Chu Tự Tông nghe thấy tiếng cô mở tủ lạnh.
Kiều Hưu Nhĩ chạy vội lên lầu.
Anh mở cửa, thấy Thích Phán Đàn lau tóc bước ra từ phòng tắm, thở hổn hển, chạy đến trước mặt cô chỉ ra ngoài cửa sổ nói:
"Chu ca... Chu ca đang... đang trộm xe, chị mau ngăn anh ta lại đi, đó là siêu xe đấy! Số tiền trong ví anh ta không đủ đền đâu!"
Thích Phán Đàn bước ra ban công, khăn tắm quấn quanh cổ, cô nắm hai đầu khăn nhìn xuống.
Chu Tự Tông chui xuống gầm xe Audi, chỉ còn đôi chân dài lộ ra ngoài, một chân co lại, chiếc quần đen bó sát phác họa đường cong cơ bắp săn chắc của anh, bên cạnh có ba chiếc GPS đã bị phá hủy.
Làm sao anh ta có thể như radar mà dò ra GPS nhỉ?
"Giờ phải làm sao đây, hàng xóm nhìn thấy sẽ báo cảnh sát mất."
"Không sao, nếu anh ta bị bắt thì cứ nói chúng ta không quen biết anh ta."
Kiều Hưu Nhĩ lo lắng nhoài người ra khỏi ban công nhìn xuống. Chu Tự Tông nghe thấy tiếng động, chui ra từ gầm xe. Bên dưới người anh có lót một tấm nilon, chân đạp xuống đất, dùng lực ma sát trượt ra. Anh nhìn lên ban công tầng cao nhất, nở nụ cười tự mãn với Thích Phán Đàn.
Bên cạnh Kiều Hưu Nhĩ lải nhải không ngừng, Thích Phán Đàn lạnh lùng nhìn anh, mái tóc ướt buông xuống trước ngực, cuối cùng quay người vào phòng với vẻ thờ ơ.
Nụ cười trên mặt Chu Tự Tông biến mất ngay khi cô quay đi.
Người phụ nữ này thật bí ẩn.
Rốt cuộc cô là ai, nhìn thấy hai cái xác đó mà vẫn có thể thản nhiên nói rằng cô sợ phiền phức.
Nếu là người khác, chắc đã sợ hãi ngồi bệt xuống đất, tính toán xem nên báo cảnh sát bắt anh như thế nào rồi.
Nhưng cô không những không làm vậy, mà còn muốn đuổi anh đi, như thể sợ phiền phức đến cùng lúc với cảnh sát vậy.
Chu Tự Tông lái xe, ném GPS lên ngọn núi Caucasus giáp với quốc gia láng giềng.
Thích Phán Đàn dùng lời nói dối để lừa Kiều Hưu Nhĩ ngốc nghếch, nói với cậu ta rằng Chu Tự Tông đã tìm được việc làm, làm tài xế cho người ta.
"Từ ngày mai anh ta sẽ không ở đây nữa, cậu không cần làm bữa sáng cho anh ta nữa, không được bám theo anh ta, nghe rõ chưa."
"Sao lại đột ngột thế!" Kiều Hưu Nhĩ thất vọng.
Cậu rất thích Chu Tự Tông, trong mắt cậu, anh ta nhiều tiền lại ngốc nghếch, còn không kén ăn. Mỗi cuối tuần đều cho cậu một tờ đô la làm tiền sinh hoạt, tính ra cậu có thể tiết kiệm được kha khá.
"Sau này không được bám theo anh ta nữa!" Thích Phán Đàn nghiêm giọng, Kiều Hưu Nhĩ không dám phản kháng, ủ rũ cúi đầu đồng ý.
Buổi tối, Kiều Hưu Nhĩ đặc biệt nấu năm món, coi như là bữa cuối cùng, còn mua bia mà anh ta thích uống.
Đợi hai người ăn cơm xong, Thích Phán Đàn vẫn chưa ra khỏi phòng ngủ, thấy anh thi thoảng liếc về phía phòng ngủ của cô, Kiều Hưu Nhĩ hỏi anh:
"Anh, anh cũng không nỡ xa chúng em à?"
"Không biết."
Anh trả lời nước đôi, khiến Kiều Hưu Nhĩ không biết phải làm sao, cố gắng vớt vát chút mặt mũi:
"Anh... Anh mà muốn thì cũng có thể đến đây chơi mà, hơn nữa anh không phải làm tài xế cho người ta sao, lúc nào rảnh thì lái xe đến đây cũng được! Dù sao em cũng luôn hoan nghênh anh, anh còn giúp em, lại cho em tiền... Vậy số tiền còn lại có thể không trả lại không?"
Cuối cùng cậu ta cũng nói đến trọng tâm.
Chu Tự Tông nhếch mép, không biết là do công việc bịa đặt kia hay suy nghĩ chân thành của Kiều Hưu Nhĩ khiến anh buồn cười.
---
1 giờ sáng, Chu Tự Tông thức giấc, đi ra ngoài thấy đèn nhà vệ sinh sáng, nhưng cửa không đóng.
Anh bước đến, ho khan một tiếng, không ai trả lời.
Đợi anh cẩn thận đẩy cửa ra, thì không thấy ai cả.
Ngay khi anh bước vào đóng cửa lại, cửa phòng Thích Phán Đàn mở ra, cô hoảng hốt chạy ra: "Đừng..."
Cạch.
Cửa nhà vệ sinh khóa trái.
Thích Phán Đàn giơ tay ra giữa không trung, lặng lẽ siết chặt nắm đấm, bối rối đưa lên miệng. Cô cắn chặt răng, vẻ mặt xấu hổ khiến má cô đỏ bừng.