“……” Còn tưởng rằng hắn muốn nói gì, kết quả chỉ là muốn cô thu thập bàn ăn.
Chỉ thấy Khúc Túc cầm cặp công văn ra ngoài, Tất Ngọc Nhi tâm tình
hạ đến điểm thấp nhất, yên lặng ăn bữa sáng, nước mắt không tự giác rơi
xuống.
Mới kết hôn hơn một tháng liền cãi nhau không thoải mái, cô…… rất uể oải, cô muốn về nhà…… Có thể sẽ bị mẹ mắng chửi đi……
Tất Ngọc Nhi ngồi ở phòng khách khóc hồi lâu, cuối cùng cam chịu vào cửa hàng mua một đống rượu trở về, tránh ở trong phòng bếp mãnh liệt
trút.
Một giờ sau, Khúc Túc về nhà liền nhìn thấy cô gái say ở trên ghế sa lon, anh đã muốn phát hỏa lại đau lòng, anh chỉ là đi công ty xử lý
công việc một chút, cô đem chính mình khiến cho chật vật như vậy.
“Em đang ở đây làm gì?” Đầu anh đã đủ đau rồi, cô còn có thể thay anh tìm phiền toái.
“Uống rượu, nấc!” Cô nâng cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt ủy khuất. “Ai biểu anh không để ý tới em!”
“Không nên uống.” Anh nhăn lại lông mày, lấy đi bình rượu trên tay cô.
“Anh không cần để ý tới em, rượu trả lại cho em.”
“Đừng ồn ào.” Nghe được cô để ý, Khúc Túc thần sắc mềm đi, một tay ôm lấy cô.
“Cho em ——” cô hô to, bàn tay nhỏ bé trắng nõn níu lấy cổ áo của hắn.
“Ngọc Nhi, ngoan một chút.” Anh đem cô nhẹ đặt ở trên giường, thay cô đắp lên chăn mỏng.
“Em không muốn ngủ! Em không thoải mái.” Cô sắc mặt tái đi, che miệng lại.
Khúc Túc vội vàng đem cô ôm vào toilet, đặt ở bên cạnh bồn cầu.
Tất Ngọc Nhi khổ sở nôn khan, đứt quãng nhổ ra nước chua, ngồi liệt trên mặt đất không nhúc nhích.
“Khá hơn chút nào chưa?”
“Ân.” Cô vô lực gật đầu. “Ôm.” Giơ hai tay lên, bộ dáng thập phần yêu kiều.
Khúc Túc một tay ôm lấy cô, cầm lấy giấy vệ sinh đem vết bẩn lưu bên môi cô lau đi.
“Hôn nhẹ.” Cong lên môi đỏ tươi đã qua.
“Em mới ói qua.” Anh vẻ mặt chán ghét.
“Anh quả nhiên là vì kết hôn mới kết hôn! Ô ô…… Cũng không hôn em……” Cô nắm chặt cổ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ bên cổ anh không ngừng
khóc nức nở.
“Đừng khóc.” Anh không ngừng vỗ lưng của cô, trấn an giai nhân trong ngực, không biết mình là trêu chọc ai mà dẫn đến thế này.
“Anh đang giận em, em không cần anh phải để ý.”
“Em mau ngủ.”
“Anh tên ngu ngốc này, dỗ ngon dỗ ngọt vài câu chẳng phải không có việc gì rồi! Ô ô……”
Cùng một tiểu sâu rượu dỗ ngon dỗ ngọt có lợi gì? Khúc Túc thập phần hoài nghi.
“A Túc.” Cô ủy khuất nhìn anh, sau đó trên gương mặt anh hôn một cái, “Chúng ta hòa hảo có được không?”
Khúc Túc không biết nên khóc hay cười nhìn cử chỉ thân mật của cô, trong nội tâm một dòng nước ấm chảy qua.
“Em đã hôn nhẹ rồi, nhất định phải hòa hảo.” Sợ anh quịt nợ, lại
đang trên mặt hắn một cái nhé. “Mặt anh thật ấm.” Thật thoải mái đó……
“Chờ em tỉnh ngủ nói sau.”
“Không —— muốn!” Cô lại hô to.
“Được, không tức giận, em ngoan ngoãn nằm một chút.”
