Trong công viên rợp cây xanh có một vật thể phát ra ánh sáng vàng, lơ lửng giữa không trung một cách kỳ lạ.
Nguyên Tuấn Sách đứng im tại chỗ không nhúc nhích, bằng con mắt nhanh nhạy của mình, anh nhìn cô gái đang giương nanh múa vuốt.
Chỉ cần giết cô, những gì anh cần làm chẳng qua chỉ là tìm một cách chết mà con người có thể chấp nhận được, như vậy sẽ không khiến con người nghi ngờ anh, nếu không, vất vả lắm mới chiếm được một cơ thể, anh lại phải tìm một cơ thể mới.
Tay khởi tạo một quả cầu lửa màu xanh, Nguyên Tuấn Sách nâng tay lên, ném vào trong rừng cây.
Ngọn lửa đốt cháy một lá tre, sau đó ngọn lửa phóng đại, cây xanh trong nháy mắt bị ngọn lửa bao phủ.
Nguyên Tuấn Sách bước đi mà không thèm quay đầu lại
Lá bùa cảm nhận được sức mạnh kỳ diệu, nó thoát khỏi tay Hạnh Mính, chạy vào trong ngọn lửa.
Đúng như dự đoán, nó bị thiêu cháy trong đó, trở thành một trong những tác nhân gây ra vụ cháy.
Hạnh Mính dùng cánh tay che nửa khuôn mặt rồi chạy ra khỏi công viên.
Đột nhiên ——
Một ngọn lửa bùng lên trên con đường rải sỏi, chặn đường cô, ngọn lửa chói lóa trong mắt cô.
Ngọn lửa khiến cô sặc, không ngừng ho khan, cô chạy về phía cây chưa cháy, liều mạng chạy ra ngoài đường cái, không quên lấy điện thoại gọi điện cho cứu hỏa.
“Nguyên Tuấn Sách!” Hạnh Mính hét tên của anh nhờ giúp đỡ.
Cô luôn cảm thấy lúc này anh nên ở đó, anh nhất định đang ở đó, giống như trong lớp học ngày hôm nay vậy, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy nụ cười điềm tĩnh của anh.
Cuộc gọi được kết nối, Hạnh Mính nhanh chóng báo vị trí, dưới chân cô nóng rực, cô nhìn thấy ngọn lửa kia đột nhiên cháy dưới lòng bàn chân cô, tốc độ cháy rất nhanh, có lẽ do thời tiết mùa hè nóng nực.
Mắt cá chân bị bong gân đau đến tột cùng: “Chú ơi, chú làm ơn mau tới đây với ạ, cháu không chạy được nữa, cháu sắp bị thiêu chết rồi!”
“Chúng tôi lập tức phái người đến ngay, xin đừng cúp máy!” Giọng nói bên kia tràn ngập chính nghĩa, Hạnh Mính bình tĩnh hơn rất nhiều, cô dậm chân, khập khiễng chạy, tuyệt vọng hét to.
“Nguyên Tuấn Sách! Nguyên Tuấn Sách!”
“Này! Nguyên Tuấn Sách, khụ, Nguyên...”
Chân bị vấp, toàn bộ khuôn mặt của ụp vào bụi cây rậm rạp, không biết điện thoại rơi ở chỗ nào, ngọn lửa dưới lòng bàn chân tỏa ra màu sắc khác thường, xung quanh có một luồng ánh sáng xanh mờ ảo, càng khiến nó trở nên kỳ lạ.
Hạnh Mính đột nhiên tuyệt vọng, cô không quan tâm đến điện thoại nữa, cô trèo lên, đứng dậy từ bụi cây nóng rực, dẫm lên ngọn lửa dưới lòng bàn chân sắp thiêu đốt cô thành tro, vừa hét tên Nguyên Tuấn, chạy ra khỏi lùm cây.
Đúng lúc này, Hạnh Mính nhìn thấy Nguyên Tuấn Sách đang đợi đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư phía trước, anh mặc đồng phục học sinh, nổi bật dưới ánh đèn lập lòe.
Chẳng biết nổi giận và dũng khí có từ đâu, cô không quan tâm đến vết thương ở mắt cá chân, chạy như điên, bổ nhào vào anh: “Nguyên Tuấn Sách! Nguyên Tuấn Sách! Tớ gọi cậu, sao cậu không để ý đến tớ! Vì sao!”
Cô túm lấy cổ áo chỉnh tề của anh, ngồi trên người anh, nước mắt vô cớ trào ra rơi xuống mặt anh, từng giọt nước mắt tủi thân trào ra ngoài.
“Tớ sợ lắm, tớ gọi cậu nhưng cậu không để ý đến tớ, tớ tưởng cậu bị lửa thiêu, cậu giải thích đi! Tớ thật sự sợ lắm, tớ không sợ ma chứ không phải không sợ lửa, tớ suýt nữa thì bị thiêu chết rồi!”
Đồng phục của cô đã cháy đen sì, ống quần rách rưới, chỉ có cổ là sạch sẽ, cô khóc lóc nức nở, nhắm mắt lại khóc lớn hơn.
Nguyên Tuấn Sách ngơ ngác nhìn cô, sững sờ đến mức không chớp mắt, anh nhìn cô khóc, nước mắt của cô rơi vào mắt anh, anh thậm chí còn không phản ứng.
Hạnh Mính ngồi trên eo anh, dùng hai tay lau nước mắt trên mặt, sống sót sau vụ tan nạn, cô ước gì mình có thể khóc suốt đời, khóc đến khi mất nước, khóc đến khi anh cảm thấy áy náy.