Tam ban cao nhị có một học sinh chuyển đến đó là nam sinh.
“Học sinh này chính là Nguyên Tuấn Sách, hai năm kế tiếp sẽ cùng các em ở chung một ban, hảo hảo ở chung”
Hắn đứng ở kia, phía sau bảng đen làm nổi bật, làn da so với Côn Luân sơn tuyết còn trắng hơn, tóc ngắn đến cổ.
Không biết vì sao hắn có thể ăn mặc giáo phục đi vào, đứng ở bên cạnh chủ nhiệm lớp còn cao hơn, dung mạo độc đáo khiến mọi người nhỏ giọng ồn ào náo động.
Chủ nhiệm lớp là nam nhân trung niên, thầy giáo dạy môn toán, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Hạnh Mính
"Vậy em ngồi bên cạnh ủy viên ban thể dục đi"
Hắn nâng mắt, nhìn đến chỗ duy nhất không chỗ ngồi xong đi xuống.
Vì say mê sắc đẹp hắn, Hạnh Mính áy náy hoàn hồn. Đem đồ vật trong ngăn kéo bàn cách vách lấy hết ra, để bao que cay rơi ở bàn phía dưới, chủ nhiệm lớp nhìn thấy hành động của cô, đẩy mắt kính cảnh cáo:
“Hạnh Mính, hôm nay em ở lại trực nhật"
Dù sao lại không phải lần đầu tiên, cô cuống quít gật đầu, dứt khoát đem rác rưởi trong ngăn kéo càn quét trên mặt đất.
“Ngượng ngùng!”
Nếu biết hôm nay ngồi ở bên cạnh cô là soái ca mới chuyển đến lớp thì cô sẽ không đem vị trí này trở thành thùng rác, giờ phút này chỗ ngồi bay ra mùi hương ớt du từ trong ra ngoài.
"Nguyên đồng học, mình có khăn ướt, cậu dùng đi!” Sau bàn Lộ Điệp, ân cần mang lên một khăn ướt mang theo mùi hương, cười như hoa si, xem Nguyên Tuấn Sách thành mâm thịt mỡ, cô thèm nước miếng banh không được.
“Cảm ơn.”
Hắn nói, nhưng không tiếp, lo chính mình ngồi xuống đi, đem cặp sách treo ở cái bàn bên.
Hạnh Mính liên tục xua tay, Lộ Điệp xấu hổ tưởng đem sàn nhà moi ra một cái động: “Nguyên đồng học……”
“Tốt!” Thầy chủ nhiệm vỗ vào bảng đen, nói: "Tất cả tập trung! Biết bạn học mới này của chúng ta lớn lên soái nhưng tất cả không được có tâm tư. Hiện tại hắn đang là đối tượng chiếu cố đặc biệt, tất cả các thầy cô giáo đều đang chú ý đến"
"Các em ai dám yêu đương! Đình chỉ học 1 tháng, mời phụ huynh lên gặp tôi. Lời tôi nói được làm được. Áp dụng cho cả bạn học nam lẫn bạn học nữ"
Học sinh Tần Nhạc Chí giơ lên tay thét to, lớn giọng nói
"Thầy giáo, người nói không được yêu đương thì tại sao lại cho đồng học ngồi cùng Hạnh Mính, thầy không sợ hai người họ phát sinh chuyện gì sao không bằng cho Nguyên đồng học ngồi cùng em"
"Chỗ ngồi có thể sẽ thay đổi, em không cần sốt ruột"
Tần Nhạc Chí âm dương quái khí: “Nga, dù sao Hạnh Mính là cái loại cuồng bạo lực, cùng cậu ta yêu đương chính là đem người đánh chết"Trong ban có người nở nụ cười.
"Cậu cái con chó này nói bậy bạ cái gì đó!"
Từ phía sau cục tẩy rơi xuống một đường parabol giữa đầu hắn, Tần Nhạc Chí bị rơi xuống cúi đầu, ôm đầu quay đầu cười:
"Xem đi, Nguyên đồng học cậu cẩn thận một chút , tốt nhất không cần vượt qua vĩ tuyến 38, nếu không cậu ta đem cái 38 ngày đánh cậu đến kêu oa oa”
"Tần Nhạc Chí nói nhiều quá”
Lớp trưởng Đinh Vi mở miệng ngăn hắn lại, Nguyên Tuấn Sách đầu vẫn chưa từng ngẩng lên đầu nhìn ở chỗ góc bàn sách Tần Nhạc Chí, trên bục giảng chủ nhiệm mỉm cười nói:
"Em cũng ở lại trực nhật đi, thời gian một tháng"
Tần Nhạc Chí không cam lòng kêu một tiếng.
Hạnh Mính sửng sốt, cô nhìn thấy Nguyên Tuấn Sách đang ở trên bàn nhìn cái gì đó, giống như thật sự đi tìm vĩ tuyến 18.
Lộ Điệp ở sau lưng cô phun nhiệt khí, phồng mặt lên oa oa, hắc hắc cười: “Mất mặt quá Hạnh Mính, ở soái ca trước mặt soái ca mất mặt như vậy, vừa lúc, mình loại trừ một tình địch.”
“Bệnh tâm thần.”
Cô nói nhỏ giọng, Nguyên Tuấn Sách quay đầu tới nhìn cô, mắt hình khoan viên, mắt hai mái hình trăng non xinh đẹp tiêu chuẩn, trong mắt hình như có sương mù màu bạc, lắng đọng lại không tiếng động áp lực, Hạnh Mính trái tim “Lộp bộp” một tiếng.