Sau đêm đó, mối quan hệ giữa Bắc Dã Lâm và Lãnh Hi Nhan đã có bước tiến triển. Khi Bắc Dã Lâm đối mặt với cô, khuôn mặt anh không còn lạnh lùng nữa mà trở nên rất dịu dàng ,khi nhìn cô trong mắt mang theo ánh sáng nhu hòa. ,anh ngày càng cười nhiều hơn và mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Ngoài ra, bất cứ khi nào Lãnh Hi Nhan nói cô ấy muốn thứ gì đó, không đến một ngày thứ đó sẽ xuất hiện trước mặt cô ấy: Cô ấy nói muốn trồng một cây hoa quế trong sân, ngày thứ hai trong sân xuất hiện cây hoa quế; Trên đường nhìn thấy một con mèo dễ thương và nói muốn nuôi nó. Khi cô ấy quay lại sân, có một con mèo nhỏ dễ thương; Cô ấy nói muốn ăn món vịt quay của Phúc Mãn Lâu, vào lúc ban đêm vịt quay liền xuất hiện trên bàn ăn
Làm tất cả nhiều chuyện như thế ,không cần nghĩ cũng biết là Bắc Dã Lâm làm, điều này khiến Lãnh Hi Nhan cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng mặc dù Bắc Dã Lâm rất tốt với cô, nhưng anh lại không bày tỏ tình cảm với cô, khiến cô không thể đoán được suy nghĩ của anh, trong lòng Lãnh Hi Nhan luôn cảm thấy ngọt ngào lại đau khổ, nghĩ đến anh ấy thích cô liền rất vui vẻ, nhưng cô lại cảm thấy rất đau đớn khi nghĩ rằng anh có thể không thích cô.
Không sai, Lãnh Hi Nhan yêu Bắc Dã Lâm, không phải là hoàn thành nhiệm vụ, mà là bởi vì cô thật sự yêu anh không biết từ khi nào bắt đầu, trong mắt cô, trong lòng chỉ có hình bóng của anh ấy ,có lẽ là anh ấy chỉ đối cô hiện ra sự dịu dàng để cô ấy trầm luân,bước kế tiếp không thể không yêu anh ấy.
Lãnh Hi Nhan cảm thấy rất đau khổ: Mình nên hỏi trực tiếp anh ấy hay nên chủ động tỏ tình với anh ấy? Cô ấy cảm thấy rất bối rối.
Hôm nay là ngày 15 như thường lệ, tất cả các thành viên trong gia đình hoàng gia đều đến chùa vạn phúc để cầu mong mưa thuận gió hòa và hạnh phúc cho người dân Vương quốc Bắc Dã trong năm tới.
Sáng sớm ngày này, tất cả nô tỳ Lục hoàng tử đều đang bận rộn, sau khi mọi thứ đã chuẩn bị cầu phúc đợi đến sau khi tất cả sự vật đều chuẩn bị xong thì có thể xuất phát rồi.Bắc Dã Lâm đứng tại đại sảnh đợi Lãnh Hi Nhan,đợi trái đợi phải cũng không thấy cô ấy đến,liền đi hậu viện tìm cô ấy.
Và nữ chính của chúng ta lúc này vẫn đang ngủ. Cô ấy đã không ngủ cho đến rất muộn vì cô ấy đã suy nghĩ về mọi chuyện vào đêm hôm trước làm cô ấy rất muộn mới ngủvà bây giờ cô ấy đang có say sưa giấc mộng đẹp.
Xuân Mai và Hạ Hà dù có gọi thế nào cũng không thể đánh thức cô, nên không khỏi cảm thấy rất lo lắng, lúc này Bắc Dã Lâm mở cửa ra và nhìn thấy cảnh tượng này, anh khẽ cau mày, xua tay: " các cô đi chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân ,đồ trang điểm và quần áo trước." Xuân Mai và Hạ Hà nghe thấy đáp một tiếng rời khỏi cửa phòng.
Bắc Dã Lâm đi tới bên giường, nhìn Lãnh Hi Nhan dùng chăn bông quấn thành một vòng nhỏ, chỉ lộ ra một cái đầu, anh không khỏi có chút buồn cười ngồi xuống, dùng tay nhẹ nhàng lay động chăn. Giọng nói của anh ấy với vẻ chiều chuộng mà chính anh ấy không nhận ra, anh ấy nói: "mai tỉnh lại đi, sắp muộn rồi." Lãnh Hi Nhan vặn vẹo rồi lại yên lặng.
Bắc Dã Lâm không nản chí, anh mở chăn ra và để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Lãnh Hi Nhan đang mơ mơ màng màng, tấm chăn được vén lên, đôi mắt cô tiếp xúc ánh sáng rất không tình nguyện mở ra.
Lãnh Hi Nhan vừa mới tỉnh ngủ, mắt còn chưa hoàn toàn mở ra,,khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì buồn ngủ, thỉnh thoảng lại dụi dụi mắt mình. Bắc Dã Lâm nhìn nhìn bộ dáng nửa tỉnh nửa mê của cô, không hiểu sao lại cảm thấy cô rất đáng yêu.
Anh bất giác hạ thấp giọng mình xuống:tỉnh dậy đi có được không?
Lãnh Hi Nhan nhào vào trong ngực anh, tựa đầu vào vai anh, cô lắc đầu, vô thức làm điệu bộ với anh: “Không muốn, người ta muốn ngủ.”
Ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, nghe giọng nói êm dịu của cô, giọng nói của Bắc Dã Lâm dịu dàng đến mức có thể chảy nước: "Nếu em buồn ngủ, lát nữa ở trên xe ngủ có được không?" Bắc Dã Lâm vừa dỗ dành lại vừa lừa gạt. cuối cùng thành công để cô ấy rời khỏi giường.
Sau khi vội vàng tắm rửa, mặc quần áo, dùng bữa sáng, Bắc Dã Lâm và Lãnh Hi Nhan liền xuất phát tiến về Hoàng Cung, nơi họ gặp gỡ các thành viên khác của hoàng gia tiến về chùa Vạn Quốc Đức.
Ngồi trên xe ngựa, nghe tiếng xe ngựa "thát thát" và cảm nhận làn gió thổi qua cửa sổ xe ngựa, Lãnh Hi Nhan rơi vào trạng thái buồn ngủ một lúc sau lại ngủ thiếp đi.. Đầu của cô một chút một chút,mắt thấy muốn ngã xuống Bắc Dã Lâm vội vàng đỡ lấy đầu cô ,để cô tựa vào vai anh ngủ.
Có lẽ cô ngủ không ngon, nên Lãnh Hi Nhan lẩm bẩm, đổi tư thế thoải mái, vùi đầu sâu hơn vào vai anh ,ngủ say mất.
Cơ thể mềm mại của cô tựa vào người anh, hơi thở ấm áp phả vào bên cổ anh. Bắc Dã Lâm nhìn cô, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.
Haha, ở chương tiếp theo, nữ phi phải tìm đường chết, mối quan hệ giữa nam và nữ chính sẽ trở nên rõ ràng ^_^