Lãnh Hi Nhan được đưa đến tân phòng, cùng với những nha hoàn riêng Xuân Mai và Hạ Hà. Cô ngồi trên giường tân hôn, trên đầu đội khăn hỉ cái gì cũng không nhìn thấy. Trước mắt là một màu đỏ. Trong lòng cô không khỏi phàn nàn: thời cổ đại đối với nữ tử thâật không công bằng,thành hôn vẫn phải để cho tân nương đói bụng .
Lãnh Hi Nhan ngồi trên giường tân hôn hồi lâu, đợi Bắc Dã Lâm về, cô thật sự không thể ngồi yên nữa, liền vén khăn che mặt lên, Xuân Mai và Hạ Hà vội vàng ngăn cản cô: " Không được, tiểu phải đợi Lục hoàng tử đến vén ra"
Lãnh Hi Nhan nghe nói: "Không sao, hiện tại chỉ có hai người các ngươi ở đây, ta vén ra cũng sẽ không ai biết, yên tâm đi."
Hai nha hoàn vốn muốn lại ngăn cản cô nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Lãnh Hi Nhan, lại mềm lòng đồng ý
Sau đó Lãnh Hi Nhan mới nhìn thấy tân phòng hình dáng như nào. Tân phòng được bao phủ bởi màu đỏ, đệm màu đỏ, rèm giường màu đỏ, bàn trang điểm màu đỏ và tủ quần áo màu đỏ.liếc nhìn lại tất cả đều là màu đỏ
Ngoài ra, trên bàn còn bày đầy những món ăn thực vật: táo đỏ, đậu phộng, nhãn, hạt sen và các món ăn nhẹ khác, vẫn còn một đôi nến rồng phượng.
Lãnh Hi Nhan nhìn đồ ăn trên bàn, đột nhiên cảm thấy đói bụng, cả một ngày ăn được ít , chịu đựng đến bây giờ đã cực kỳ không dễ dàng rồi.
Xuân Mai thấy vậy nói: "Tiểu thư nếu cô đói, nô tỳ có một ít bánh điểm tâm ở đây. Cô có thể ăn một ít." Nói xong, Xuân Mai lấy ra những chiếc bánh điểm tâm được đóng gói đẹp đẽ từ trong tay.
Lãnh Hi Nhan nghe vậy, mắt sáng lên. Cô nhận lấy chiếc bánh từ tay Xuân Mai liền mở ra ăn: "Chà, là bánh hoa hồng, ngon quá." Cô ba hai lần liền giải quyết xong mấy cái bánh điểm tâm,lúc này mới cảm giác no một chút.
Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của thiếu niên : "Lục hoàng tử đã trở về phòng." Lãnh Hi Nhan nghe vậy vội vàng đội khăn hỉ của mình lại, cửa bị đẩy ra, vang lên đều đặn tiếng bước chân. , hỉ nương đi theo cùng vào tân phòng.
." Lãnh Hi Nhan cách khăn hỉ ,chỉ nhìn thấy một người đàn ông rất cao đứng trước mặt cô,là Bắc Dã Lâm không hoài nghi ,giọng nói Hỉ Nương vang lên bên tai: "Mời Lục hoàng tử, xin hãy vén khăn hỉ ra,Bắc Dã Lâm từ tay hỉ nương tiếp nhận hỉ cán , chậm rãi vén khăn hỉ ra ,cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời, Lãnh Hi Nhan thở dài.
Lãnh Hi Nhan ngẩng đầu nhìn Bắc Dã Lâm, hắn bình thường mặc quần áo màu trắng, hôm nay lại mặc một bộ lễ phục tân lang màu đỏ tươi, khiến hắn càng ngày càng cao lớn giống Phan An, mặc dù biểu cảm trên mặt trước sau như một rất lạnh lùng.
Sau đó, giọng nói của Hỉ Nương lại vang lên bên tai họ: “Mời tân nương và tân lang uống một chén rượu giao bôi.” Bắc Dã Lâm và Lãnh Hi Nhan nhận lấy chén rượu trong tay Hỉ Nương, một ngụm uống cạn. rượu đi vào cổ họng , hơi cay.
Sau khi uống một ly rượu, Bắc Dã Lâm nói: "Các người đều ra ngoài đi." Xuân Mai và Hạ Hà nhìn Lãnh Hi Nhan sau khi thấy cô gật đầu, họ trầm giọng đáp lại, sau đó cùng Hỉ Nương ra khỏi phòng cũng tiện tay đóng cửa . Bây giờ,trong phòng chỉ còn lại hai người Lãnh Hi Nhan và Bắc Dã Lâm .
Bầu không khí có chút ngưng trệ, Lãnh Hi Nhan cử động cổ, mới giật mình nhận ra chiếc vương miện phượng hoàng vẫn chưa được lấy xuống,Xuân Mai và Hạ Hà lại ra ngoài trước rồi, không còn cách nào khác cô đành mở miệng nói: “cái đó, anh có thể giúp tôi cởi vương miện phượng hoàng ra không?"?" Bắc Dã Lâm không nói gì, lặng lẽ tiến lên giúp cô cởi vương miện phượng hoàng ra,như này Lãnh Hi Nhan mới cảm thấy toàn thân thooải mái.
Lúc này, Bắc Dạ Lâm nói: "cô đi tắm rửa trước đi." Nói xong, không đợi Lãnh Hi Nhan trả lời, anh cầm một cuốn sách ngồi xuống đọc.
Lãnh Hi Nhan đi đến phía sau bình phong, nhìn thấy ở đó có một bồn tắm nhỏ, nước trong đó còn đang bốc khói, hình như là nước suối nóng. Xung quanh bồn tắm có đặt hai bộ đồ ngủ màu đỏ. còn có một rổ cánh hoa. Lãnh Hi Nhan Cô cởi váy cưới để cẩn thận, sau đó bước vào bồn tắm ngâm mình trong nước suối nóng, Lãnh Hi Nhan cảm thấy mệt mỏi trong ngày đã tiêu tan đi không ít.
Cô nhặt một nắm cánh hoa rắc xuống nước, trong nước lập tức tràn ngập mùi thơm của cánh hoa. Sau khi tắm rửa sạch sẽ và mặc bộ đồ ngủ, cô bước ra ngoài.
Bắc Dã Lâm nhìn thấy cô đi ra, anh đặt cuốn sách trong tay xuống, đi đến sau tấm bình phong một lúc sau, anh cũng tắm xong rồi đi ra.
Anh nói với Lãnh Hi Nhan: “Đi ngủ đi.” Lãnh Hi Nhan theo anh trở lại giường.
Hai người đắp chăn và nằm trên giường một lúc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của hai người đang đập. Lãnh Hi Nhan không khỏi có chút căng thẳng lần đầu tiên trong đời ngủ chung giường với một người đàn ông, dù người đó là phu quân.
Đột nhiên, giọng nói của Bắc Dã Lâm vang lên: "Yên tâm, ta sẽ không động đến cô. Về phần ta, sáng mai ta sẽ có biện pháp, cô không cần lo lắng nói xong, hắn liền không nói nữa."
Lãnh Hi Nhan nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, sự mệt mỏi sâu sắc bao trùm lấy cô, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng cô không biết rằng người đàn ông bên cạnh đã thức cả đêm vì cô.