"ŧıểυ Kiều, ta đói bụng ~" Kim Mộc Lân ôm chăn nằm trên giường lăn qua lăn lại,
Cung ŧıểυ Kiều từ trong kịch bản ngẩng đầu lên, nhìn thời gian, "Đi xuống ăn cơm đi!"
"Muội mang cơm cho ta đi, ta sợ bị người nhận ra được. Ta muốn ăn tây uyển hương rán nước sốt gan cá mo ruy, canh vịt cá muối, tôm hùm hấp phô mai theo cách thức tiêu chuẩn bốn hương...."
Khóe miệng Cung ŧıểυ Kiều run rẩy đến vui sướиɠ, đập cửa đi ra ngoài.
Mười lăm phút sau, tất cả thức ăn Kim Mộc Lân muốn đều đưa tới cửa.
"ŧıểυ Kiều, muội thực không có thành ý, cư nhiên gọi thức ăn bên ngoài giao tới...."
Cô đương nhiên là gọi điện thoại đặt rồi, chẳng lẽ còn trông cậy vào cô chạy đến từng nhà mua sao?
"Nai! Nai! ŧıểυ Kiều, muội không ăn sao?"
Cung ŧıểυ Kiều không để ý đến hắn, vẫn còn chăm chú bận rộn.
Qua một lúc lâu sau.
"ŧıểυ Kiều, muội đang ăn cái gì đấy?" Kim Mộc Lân cắn cắn chiếc đũa hỏi.
"Tự xem không được sao! Mì ăn liền Khang sư phụ."
Kim Mộc Lân nhìn một bàn thức ăn ngon trước mặt mình, lại nhìn Cung ŧıểυ Kiều đang khoan khái sì xụp mà ăn, đôi mắt rưng rưng nhảy qua, "Ăn ngôn không?"
"Tạm được."
"Dáng ăn của muội giống như rất ngon nha."
"..."
"Thật ăn ngon như vậy sao?"
"Kim Mộc Lân huynh rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Ta muốn ăn cái này."
"Muội chỉ mua một hộp."
Kim Mộc Lân liếc mắt xem xét cô, một bộ biểu tình đáng thương ta rất rất muốn ăn van cầu muội cho ta ăn đi.
"Ta lấy thứ này đổi với muội được không?"
"Được!" Cung ŧıểυ Kiều ném chiếc đũa cho hắn.
Ăn xong mì ăn liền của cô, Kim Mộc Lân lại tiến đến trước mặt cô, xem thử cô ăn cái gì liền ăn theo cái đó.
"ŧıểυ Kiều, ta phát hiện đồ ăn cướp được từ muội đặc biệt ngon.."
"Biến thái, chết đi!" (→_→)
-
Một tiếng sau.
"ŧıểυ Kiều, ta muốn ăn kem." Kim Mộc Lân lại ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường.
"Mùa đông lạnh lẽo ăn kem gì chứ!"
"Nhưng là người ta muốn ăn mà."
"Muốn ăn vậy tự đi mua đi!"
"Nhưng là bị người nhận ra vậy phải làm sao bây giờ? Người ta bình thường đã rất đáng thương rồi, bởi vì là nhân vật quần chúng rất nhiều chuyện đều không thể làm, ngay cả muốn ăn kem cũng không thể tự mình đi mua, một người đàn ông cao to, cũng sẽ ngượng ngùng bảo trợ lý đi mua giúp tôi cái này giúp tôi đi mua cái kia thế được..."
"Được rồi được rồi, đừng nhắc nữa! Đau đầu!" Cung ŧıểυ Kiều đập cửa đi ra ngoài.
-
Lại một tiếng sau.
"ŧıểυ Kiều..." Kim Mộc Lân lại có ý đồ bắt đầu lăn.
Cung ŧıểυ Kiều vỗ cái bàn một cái, "Lại nháo có tin ta đánh huynh hay không! ╰_╯"
"ŧıểυ sư muội, ta đặc biệt thích nhìn bộ dáng muội bị ta chọc cho tức giận cả người đều dựng lông lên như thế!"
"Tư duy của biến thái quả nhiên không có cách nào hiểu được..."
"ŧıểυ Kiều, lần này thật sự là có việc. Có thể đi mua chút băng vải cùng thuốc nước đến đây được không?"
"Huynh làm sao vậy? Bị thương chỗ nào?"
"Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, lúc biểu diễn không cẩn thận nên thành!"
"Mẹ nó! Kim Mộc Lân huynh là thiếu đánh đúng không! Tại sao đến bây giờ mới nói?"
"Ta không phải là rất bận sao!"
"Đúng vậy! Bận đi tìm chết! Tên biến thái chết tiệt này, bị thương chỗ nào đưa muội nhìn xem!" Cung ŧıểυ Kiều nói xong liền muốn lật chăn của hắn ra.
Kim Mộc Lân bày ra bộ dáng phụ nữ đàng hoàng bị bắt buộc, "Đừng nhìn đừng nhìn! Muội mua cho huynh là được rồi!"
"Rốt cuộc là bị thương chỗ nào hả? Huynh sẽ không lừa gạt muội chứ?" Vẻ mặt Cung ŧıểυ Kiều tràn đầy hoài nghi.
"Thật sự, chỗ bị thương muội không tiện xem được..."
Có phải cô bị ảo giác hay không? Cư nhiên nhìn thấy mặt nhị sư huynh có chút đỏ lên....
Vừa rồi, trừ bỏ một chiếc khăn tắm quấn trên hông, hắn hầu như là lõa thể.
Vì thế, Cung ŧıểυ Kiều đại khái cũng có thể đoán được vết thương nằm ở đâu, hơn nữa còn không phúc hậu cười phá lên.