Thích Phán Đàn tò mò hỏi: "Chữ ký của anh viết thế nào?"
Anh nhanh chóng ký tên mình bên dưới, nét bút bay bướm, thành thạo, dứt khoát, trông như đã viết rất nhiều lần, phong cách rồng bay phượng múa khiến Thích Phán Đàn bật cười.
"Anh làm ông chủ à?"
Chu Tự Tông gập sách lại, kẹp bút vào, im lặng đặt lên bàn rồi lại cầm chai nước khoáng lên.
"Sao vậy, thân phận này đáng xấu hổ lắm sao?" Thích Phán Đàn thấy anh định đi.
Chu Tự Tông không quay đầu lại, bước về phía phòng ngủ phụ, đến cửa thì đột nhiên nói:
"Thích ŧıểυ thư, tuy tôi có hiểu biết cơ bản về cơ thể của hai giới, nhưng tư tưởng vẫn còn hơi cổ hủ. Tôi cần phải thích nghi một chút, nhưng lần sau chắc sẽ quen với phong cách của cô."
Câu trả lời chẳng liên quan khiến Thích Phán Đàn không hiểu gì, cô định cầm sách lên xem thì cúi xuống lại phát hiện dấu vết nhô lên trên ngực mình, lớp vải mềm mại bên cạnh không thể che giấu được chút nào.
---
Kiều Hưu Nhĩ về nhà lúc 7 giờ, cậu mua đồ ăn, ở dưới lầu tình cờ gặp Mang Lý Tư đang định lên lầu, trên tay cầm hoa, vẫn mặc đồng phục, tóc được chải chuốt cẩn thận vuốt keo ra sau.
"Anh Lý Tư, anh đến tìm chị à."
Kiều Hưu Nhĩ gọi anh bằng tiếng Anh, chạy nhanh vài bước đuổi theo, Mang Lý Tư đang leo cầu thang quay lại, nghe thấy tiếng gọi liền nở nụ cười hiền hòa.
"Ừ, sao hôm nay em tan làm muộn thế?"
"Em đi mua đồ ăn, xem ra tối nay chị ấy không ăn ở nhà, hai người định đi đâu ăn?"
"Hỏi ý kiến cô ấy rồi quyết định, em thấy cô ấy có thích bó hoa này không?"
Những bông hoa tulip màu vàng nhạt được bọc trong giấy xanh, bó hoa được buộc bằng một dải ruy băng nhung đỏ tinh xảo, có thể thấy được sự tỉ mỉ.
Kiều Hưu Nhĩ gật đầu: "Tất nhiên rồi, đẹp như vậy, chị ấy nhất định sẽ thích!"
Thích Phán Đàn nghe thấy tiếng mở cửa liền từ phòng ngủ ra, Mang Lý Tư nhiệt tình đưa bó hoa cho cô, cô nói lời cảm ơn, ôm cổ anh hôn lên má, tiện tay đặt bó hoa được gói cẩn thận lên bàn ăn.
Thích Phán Đàn khoác thêm chiếc áo gió màu đen, khoác tay Mang Lý Tư ra khỏi cửa, Kiều Hưu Nhĩ vẫy tay chào, dặn họ chơi vui vẻ.
Chu Tự Tông đang ngủ bị đánh thức bởi tiếng động bên ngoài, căn phòng cũ kỹ, cách âm gần như bằng không.
Kiều Hưu Nhĩ mở cửa thấy anh đã tỉnh, liền hỏi bằng tiếng Trung: "Anh đói không? Em mua đồ ăn cho anh rồi."
Chu Tự Tông mệt mỏi chống tay ngồi dậy, co một chân dài, tay đặt lên đầu gối, cúi đầu, tiện tay vuốt mái tóc đen rối bời:
"Có người đến à?"
Vừa ngủ dậy, giọng nói trầm ấm của anh trở nên khàn đặc, trầm thấp như tiếng sấm, không nghe ra vui buồn, giọng điệu ra lệnh khiến Kiều Hưu Nhĩ cảm thấy áp lực.
"Bạn trai của chị, họ ra ngoài ăn cơm."
Chu Tự Tông nghe thấy người đàn ông lạ mặt nói tiếng Anh, không chút cảnh giác, nên không hỏi thêm gì nữa, Kiều Hưu Nhĩ không nhịn được mà bàn luận với anh.
"Mang Lý Tư theo đuổi chị ấy gần ba tháng rồi, hai người vẫn chưa có tiến triển gì, nếu Mang Lý Tư biết anh ở đây, có lẽ anh ấy sẽ không còn ngại ngùng nữa. Anh còn có thể thúc đẩy chuyện tình cảm của họ!"
Chu Tự Tông vén chăn xuống giường, lạnh lùng từ chối: "Tôi không phải ông tơ."
Kiều Hưu Nhĩ kêu lên: "Đây là một mối nhân duyên tốt mà! Em nghe nói có vài cô gái đang theo đuổi Mang Lý Tư. Anh ấy là sếp của cục quản lý biên giới, lương cao, lại đẹp trai, em thấy họ rất xứng đôi, tính chị ấy chậm chạp, em lo lắng thay chị ấy!"
Chu Tự Tông dừng bước, suy nghĩ điều gì đó, chậm rãi nhìn anh ta, ánh mắt khó hiểu khiến Kiều Hưu Nhĩ lúng túng, tưởng mình đã nói sai điều gì.
"Cậu nói, anh ta làm nghề gì?"