Này không…… Này không phải là vô nghĩa sao!
Cô đau đến nhấc cánh tay lên cũng không được, chỉ có thể nhục nhã quỳ xuống, dẩu mông không dám động đậy, eo sắp nứt ra.
"Ừm, sao cậu lại tới đây?" Hạnh Mính nhịn đau đổ mồ hôi, nhìn tay mình, chỉ về phương hướng phía sau.
"Tôi đến đây ăn trưa, còn Hạnh đồng học, cậu đi đâu?"
Dưới gốc cây trải một tấm thảm dã nɠɵạı, bên trên còn có hộp cơm cùng cốc nước, ai lại đi tới vùng núi khô cằn này ăn trưa chứ, thật là kỳ quái, cảm giác có chuyện gì đó không ổn ?
“Hạnh đồng học cũng tự mang cơm trưa đến, cậu ngại ăn ở trường sao?"
“A.” Là bởi vì cái này sao?
Mới vừa rồi cơn gió mạnh như vậy , cậu ta vẫn có thể tiếp tục ăn .
Không đúng, người bình thường không nhìn thấy linh hồn, nói cách khác, hắn đã cũng không cảm giác được gió kia, nhưng hắn nhất định đã phát hiện khắp nơi trên mặt đất, cành cây gãy có gì đó không đúng chứ.
Nguyên Tuấn Sách ngồi xổm xuống, mỉm cười như gió xuân, ánh mặt trời chiếu xuống đầu anh, hơi ấm lúc đó chiếu vào người Hạnh Mính ngay cả đau đớn cũng dịu đi, và giọng nói từ tính của anh lọt vào tai cô rõ ràng.
"cần tôi giúp không?"
Hạnh Mính nắm chặt hồ lô trong tay.
Mặc dù không muốn thừa nhận mình cảm động, cô cảm giác mặt mình đã đỏ bừng rồi.
“Cần, làm ơn, làm phiền cậu, giúp tôi đi đến phòng y tế được không? Tôi bị ngã đau đến mức tôi không thể đứng dậy"
" cậu còn chưa trả lời tôi vấn đề tôi vừa hỏi đâu, Hạnh đồng học cũng mang theo cơm trưa của cậu đến đây sao? Cậu ngại ăn ở trường học à?"
Cô không muốn người khác biết mình là đa͙σ sĩ nên gật đầu lia lịa.
Nguyên Tuấn Sách đột nhiên tỉnh ngộ: "Vừa rồi gió lớn làm gãy hết cành cây, nhất định là cậu bị cành cây đụng trúng, Hạnh đồng học da mặt cũng rất mỏng, nói như vậy làm gì xấu hổ?"
Hạnh Mính đánh đòn cảnh cáo, tóc xõa tung, ngẩng đầu lên phản bác: "Này! Chính cậu cũng lẻn vào đây ăn một mình đấy, da mặt cũng mỏng không kém !"
"Ừm! Cậu nói không sai nha"
Gia hỏa này thật kỳ quái, rõ ràng lúc bị chụp lén mặt không đỏ tim không đập, vậy sao cậu ta lại ngại khi ăn ở căn tin.
Nguyên Tuấn Sách duỗi tay đi ôm cô.
" nhưng mà tôi khuyên cậu, ở trước mặt ân nhân cứu mạng, nói chuyện nên cẩn thận một chút, kẻo bị ném vào hoang địa.”
"Xin lỗi, vừa rồi tôi nói chuyện có chút lớn tiếng "
Bàn tay để sau lưng xoay người cô lại, Nguyên Tuấn Sách bế cô theo kiểu công chúa, Hạnh Mính đau đến muốn kêu lên một tiếng, lại phát hiện tư thế này cũng không quá đau.
" cặp sách để ở đây , ngày mai rồi đi lấy, dù sao cũng sẽ không có người tới đây.” Nguyên Tuấn Sách ôm cô đi vào một con đường nhỏ xuống núi, Hạnh Mính hỏi hắn:
“ vừa rồi làm sao cậu tới được đây?"
"Trèo qua lan can, có cách nào nhanh hơn cách này không?"
"Vậy cậu cũng không cần đi đường bên phải, chỉ cần quay đầu lại là được, con đường này còn rất dài, chỉ sợ cậu không đủ sức."
Nguyên Tuấn Sách mím môi và đồng ý với cô, vì vậy anh quay trở lại con đường đầy cỏ dại.
Nơi này toàn đá và bụi rậm, dốc núi, giẫm lên thì đất đá sẽ lăn tứ tung, chân không vững, có khả năng ngã bất cứ lúc nào, ở dưới bụi cây bên dưới, có thể bị vật sắc nhọn đâm vào.
Hạnh Mính đột nhiên có chút hối hận về đề nghị vừ rồi, định nói rằng vì sự an toàn, cậu ta nên đi đúng con đường.
“Đúng rồi, Hạnh đồng học.” Hắn dừng lại bước chân, cúi đầu hỏi người trong ngực.
“Mới vừa rồi trong tay cậu là tờ giấy gì?"
"Cậu đang nói cái này hả, lá bùa?" Hạnh Mính mở tay ra, có 4 cái lá bùa bị nhàu nát.
"Cái này là bùa bình an, người nhà tôi đều tin tưởng, nếu không có việc gì làm, tôi liền vẽ những thứ này cho vui. "
"Ồ."
Nguyên Tuấn Sách cười híp mắt cong thành trăng lưỡi liềm, nụ cười sáng lên thoạt nhìn thật ớn lạnh.