“Gạt người…… Anh đều không hôn em, anh còn đang tức giận.” Cô nhếch cặp môi đỏ mọng, lã chã – chực khóc.
Trừng mắt cô gái trong ngực, cô là không biết cô hiện tại có bao
nhiêu thối sao? Khúc Túc tại trên má cô ịn một nụ hôn, “Tốt lắm.”
“Miệng, miệng cũng muốn.” Cô chỉ vào môi của mình.
Anh thở dài một hơi, nhanh chóng ở trên môi hồng của cô không quá
mềm nhẹ “mổ” xuống, chứng kiến cô vợ nhỏ thỏa mãn nhắm mắt lại, anh mới
nhẹ vỗ về gò má hồng nhuận của cô, cái này là yêu dẫn đến phiền toái.
Khúc Túc trở lại thư phòng cầm tạp chí tài chính và kinh tế, kéo cái ghế lại bên giường ngồi xuống, lẳng lặng bồi bên cạnh cô vợ nhỏ.
Thật thoải mái ——
—
Tất Ngọc Nhi thỏa mãn thở dài lên tiếng, mở rộng lưng mỏi, nhìn về
phía đồng hồ báo thức, trời ơi! Cô lại ngủ đến trưa, miễn cưỡng ngáp
dài, cô nhớ rõ chính mình uống rượu…… Đúng rồi, cô còn đang cùng A Túc
cãi nhau……
Đầu vô lực rũ xuống, chuyện này nói cho cùng đều là chính mình quá phận, hay là trước đi theo hắn nói xin lỗi tốt lắm.
Ý niệm trong đầu cùng một chỗ, cô nâng chân trần chạy đến phòng
khách, trông thấy giày nam chủ nhân trong phòng không thấy, lại chạy đến thư phòng hắn thường xuyên vào nhất gõ cửa, “A Túc?”
Liên tục gõ hai cái, bên trong vẫn là không hề đáp lại.
Vòng vo tay cầm cái cửa lặng lẽ đẩy cửa vào, Khúc Túc đưa lưng về phía cô nằm ở trên giường.
“A Túc?” Cô lại khẽ gọi một tiếng.
“Không cần phải ầm ĩ…..” Anh thanh âm khàn khàn nói.
Cô trừng mắt chết lưng của hắn, “Em không bao giờ muốn để ý anh
nữa!” Tức giận rống to, nổi giận đi ra ngoài cửa, trước khi đi không
quên đá cửa một cái.
A —— đau quá ——
Hốc mắt hiện ra lệ quang, mình nguyện ý trước tiên lui một bước,
ngược lại là anh ta tự cao tự đại, tuy nói là cô có sai trước, nhưng
phản ứng của anh thật sự làm cho cô rất tức giận.
Liều mạng hít sâu, cố gắng khắc chế nước mắt muốn vỡ đê, đợi tâm
tình bình phục, cô cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số, “Ngô Diễm, cậu có rảnh không? Theo mình đi dạo phố, mình muốn hung hăng shopping.”
—
“Chân mình quá chua, tay cũng thế.” Tất Ngọc nhi đem thành quả shopping thả lên mặt đất, cô thuận lợi nhanh chóng quyết định.
“Cậu còn tính đi đâu dạo?” Ngô Diễm ngồi ở trên mặt ghế ở ban công, nhìn Tất Ngọc Nhi rất rõ ràng miễn cưỡng cười vui.
“Chúng ta trước đi ăn cơm tối.” Tất Ngọc Nhi ngồi ở bên cạnh cô, nắm bắp đùi đau nhức.
“Cãi nhau?”
“Ừ.” Cúi đầu nhìn sàn nhà.
“Ha ha ha, ai nhìn thấy không tức giận a?” Bị Ôn tổng ôm, cô là người chứng kiến cũng rất tức giận a!
“Là mình hung trước anh ta……”
Ngô Diễm thở hốc vì kinh ngạc, “Cậu điên a?”
“Bởi vì anh ta bên cạnh cũng có cô gái……”
“Cậu trước gặp hắn…… ở đó ngoại tình……” Ngô Diễm chú ý hỏi.
“Anh ta mới không có!”
