gấu con kia lại cho Cố Hành Thâm.
Bé con lập tức dẫu miệng một cái, lập tức la khóc phải gọi là tan nát cõi lòng, ruột gan đứt từng khúc.
Cố Hành Thâm nhìn cô, bé con cũng nhìn cô.
Cung ŧıểυ Kiều nhức đầu ôm bé con trở lại, "Nếu không, Cố Hành Thâm, anh đi mua một ít sữa bò đến đây?"
"Không có núm vυ" cao su thì làm sao đút cho nó?"
"..."
"Ừm... Nếu không thì em cứ để nó sờ một cái?" Cố Hành Thâm cũng bị đứa bé này gào đến phát sợ rồi.
Rất nhiều học sinh đi ngàng qua đều tò mò nghị luận tổ ba người quỷ dị kia.
"Không phải là sờ anh, anh đương nhiên nói đơn giản dễ dàng thế rồi! Sao anh không để nó sờ! Hơn nữa cái phiền toái này là do anh gây ra!" Cung ŧıểυ Kiều một bên chơi đùa tay nhỏ của bé con, một bên rống giận.
Rất nhanh, một tiếng khóc còn gào to hơn gấp mấy lần tiếng rống của Cung ŧıểυ Kiều vang lên, Cung ŧıểυ Kiều trong nháy mắt liền thỏa hiệp.
Lúc này, một cô gái vội vội vàng vàng chạy tới bên này, "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi gấp quá!"
"Không sao." Cung ŧıểυ Kiều cười khan trả bé con lại cho mẹ, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
"Ách, chị bé này, cô là người đại học A?" Cung ŧıểυ Kiều hoài nghi hỏi, cô bé này cô cảm thấy có chút quen mặt.
Cô gái kia gật đầu một cái, "Đúng vậy! Tôi là tới tham gia dạ tiệc giáng sinh, bé con ở trong nhà không có ai trông, cho nên tôi ôm nó đến luôn! Hắc, người khác hỏi tới tôi liền bảo là đọa cụ hóa trang vũ hội! Bạn học, cô là cosplay Shiranui Mai sao? Vóc người quá bốc lửa rồi! Thật hâm mộ cô mà! Aiz, thật ra thì trước khi sinh bé con vóc người của tôi cũng không kém cô đâu!"
Câu nói mạnh bạo của cô gái này khiến Cung ŧıểυ Kiều muốn á khẩu.
"Ách, đứa bé này... Là cô sinh?"
Cô gái kia giải thích, "Tôi không phải mang thai trước khi sinh đâu! Tôi đã kết hôn rồi! Năm nay học năm tư đại học, cũng sắp tốt nghiệp rồi."
Cung ŧıểυ Kiều bắt đầu nghĩ lại, "Chậc... Người ta đều kết hôn sinh con rồi, mình thế mà đến bây giờ bạn trai còn chưa có!"
Cố Hành Thâm liếc mắt nhìn cô một cái, chẳng lẽ cô muốn kết giao bạn trai?
Điều này nói rõ cô có thể đi ra cái bóng Tần Nghiêu rồi, nhưng vì cái gì anh lại hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ gì cả?
"Cô không có bạn trai? Sao có thể? Vậy người kia..." Cô gái kinh ngạc nhìn Cố Hành Thâm bên cạnh Cung ŧıểυ Kiều.
"Đây là chú tôi." Cung ŧıểυ Kiều mặt không thay đổi trả lời.
Cô gái: "..."
Cố Hành Thâm: "..."
Cung ŧıểυ Kiều cảm khái, "Cô gái trẻ, cô thật là thành thật, sao có thể tùy tiện đưa một đứa bé cho người xa lạ chứ, cũng không sợ người xấu lừa mất đứa bé sao?"
Cô gái dũng mãnh trả lời, "Vị tiên sinh này đẹp trai như vậy sao có thể là người xấu được! Hơn nữa vừa rồi đúng lúc gấp gáp quá, cho nên cũng chỉ có thể mời anh ấy hỗ trợ."
Đẹp trai cùng người tốt có liên quan sao...
-
Mặc kệ thế nào, sự kiện không thể tin nổi này rốt cuộc kết thúc.
Cung ŧıểυ Kiều đã không biết là lần thứ mấy nhấn tắt điện thoại di động như đòi mạng kia, phủi mông một cái đứng lên, "Không còn việc gì thì tôi trở về đây, còn phải gấp rút đi hỗ trợ."
Cố Hành Thâm kéo tay cô lại, đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm giác cô giãy giụa, cánh tay nắm chặt.
"ŧıểυ Kiều, đừng... lạnh nhạt với anh như vậy."
"Em gầy rồi..."
"Có nhớ anh hay không?"
"Nhưng anh rất nhớ em..."
Cung ŧıểυ Kiều vẻ mặt cảnh giác, "Này, thính đã thả xong chưa? Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Cố Hành Thâm không giống như ngày thường phê phán quần áo cô mặc, lại dịu dàng khác thường như thế, khiến Cung ŧıểυ Kiều rất là khó hiểu.