Tịnh Bình đột nhiên nghe một giọng thét chói tai đồng thời phát ra từ điện thoại và ngoài cửa sổ.
"Ách, Cố Hành Thâm, phía dưới xảy ra chuyện gì vậy?"
A a a----
Tiếng thét chói tai liên tục vùi đi tiếng trả lời của Cố Hành Thâm.
Mẹ ơi, kia có lẽ là giọng thét của một cô gái đi!
....
.....
Chuyện chính là như vầy!
Lúc ấy Cố Hành Thâm đứng dưới ký túc xá nữ gọi điện thoại, lúc ấy một cô gái một mình bưng ba bình nước đến. Mắt thấy có một bình sắp rớt xuống, Cố Hành Thâm đột nhiên có ý tốt mà đi đỡ giúp cô ấy.
Ai biết cô gái ấy vừa ngẩng đầu lên liền bắt đầu thét chói tai, hai bình nước còn lại trong tay cũng rớt xuống đất, chút để lại một mình Cố Hành Thâm vẻ mặt vô tội cầm bình nước đứng tại chỗ, nhìn cô gái kia một đường thét chói tai "trốn" về phòng ngủ.
Ba phút sau, cửa sổ của các phòng ngủ năm trăm thước xung quanh đều khoa trương mở ra, từng cái đầu ló ra dò xét.
"Quỷ, quỷ... a phi! Soái ca, soái ca ở nơi nào!?"
"ŧıểυ A, có phải không được khoa trương như cậu nói không?"
"Phải có á! Ngay khoảnh khắc tớ cùng anh ấy mắt chạm mắt tớ cảm thấy giống như bản thân ngay sau đó sẽ chết đi vậy! Tay anh ấy chạm vào tay tớ, tớ cảm thấy mạch máu toàn thân như muốn bạo liệt! Đáng sợ!"
"Quả thật là đáng sợ! Nhưng là cảm thấy như cậu miêu tả thì giống quỷ hơn!"
"ŧıểυ A à! Vì sao tất cả mọi người đều chạy ra xem như vậy a..."
"Tớ cũng không biết đâu! Tớ vừa từ lầu 1 trốn lên lầu 6, dọc đường đi hình như có rất nhiều người hỏi tớ có chuyện gì xảy ra, tớ liền nói bên ngoài có soái ca..."
"Vậy vì sao phòng ngủ khác cũng náo nhiệt như vậy á!"
"Còn cần nói sao? ŧıểυ A, tiếng kêu của cậu rất phấn khích! Chiêu sói!"
"..."
----
Đầu óc Cố Hành Thâm cũng có chút mụ mị.
Bác gái quản lý thấy một cô gái che mặt gào thét thảm thiết chạy đi, cảm giác đầu tiên chính là nghĩ cô gái ấy bị sắc lang làm gì rồi.
Vừa đúng bên ngoài có một người đàn ông đang đứng, bác gái quản lý theo phe chính nghĩa lập tức phẫn nộ đi qua.
"Này! Chàng trai bên kia, nói cậu đấy! Đúng, chính là cậu!"
Cố Hành Thâm xoay người.
Bác gái quản lý sửng sốt mười giây, tiếp theo quyết đoán mà hỏi chuyện, "Chàng trai, đừng sợ, nói cho bác nghe, vừa rồi có phải có cô gái nào khi dễ cháu? Thật sự là hơi quá đáng..."
Lúc Cố Hành Thâm đang bị quấn quýt hỏi đông hỏi tây, một bóng người nhỏ bé đột nhiên chạy tới, bắt lấy cánh tay Cố Hành Thâm, liền chạy.
Bác gái phía sau vừa dậm chân vừa tê tâm liệt phế phỉ nhổ, "Rõ ràng là ban ngày ban mặt, những cô gái lưu manh này thật là...."
-----
Thẳng cho đến khi kéo Cố Hành Thâm đến rừng cây nhỏ, Cung ŧıểυ Kiều mới thở hổn hển dừng lại.
Cô mặc chiếc áo khoác rộng rãi, choàng khăn quàng che bản thân lại thực kín, chỉ lộ ra một đôi mắt tức giận nhìn người đàn ông trước mặt, "Không phải đã nói đừng tới trường học tìm tôi sao!"
"Em nói muốn gặp anh" Cố Hành Thâm vươn tay giúp cô sửa sang lại tóc, lại bị cô chụp lấy.
"Hiện tại không muốn, anh nhanh đi đi! Bây giờ tôi về đây" Bởi vì vừa rồi vận động kịch liệt, Cung ŧıểυ Kiều cảm thấy phía dưới như có một dòng nước nóng đang chuẩn bị khởi động.
Cố Hành Thâm từ phía sau giữ chặt tay cô, "ŧıểυ Kiều, em quả nhiên chán ghét anh..."
"Không hề có ý đó"
"Bắt đầu từ trung học, cho tới bây giờ em đều không cho anh tới trường học của em, không cho anh xuất hiện trước mặt bạn học của em. Anh đáng ghét đến mức không thể gặp người như vậy sao?"
-----
Lời của tác giả: Lâm thời sửa lại tiêu đề =.=~ Vì cái lông gì mỗi lần đặt tiêu đề đều phải rối rắm như vậy chứ...