“Vậy cậu rốt cuộc lại ầm ĩ cái gì?” Ngô Diễm vụng trộm trừng liếc cô, rất muốn cầm chùy gõ cô.
“A Túc…… Anh ta căn bản không thương mình…… Ô ô……” Nói đến một nửa,
Tất Ngọc Nhi đột nhiên hữu cảm nhi phát (phát sinh), che mặt khóc nức
nở.
“Đừng khóc nha!” Ngô Diễm không ngừng vỗ lưng của cô, đang ở trên
đường người đến người đi bên cạnh, cảm thấy có chút mất mặt. “Làm sao
cậu biết anh ta không yêu cậu?”
“Anh ta suốt ngày nghiêm mặt, đối với mình lời nói lạnh nhạt.” Cô hấp hấp cái mũi, bắt đầu quở trách chồng mình không phải.
“Đó!” Ngô Diễm nhíu mày, có điểm đồng tình cô. “Còn gì nữa không?”
“Không có.”
“Cho nên cậu cho anh ta là tra tấn trên tinh thần, muốn bức cậu ly hôn sao?” Ngô Diễm lập tức làm ra trọng điểm thu xếp lại.
Tra tấn trên tinh thần? Tất Ngọc Nhi ngẩng đầu lên, “Không có nghiêm trọng như vậy a! Ngược lại là mình mấy ngày hôm trước ầm ĩ muốn ly hôn, làm cho anh ta rất tức giận.”
Vậy bây giờ như thế nào? Ngô Diễm khóe miệng co giật.
“Làm sao bây giờ?” Tất Ngọc Nhi đáng thương nhìn Ngô Diễm, kỳ thật cô vừa ra khỏi cửa liền hối hận cử chỉ hành động của mình.
Cô làm sao biết làm sao bây giờ? Tại trong mắt Ngô Diễm xem ra, ngược lại như là người ngồi trước mắt này cố tình gây sự.
“Vậy cậu chạy đi, người đó không nói gì sao?” Ngô Diễm rất có lương tâm lên tiếng hỏi rõ ràng.
“Anh ta nói mình đừng ầm ĩ anh ta…… Ô…….”
“Cái này có chút quá mức……”
“Bất quá cũng khó trách anh ấy tức giận, là mình sai trước——”
Ngô Diễm lần này là trực tiếp liếc cô một cái, rõ ràng tâm sớm đã
hướng về phía chồng, còn ở nơi này đối với cô bộ dạng đáng thương.
“Làm gì trừng người ta vậy!”
“Mình xem cậu vừa rồi mua vài món phục sức nam tính, mua cho người
cùng sống chung a?” Cô đẩy Tất Ngọc Nhi, “Về nhà dỗ ngon dỗ ngọt vài
câu, chẳng phải chuyện gì cũng qua?”
“Mới…… Mới không cần.” Tất Ngọc Nhi đỏ mặt phản bác, lúc mua những
quần áo này chỉ là đơn thuần cảm thấy mặc ở trên người anh sẽ rất thích
hợp, mới không phải đặc biệt mua được đưa cho anh.
“Bớt khẩu thị tâm phi.” Ngô Diễm đâm đỉnh đầu của cô, trước liền xem cô chỉ cần cùng chồng gọi điện thoại, trên mặt liền treo mỉm cười ngọt
ngào, rõ ràng cũng rất ân ái, còn đối với cô khóc lóc kể lể hôn nhân
không hạnh phúc.
Có đủ vô sỉ rồi!
Chờ đợi hồi lâu tiếng chuông điện thoại vang lên, Tất Ngọc Nhi vội
vàng tìm điện thoại, tập trung nhìn vào, thật là dãy số điện thoại nhà, A Túc muốn xin lỗi trước rồi?
“Nhanh tiếp a! Nhất định là người ta gọi tới.” Ngô Diễm thúc giục cô, như vậy cô cũng tốt sớm ngày giải thoát.
“Uy?” Tất Ngọc Nhi lấy lại tinh thần, vội vàng tiếp nghe.
“Ngọc Nhi?”
“Là tôi.” Không phải A Túc, nhưng thanh âm này rất quen thuộc…… Hình như là……
“Cô đem con ta bỏ ở nhà là chuyện gì xảy ra?” Chất vấn.
