Thấy nòng súng hạ xuống, đám người da đen cũng chậm rãi lùi lại. Chỉ còn vài người da trắng đứng nhìn hắn mỉm cười.
Cao Dương chạy đến trước mặt người vừa lên tiếng. Hắn mới nói được hai chữ “Ngươi hảo” thì một nữ nhân bên cạnh bỗng thất thanh:
“Ôi Thượng Đế! Ta đang thấy cái gì thế này? Hắn đang mang… giày?”
“Đừng nói nữa! Đừng la hét! Đừng làm hắn hoảng! Đừng khiến hắn sinh địch ý! Trời ơi, các ngươi bị mê muội hết rồi sao?”
Lúc này Cao Dương mới sực nhận ra mình vừa phạm một sai lầm ngớ ngẩn. Ba năm nay hắn chỉ nói tiếng của bộ lạc Akuri, nên lúc lao ra khỏi bụi cỏ, hắn đã theo bản năng mà kêu lên thứ tiếng chỉ người Akuri mới hiểu được.
“Tiên sinh, ngươi hảo… xin hãy giúp ta—”
Chữ chưa dứt, hắn lại im bặt, vì lần này hắn buột miệng nói tiếng Hoa.
Hắn nhẹ vỗ vào miệng mình một cái, định đổi sang tiếng Anh thì đột nhiên thấy lão nhân tóc hoa râm trước mặt cũng… tự tát nhẹ vào miệng. Sau đó ông nở nụ cười hiền hòa, nói:
“Bắt chước theo dáng vẻ của hắn, đây hẳn là nghi thức chào hỏi của bọn họ.”
Bạch! Bạch! Bạch! Mấy tiếng vỗ giòn vang liên tiếp. Tất cả những người đứng trước mặt Cao Dương đều giơ tay tự chạm vào miệng mình một cái. Có hai người còn vỗ mạnh đến mức vang cả tiếng.
Cao Dương chỉ biết cười khổ. Cuối cùng hắn dùng tiếng Anh nói ra điều đã muốn thốt lên từ lâu:
“Hello, sir. Ta vô cùng mừng khi được gặp các ngươi. Hiện tại ta rất cần giúp đỡ. Bên ta có người sắp chết rồi… xin hãy cứu chúng ta.”
Dù đã ba năm không mở miệng nói tiếng Anh, từng chữ Cao Dương thốt ra vẫn rõ ràng, mạch lạc. Nghe hắn nói xong, lão nhân đang mỉm cười bỗng há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn hắn. Môi ông run lên, thốt ra một câu run rẩy:
“Ôi Thượng Đế… ai nói cho ta biết… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ba năm trước, khi Cao Dương bước chân đến Châu Phi, đang giữa mùa mưa. Hắn mặc một bộ sơ mi và quần may vội — loại vải nhanh khô, mát mẻ nhưng vô cùng mỏng manh. Sau ba năm lăn lê bò trườn trên thảo nguyên, quần áo ấy sớm rách nát thành từng mảnh.
Chỉ có đôi giày lính bện dây — đôi ủng quân dụng hắn mang theo — là vẫn còn nguyên vẹn sau ba năm phong sương.
Cho nên bây giờ, trên chân Cao Dương là đôi ủng cao sáu tấc, bên hông quấn một vòng cỏ tranh, toàn thân vẽ kín các hoa văn hình học bằng đất sét trắng và đỏ. Sau ba năm phơi nắng đến cháy da, nước da hắn đã sạm đen lấp lánh. Ngay cả mái tóc cũng bị hắn tự dùng dao cắt lấy, chỉ còn lại lớp tóc ngắn xấu xí lởm chởm như gốc rạ.
Nếu không tính màu da của hắn nâu nhạt hơn một chút — bởi người Akuri da đen tuyền — thì dáng vẻ hiện tại của Cao Dương gần như chẳng khác gì một người bản địa thực thụ.
Đương nhiên… điểm khác biệt lớn nhất chính là trên chân hắn vẫn còn mang một đôi giày.
Cho nên khi chứng kiến một người trông như xuất thân từ bộ lạc nguyên thủy lại nói tiếng Anh lưu loát để cầu cứu, bọn họ có kinh ngạc đến mức nào cũng chẳng có gì lạ.
Lão nhân đứng trước mặt Cao Dương như thể bị dọa đến ngây ra. Ngoài câu kêu thất thanh ban nãy, ông ta đứng bất động hồi lâu, chỉ trợn tròn mắt nhìn Cao Dương từ đầu đến chân. Lúc này, một nữ nhân trẻ tuổi từ phía sau lão nhân bước lên đứng đối diện với Cao Dương.