"Cậu là một kẻ ngốc! Hắn bảo cậu làm liền làm sao!!"
"Nghe có vẻ là một thỏa thuận tốt, cậu không muốn dùng sao..."
“Lần sau đi……”
Nhà giàu mới nổi thật ngốc nghếch lắm tiền, con tưởng rằng cậu ta học tập tốt thì rất thông minh, ai ngờ là con mọt sách.
Phim ma tỷ lệ người xem không cao, bọn họ ở vị trí chính giữa, trước sau tổng cộng chỉ có ba hàng có người, nhân số không quá mười lăm người.
Ánh đèn xung quanh nhanh chóng mờ đi.
Sau khi danh hiệu của một số công ty sản xuất hiện lên thì bộ phim bắt đầu mở màn là vụ án giết người đẫm máu nhanh chóng khiến mọi người đắm chìm vào.
Lâu lâu mặt quỷ lòe ra trên màn ảnh, có người hét đến mức làm rơi cả bỏng ngô rồi trốn vào vòng tay người bên cạnh.
Hạnh Mính khoanh tay trước ngực và nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, tiếng sấm ầm ầm và tiếng khóc chìm trong âm thanh.
Kẻ sát nhân đã ném xác vào một nhà máy hóa chất bỏ hoang, nơi này phát nổ, tòa nhà sụp đổ.
Sau tiếng động lớn, bang——
Hạnh Mính bị dọa đến đột nhiên run lên.
Phanh! Phanh! Phanh ——
Hàng phía sau truyền đến tiếng thét chói tai, Hạnh Mính quay đầu lại.
Trần nhà cư nhiên bị sụp xuống !
Dàn âm thanh từ trên cao rơi xuống đập vào một hàng ghế ngồi, có người sợ đến chân mềm nhũn, hét lớn bỏ chạy.
Bê tông lộ ra ngoài và các thanh thép không tự chủ được đổ xuống, góc tường bị sập sắp lan tràn đến nơi đây, Hạnh Mính kéo lấy ống tay Nguyên Tuấn Sách đứng dậy:
Cô dùng sức túm mà người đằng sau vẫn không động đậy, quay đầu lại liền nhìn thấy Nguyên Tuấn Sách bắt chước tư thế cô vừa ngồi đó, nhìn lên trần nhà.
Màn hình trục trặc phản chiếu ánh sáng đôi khi trắng, đôi khi xám, trao đổi phản xạ được phản chiếu trong hốc mắt sâu thẳm, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi lạnh lùng và nụ cười âm trầm, điềm tĩnh đến khó tin, trông còn đáng sợ hơn cả người giả ma trong phim.
“Sắp rơi rồi.”
Thanh âm trong trẻo của hắn cực kỳ lãnh đạm, tiếng trong phòng đinh tai nhức óc vẫn có thể nghe rõ ràng.
Hạnh Mính nhìn lại, thấy dãy họ đang ngồi ngay phía trên dãy đèn chùm, đèn lung lay sắp đổ , vết nứt bao trùm cả bức tường, một bên nức toạc xuống dưới tường gỗ cách âm, mảnh vụn từ trên rơi xuống chân cô.
Nhưng cô không muốn chết!
Nguyên Tuấn Sách nắm lấy cánh tay cô và kéo cô về phía hắn, Hạnh Nính té ngã xuống ghế, một con bàn tay to ấn xương bả vai cô xuống , bị thương bả vai truyền đến đau nhức, cô bị một lực lượng ép xuống không thể phản kháng được.
Đối mặt đỉnh đầu là tường gỗ cách âm đang nện xuống thẳng tắp, Hạnh Mính thấy chết không sờn nhắm lại mắt.
Hơn chục lá bùa bay ra khỏi túi của cô, tạo thành một lớp bảo vệ màu vàng trên đỉnh đầu cô, và những mảnh vụn rơi xuống đập sang một bên, bảo vệ Hạnh Mính bình an vô sự.
Lại thất bại.
Nguyên Tuấn Sách không kiên nhẫn lạnh mặt, kéo cô xuống ghế.
Hạnh Mính vẫn chưa hồi phục tinh thần , vẫn còn đang sợ hãi đến ngây người, tóc bị giật ngược ra sau, cơn đau kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô tỉnh táo lại, cô ngây người nhìn người đáng sợ trước mặt.
Ngón trỏ lạnh ngắt chạm vào giữa trán cô.
Mí mắt của Hạnh Mính bắt đầu rũ xuống vì mệt mỏi, cô ấy cảm thấy có điều gì đó không ổn với Nguyên Tuấn Sách, người vẫn có thể làm phép, nhưng cô ngày càng cảm thấy buồn ngủ và khó có thể mở mắt ra được...
Rạp chiếu phim đang sụp đổ đã dừng lại , có người ghé vào ghế dựa phía dưới kêu thảm thiết khóc thút thít, Nguyên Tuấn Sách đem người bế lên, không chút dịu dàng bế vác cô lên.
Những lá bùa rơi trên mặt đất kia tựa hồ cảm giác được cô gặp nguy hiểm, một cái phi thẳng về phía cằm của hắn.
Chỉ trong chốc lát.
Làn da đau đớn bị bỏng, đau đớn ngoài ý muốn, Nguyên Tuấn Sách xem thường những lá bùa kia, chỉ một tờ giấy dễ dàng xé rách cũng có thể làm hắn bị thương.