“Mẹ —— làm sao người ở trong nhà?” Cô khẩn trương lập tức đứng lên, hành động này khiến cho Ngô Diễm ghé mắt.
“Con tôi phát sốt, người vợ chạy mất, tôi có thể không đến sao?” Trách cứ.
“Phát sốt?” Trực giác của cô lặp lại.”A Túc phát sốt rồi?” Làm sao có thể? Hắn không phải đang ngủ……
“Cô nhanh trở lại cho ta là được!” Mệnh lệnh.
Tất Ngọc Nhi xông vào nhà, túi cũng không có buông, trực tiếp đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Khúc Túc nhắm chặt hai mắt, bộ dáng thoạt nhìn có
chút khó chịu. “Mẹ, A Túc có khỏe không?”
Cô buông túi đi về hướng trước thăm hỏi, tầm mắt kéo về đến trên
người mẹ chồng, chỉ thấy mẹ chồng nhếch môi, thần sắc rõ ràng là không
vui mừng.
“Cô đi đâu?”
“Con…… Con đi dạo phố……” Chột dạ cúi đầu xuống.
“Đến lúc nào rồi rồi, còn đi dạo phố?”
“Thực xin lỗi……”
“Mẹ, Ngọc Nhi cô ấy không biết.” Anh mệt mỏi mở mắt ra, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương, ngược lại nở nụ cười.
“Cô ấy chính là con làm cho hư rồi, cho nên con liền sinh bệnh cô ấy cũng không rõ ràng, chỉ lo vui đùa.” Mẹ chồng tức giận chỉ trích.
Tất Ngọc Nhi cúi đầu, một câu cũng không dám nói.
“Cũng may có tôi tới thăm, bằng không con tôi chẳng phải sốt cả ngày đều không người để ý!” Mẹ chồng càng nói càng tức giận.
“……”
“Con tôi không phải từ nhỏ làm nô tài của cô!” Thừa cơ thay con trai giáo huấn.
Tiếng chuông cửa vang lên, Tất Ngọc Nhi đem đồ đạc đặt tại trên ghế sa lon, “Con đi mở cửa.”
Bà Khúc lợi dụng thời gian này đem khăn quàng cổ quàng tại trên cổ,
quay nhìn bóng phản xạ trên cửa sổ thủy tinh dò xét nhiều lần.
“Mẹ?” Tất Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn về phía người tới, đây cũng đúng dịp a?
“Có cái gì phải ngạc nhiên? Mẹ là cùng bà thông gia hẹn lên Đài Bắc
chơi rồi, thuận tiện tới thăm các con một chút. Còn không qua đây hỗ
trợ?” bà Tất không kịp thở dẫn theo bao lớn bao nhỏ vào cửa, vừa nhìn
thấy bà thông gia đã ở phòng khách, lập tức thân thiện chính là đi qua,
“Xin chào nha!”
“Đã lâu không gặp, mau tới ngồi! Nghỉ ngơi một chút, như thế này tôi lại dẫn chị đi dạo chơi.” Bà Khúc trên mặt dạng vui vẻ, thẳng lôi kéo
tay mẹ Tất, hai người như chị em ngồi cùng một chỗ.
Tất Ngọc Nhi há hốc mồm nhìn hai người động tác đối với nhau tốt
đẹp, các bà khi nào thì tốt như thế rồi? Cô cho rằng bà Khúc cùng mụ mụ
hẳn là sẽ vung tay mới đúng, dù sao cá tính hai người như vậy chính là
kém xa.
“Nha đầu, ngẩng người làm cái gì?”
“Con ngay lập tức đi pha trà.”
—
“Em có vấn đề gì cứ hỏi đi!” Khúc Túc đóng sách lại, nhìn về phía cô vợ nhỏ kia đã nhìn chằm chằm hắn mười phút lâu.
Từ sau khi mẹ cùng mẹ chồng rời đi, cô vợ nhỏ vẫn hiện ra trạng thái thất thần.
“Thật kỳ quái, khi nào mẹ cùng mẹ chồng cảm tình trở nên tốt như vậy?”
“Không kỳ quái, tuần lễ trước hai người đã gặp qua một lần.” Thành thật nói cho cô biết.
“Vì cái gì chỉ có em không biết?” Chẳng lẽ là cô thần kinh quá lớn, cho nên không có phát hiện sao?
“Bởi vì mẹ em không có nói cho em biết.” Lại là trả lời rất thật sự.
“Em thật ghen tỵ, liền mẹ đều có thể cùng mẹ chồng chung đụng được
rất tốt, vì cái gì cũng chỉ có em không được…… A Túc, mẹ có phải là còn
đang giận em?” Cô vẻ mặt lo lắng.
“Bà ấy tức giận đã sớm tan.” Dựa vào anh giải thích, mẹ có lẽ là cố ý bày ra bộ dạng cực kỳ tức giận, nghĩ dọa dọa cô mà thôi, thậm chí là
phát hiện như vậy rất vui vẻ, cũng học anh cùng nhau chơi đùa cô vợ nhỏ
đáng yêu của anh.
“Em muốn không cần phải sau khi tan việc cùng mẹ cùng đi học? Mỗi
lần gọi điện thoại, bà sẽ không ám chỉ em tốt nhất cùng bà lên một khóa
học một ít tài nghệ.” Cô một lòng nghĩ đền bù cùng mẹ chồng lúc này là
không hợp.
“Không cần.” Cơ hội bọn họ ở chung cũng chỉ có tại thời gian tan ca, cô phải đem thời gian giữ lại cho anh.
“Em rất chân thành lo lắng a! Anh cảm thấy không tốt sao?”
“Em muốn học?”
“Mới không có.”
“Em không cần miễn cưỡng chính mình.”
Ô…… Cô rất cảm động, tuy nhiên không phải là dỗ ngon dỗ ngọt cái gì, nhưng vẫn làm cho cô nhớ quá ôm hắn, trên mặt hắn tách ra nụ cười, “Anh ngoan ngoãn ngồi, để cho em bày ra trù nghệ một chút, miễn cho em luôn
bị xem thường.” Đông đông đông chính là đi trở lại phòng bếp bận rộn.
“Nấu mấy món ăn là đủ rồi, chúng ta có hai người.” Khúc Túc lên tiếng nhắc nhở cô.
“Không được, nếu mẹ biết rõ em nấu món ăn khác biệt, nhất định sẽ
nói em đây làm vợ là không dụng tâm, anh nhớ rõ cùng mẹ nói, em có chăm
sóc anh.” Từ giờ trở đi, cô muốn làm cô vợ tốt xứng đáng chức vụ.
“Em không cần để ý lời mẹ nói như vậy.” Khúc Túc đứng dậy tiến vào
phòng bếp, xem vợ tại phòng bếp chiến đấu hăng hái, cô thái độ cẩn thận
làm cho anh cảm thấy không biết nên khóc hay cười.
“Anh ở trong này làm gì vậy?”
Thân hình cao lớn dán tại phía sau cô, nghe mùi thơm trên người vợ yêu, “Tới giúp em.”
“Không cần, em tự mình làm thì tốt rồi.” Anh như vậy chỉ biết nhiễu loạn cô.
“Không phải muốn làm người vợ tốt sao?”
“Đúng ——” Tất Ngọc Nhi xoay đầu lại muốn nói anh đến phòng khách,
không ngờ môi lại không cẩn thận đảo qua anh, hại cô lập tức khuôn mặt
nhỏ nhắn đỏ lên.
Khúc Túc trông thấy vợ thẹn thùng, nhịn không được hôn lên cánh môi của cô.
“Không cần phải náo loạn.” Cô đẩy bộ ngực của anh, anh vẫn là không nhúc nhích.
“Sinh một bảo bối trắng trẻo mập mạp, mẹ sẽ vui vẻ.” Tay anh không
an phận vuốt bụng của cô. “Đương nhiên anh cũng vậy sẽ toàn lực phối
hợp.” Anh dán vào lỗ tai vợ nhẹ giọng nói.
Tất Ngọc Nhi bên tai lập tức đỏ lên, cô bịt lấy lỗ tai, hung dữ trừng mắt liếc anh một cái.
Anh chỉ là chứa đựng vui vẻ, lại hôn gò má vợ một cái, lúc này mới quay trở lại phòng khách, để lại cô vợ nhỏ mặt đỏ thẹn thùng.