Kẻ Bệnh Muốn Tôi Hàng Ngày

Chương 17: Kẻ Bệnh Muốn Tôi Hàng Ngày

Trước Sau

break

Nói vậy, nếu nó rơi xuống thì sẽ không ai nghi ngờ.

Anh xoay người dựa vào cửa sổ, lòng bàn tay nắm lấy khung cửa sổ, mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt xám xanh nặng nề, chờ đợi khoảnh khắc nó bị người ta đẩy ra.

Không lâu sau.

Cọt kẹt ——

Yêu thuật làm khung cửa rung chuyển.

“Hạnh Mính!”

Người đẩy khung cửa đứng tại chỗ, quay đầu lại.

Tần Nhạc Chí nổi giận đùng đùng đi về phía cô, một tay nắm áo khoác đồng phục của cô, một tay buông thõng xuống đất, tức giận chỉ vào cô: “Không sớm không muộn cậu lại cố tình bị thương vào lúc này! Lớp 2 thua cậu vui lắm đúng không?”

“Bong gân mắt cá chân có gì to tát đâu, nếu cậu chạy thì lớp chúng ta đã thắng rồi!”

Hạnh Mính cúi mặt nói: “Cậu bị điên à, dựa vào đâu mà trách tớ, cậu là người cược, các bạn trong lớp không ai nói câu nào, ai trách cậu không? Còn cậu thì dậu đổ bìm leo mắng tớ ở đây.”

“Mẹ nó! Tại cậu nên mới thua!” Tần Nhạc Chí ném áo khoác đồng phục của mình xuống chân cô, tức giận đá cô một cái: “Mẹ kiếp! Cậu mẹ nó cố ý không muốn chạy, đừng tưởng rằng bị bong gân là không phải dọn nhà vệ sinh!”

“Tớ nói tớ không dọn sao? Hơn nữa nếu không phải cậu đánh cược thì lớp chúng ta thua cũng không cần dọn nhà vệ sinh, thậm chí còn phải quét dọn cả sân thể dục, cậu nghĩ đây là lao động vinh quang à? Vậy thì tuần sau cố gắng là một chiến sĩ thi đua tốt nhé!”

Khuôn mặt và cổ của Tần Nhạc Chí trở nên đồng màu: “Con mẹ cậu ——”

Lộ Điệp chạy đến, chỉ vào Tần Nhạc Chí: “Tên khốn này, cậu nhanh quá đấy nhỉ! Cậu là người đánh cược, dựa vào đâu bắt cả lớp phải dọn nhà vệ sinh, tự cậu đi mà dọn!”

Hạnh Mính cười nhạo nhìn cậu ta, xoay người đi về phía lớp học.

“Nếu không phải vì cậu, nếu cậu chạy thì chúng ta đã thắng rồi!”

Tần Nhạc Chí đẩy cô, nào biết vấp phải khung cửa, người đổ ập về phía trước, trực tiếp quỳ gối cạnh bục giảng.

Tần Nhạc Chí ngã ngồi trên mặt đất, gần như bị dọa đến mức ŧıểυ ra quần.

Cũng may khung cửa kia cao cho nên đập vào bàn ở hàng ghế đầu, không đè lên người cậu ta, nếu không đầu cậu ta bị khung cửa xuyên qua mất.

Lộ Điệp hoảng sợ che miệng lại, không khó để tưởng tượng nếu có người bước vào sẽ trực tiếp bị chấn thương sọ não, thậm chí chết ngay tại chỗ.
Nguyên Tuấn Sách mím môi.

Lần này anh không sai, bởi vì vừa rồi anh tưởng rơi xuống trúng người mình muốn giết, quả nhiên là Tần Nhạc Chí phiền phức.

Suy nghĩ của anh dần lộn xộn.

Ngón tay của anh không ngừng gõ cửa sổ, tốc độ càng ngày càng nhanh, cố gắng tìm lý do nào đó thuyết phục bản thân về việc vừa rồi, tại sao người vấp phải khung cửa không phải Hạnh Mính mà là Tần Nhạc Chí.

Vì sao?

Tiếng hét của Lộ Điệp cắt ngang suy nghĩ của anh.

Nguyên Tuấn Sách hoàn hồn, phát hiện Hạnh Mính đang quay đầu nhìn anh, ánh mắt kỳ lạ, lại vừa sợ hãi.

Rõ ràng đã xóa trí nhớ của cô, sao còn bày ra ánh mắt như vậy?

Ồ? Đúng rồi, đáng lẽ hiện tại anh phải bày ra dáng vẻ khiếp sợ, như vậy mới hợp lý

Khi con người gặp tình huống này, có vẻ như điều đầu tiên nên trừng lớn mắt, như vậy mới hòa hợp với cộng đồng.

Nguyên Tuấn Sách vô cảm trợn mắt, đi về phía cô.

Hạnh Mính được Lộ Điệp đỡ dậy, sợ tới mức lảo đảo: “Bạn Nguyên, cậu ở đó từ khi nào vậy?”

“Tớ vẫn luôn ở đây, cậu có sao không?” Anh quan tâm hỏi, trên môi nở một nụ cười kỳ lạ.

“Không ổn lắm.”

Lộ Điệp kinh hãi phàn nàn: “Cửa kiểu gì không biết, đã nói nên thay cái cửa này từ lâu rồi. Nếu rơi trúng người ai thì sao, chúng ta đi báo với chủ nhiệm lớp đi, Hạnh Mính, cậu chỉ cần nói đầu cậu bị thương, biết đâu lại được miễn bài tập về nhà!”

“Tớ mới là người bị dọa nhất mới đúng!” Tần Nhạc Chí ngồi dưới đất nói to.

“Vì cậu xứng đáng!” Lộ Điệp hừ một tiếng.

 

break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc