Trong căn hộ nhỏ sách vở, vật phẩm đều chất trong rương gửi về nhà,
quần áo cũng đã đóng gói xong, sau khi tan tầm, trực tiếp đem xe máy đưa đi gửi vận chuyển, cô nhờ được xe chở về Tân Trúc.
Tất Ngọc Nhi tự mình thì thào tính toán, hai tuần trước cô lặng lẽ
đưa đơn xin từ chức, ngoại trừ lệ thuộc trực tiếp vào thủ trưởng ở nước
ngoài, không có người biết rõ cô công tác cho tới hôm nay mới thôi.
Mà Khúc Túc ngôn luận kinh người làm cho cô đã chịu trọn vẹn hai
tuần bão táp, mỗi ngày chuyên tâm ứng phó các câu hỏi nghi vấn của đồng
nghiệp, cũng bởi vì như thế, cô cũng dần dần đã quên chuyện đau thương;
chỉ có đêm dài yên tĩnh thì thỉnh thoảng nhớ tới chuyện Học trưởng Tiểu
Thành cự tuyệt, một thân một mình cảm thụ được chua xót đau lòng.
Cô thấy Học trưởng Tiểu Thành gởi đến tin nhắn muốn cô phải cố gắng
lên, biểu lộ thập phần buồn rầu, cô có nên hay không gọi điện thoại cho
hắn……
Cô sợ nếu như xử lý không tốt, thật sự là bằng hữu cũng làm không được.
Lần đó bị nhốt tại phòng tài liệu, phát hiện mình nên nắm chắc ngay
lập tức, nên cô mới có thể quyết định cùng Học trưởng Tiểu Thành nói rõ, đến nay cô cũng không còn dám gọi điện thoại cho hắn nữa, chỉ có thể
thở dài.
Vô tình đi tới bưu điện, cầm bảng dãy số, ngồi chờ ở trong, ngây
ngốc nhìn tin nhắn, qua một thời gian ngắn, cô đưa vào văn tự* ấn lấy
dãy số, sau nửa ngày qua đi lại thật vất vả đem bỏ trở lại văn tự.
*mình không rõ văn tự này nói về cái gì, mình nghĩ là chị lấy phiếu
số, chờ gọi ĐT công cộng; ở VN thì gọi ĐT công cộng cũng không có xài
“văn tự” gì đó T_T (beta-er)
Dãy số rốt cục đến phiên mình, cô kêu một tiếng, thả lại điện thoại, trước đem chính sự xử lý tốt; qua mấy phút đồng hồ sau, cô đi ra khỏi
bưu điện, nhưng không ngừng ở muốn gởi tin nhắn cho Học trưởng Tiểu
Thành?
Ngày cuối cùng tại Đài Bắc, cô ít nhất phải làm cho đoạn tình đơn phương này có một dấu chấm hết hoàn mỹ.
Trước trực tiếp nói với hắn cô phải về Tân Trúc, lại cảm tạ sự chiếu cố của hắn, có thời gian trở ra sẽ gặp lại, cô vĩnh viễn sẽ là học muội của hắn, sẽ lại không đối với hắn có ý nghĩ không an phận, như vậy có
thể hay không quá lập dị?
Tất Ngọc Nhi không đếm xỉa tới việc đang đi trên đường cái, không có chú ý tới đèn xanh chuyển vàng, chỉ có một việc trong đầu chính là bước đi.
Tiếng kèn chói tai khiến cô phục hồi tinh thần lại, một chiếc xe máy theo bên trái gấp rút chạy nhanh mà đến, cô phản ứng không kịp, tiếng
thét chói tai lớn, xe máy cứ như vậy ngang ngạnh xông tới!
Tất Ngọc Nhi cả người ngã bay đến trên mặt đất, mắt cá chân đau nhức kịch liệt khiến cô không cách nào đứng lên, cô chống thân thể, nhìn
thấy cánh tay cùng chỗ khớp xương chân không ngừng chảy máu.
Cô xảy ra tai nạn xe cộ rồi?!
“Cô đang làm cái gì ở đây?” Khúc Túc đè nén tức giận, nhíu mày nhìn Tất Ngọc Nhi đang cùng người qua đường nói chuyện phiếm.
Hắn chưa từng lường trước đến khi hắn nhanh chóng vọt tới địa điểm
phát sinh, mắt đầu tiên nhìn qua lại là loại cảnh tượng chuyện trò vui
vẻ này.
“Bà Lý, thật sự là cám ơn bà, đồng nghiệp con tới đón con, người có
thể không cần ở lại giúp con.” Chịu đựng miệng vết thương đau đớn, mặt
cô lộ vẻ mỉm cười, đối với tốt bụng của bà Lý nói lời từ biệt.
“Miệng vết thương đều rửa sạch qua sao?” Khúc Túc trừng mắt cánh tay bị thương của cô, cảm thấy rất chướng mắt.
“Vừa rồi bà Lý kia đã dùng nước giúp tôi lau qua.” Cô căn bản không
dám nhìn miệng vết thương của mình, nhìn sẽ cảm thấy miệng vết thương
càng đau nhức.
“Tôi dẫn cô đi bệnh viện trước.”
“Được.” Đều đến lúc trọng yếu này rồi, đồng nghiệp vẫn không quên gọi Khúc quản lí tới đón cô, thực làm cô dở khóc dở cười.
Tất Ngọc Nhi dùng tay trái không có bị thương chống người, cố hết
sức đứng lên, a! Thân thể cô nửa bên phải từ trên xuống dưới đều đau
nhức!
“Cô đừng động.” Khúc Túc cẩn thận tránh miệng vết thương của cô, thật cẩn thận nghiêng người đem cô ôm lấy.
“Khúc quản lí, tôi sẽ cố gắng chính mình đi……” Thanh âm nhỏ đi khi
hắn nhìn chằm chằm, hung cái gì chứ…… Cô là không có ý phiền toái hắn,
hơn nữa thất tình lại cuồng ăn, trên người cũng thêm một chút thịt ——
Tất Ngọc Nhi vì ổn định trọng tâm, tay trái tự nhiên ôm cổ của hắn, hắn thích ôm như vậy, vậy cho nặng chết hắn đi!
Trên đường đi khiến cho một ít dân chúng ánh mắt tò mò, Tất Ngọc Nhi không được tự nhiên đem mặt chuyển hướng Khúc Túc, trực tiếp nhìn chằm
chằm áo sơ mi trắng của hắn, kỳ quái? Xe của hắn rốt cuộc là ngừng bao
xa?
Cô duy trì tư thế như vậy không khó sao? Khúc Túc đem đầu của cô dựa khẽ khép tại trước ngực hắn.
Tất Ngọc Nhi rõ ràng nghe thấy thanh âm tim đập của hắn, rất thực,
rất nặng, tựa như hắn làm cho người ta cảm giác, cô không tự giác khép
mắt lại, cảm thấy tâm tình bình tĩnh rất nhiều, miệng vết thương tựa hồ
cũng không còn đau đớn như vậy.
Khúc Túc cúi đầu, cẩn thận đem cô đặt ở ghế phía trước; Tất Ngọc Nhi nhìn gò má của hắn, bỗng dưng gò má đỏ.
Khúc Túc giúp cô buộc chặt dây an toàn, đầu vừa nhấc, phát hiện cô
đang theo dõi hắn. “Làm sao vậy?” Sờ nhẹ gương mặt của cô, may là chỉ bị tai nạn xe cộ.
Cô một tay bắt lấy tay của hắn, tay truyền đến nhiệt độ cơ thể của hắn, cô như khoai lang phỏng tay buông ra.
Khúc Túc liếc cô, cô xấu hổ không biết như thế nào cho phải, thấy hắn ngồi vào trên ghế lái, lúc này mới thở dài một hơi.
“Tại sao bị đụng vào?”
“Bởi vì…… Bởi vì tôi chính mình không có chú ý tới đèn đã chuyển
đỏ.” Vụng trộm ngắm lấy nét mặt của hắn, hắn thoạt nhìn rất mất hứng.
Cái này cũng khó trách, chính mình bị thương coi như xong, còn thay đồng nghiệp tăng thêm phiền toái.
Bà Khúc tự rót chén trà, để tới trước mặt cô, “Uống.”
“Cám ơn.” Bá đạo cùng ngữ khí đều giống nhau, thật không hỗ là mẹ con.
Bà Khúc từ ngăn tủ phòng khách lấy ra một đống giấy quảng cáo đặt
lên bàn, sau đó ngồi ở trên ghế sa lon, đem giấy làm thành một mảnh dài
hẹp, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Cô ở công ty là chức vụ gì?”
“Tổng đài.”
“Tổng đài? Không phải là nhân viên trực điện thoại?” Tướng mạo của
cô có điểm quen thuộc…… Nghĩ tới, cô chính ngày đó là nữ tiếp tân nói
chuyện rất khách khí.
“Vâng……”
“Thương thế không sao a?”
“Không sao.”
“Cùng nhà A Túc nhà chúng ta là quan hệ như thế nào?”
“Bác Khúc, bà vạn lần đừng hiểu lầm, chúng cháu chỉ là đồng nghiệp
rất đơn thuần mà thôi.” Cô đặc biệt cường điệu hai chữ đơn thuần.
“Ta đây chính mình biết phán đoán.” Là đồng nghiệp đơn thuần, hay là con trai đối với cô có hứng thú, bà vừa nhìn chỉ biết, tướng mạo cô gái trẻ con này ở bà không coi vào đâu, thuộc loại để trêu chọc.
“Bác Khúc, bác đang làm cái gì đây?” Cô nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
“Đan cái giỏ giấy, ta gần đây học được, ta cảm thấy nhìn sẽ rất đẹp.” Trong giọng nói có vẻ đắc ý.
“Cháu có thể giúp bác không?” Cô vẫn ngồi ở chỗ nầy, thật nhàm chán.
“Cầm lấy đi.” bà Khúc đem một đống giấy đưa cho cô. “Xếp đẹp một chút.”
“Được.” Cô nhìn kỹ mẫu, cố gắng nghiên cứu các đường gấp khúc.
“Khụ! Khụ!” bà Khúc ho nhẹ một tiếng, như là thuận miệng hỏi: “Có thể hay không làm món điểm tâm ngọt?”
“Biết một chút.” Cô chuyên chú bắt tay vào làm công việc, phân tâm trả lời.
“Từ nay về sau sẽ đi học sao?”
“Không thể nào!” Cô cũng không phải ăn no quá rảnh rỗi không có việc gì làm, muốn ăn món điểm tâm ngọt đi ra bên ngoài mua là tốt rồi, vừa
nhanh lại thuận tiện.
“Vậy sẽ tập chứ?”
“Cháu sẽ không.” Nghi hoặc ngẩng đầu, bà hỏi cái này muốn làm gì?
“Như thế nào cái gì cũng không biết!” bà Khúc nhẹ liếc cô, đợi con
trai bà cưới vợ, bà muốn cùng dẫn con dâu đi học, giống như mẹ con bình
thường; nhưng con bé này đã bị bà đào thải.
Ai! Nếu mà con trai mang về nhà chính là Hiểu Bái, thật là có bao nhiêu tốt.
“Bác Khúc, con là ở phương diện gì đó không có hứng thú, không phải
là cái gì cũng không biết.” Cô vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng
không cười nói, cảm giác mình phải làm sáng tỏ.
“Phải không?” Ngữ khí rất hoài nghi.
Hai người không có một câu trò chuyện, lời tuy không hợp nhau, nhưng so với không khí trầm mặc tốt hơn rất nhiều.
Khúc Túc đi vào phòng khách, đã nhìn thấy hai người tất cả chiếm một bên, chuyên tâm gấp giấy, làm cho hắn cảm thấy vừa bực mình vừa buồn
cười.
Bà Khúc nhìn thấy con trai trở về, nhìn thời gian một chút, lúc này
mới phát hiện đã không còn sớm, đối với hai người nói: “Các con hôm nay
cứ ở chỗ này dùng cơm, mẹ đi vào bên trong chuẩn bị, phòng khách giúp mẹ thu thập lại.” Nói vừa xong, bản thân liền đi vào phòng bếp.
Hảo có khí thế, một chút phản đối đều không có, có thêm Khúc quản lí con trai độc nhất có tư cách, địa vị, có thể nghĩ, khi vào nhà họ con
dâu thật thê thảm, căn bản đấu không lại mẹ chồng.
Tất Ngọc Nhi nội tâm âm thầm may mắn mình không phải là người không may xấu số kia.
“Còn đứng đó làm gì?” Hắn vỗ trán của cô một cái.
“A?” Cô đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hắn, không có phát giác được cử động của hắn.
“Cô vẫn làm cái này?”
“Đúng vậy! Còn chút thú vị đây này!” Cô dắt khóe miệng giả cười.
“Không cần phải cười xấu như vậy.”
“……” Oa ~~ miệng của hắn thật sự xấu, thật sự là mẫu tử đồng tâm.
Hô…… Cô bật hơi thật sâu, ngày cuối cùng rồi, không nên cùng hắn so
đo, cô cúi đầu tiếp tục công việc còn lỡ dở, chỉ là trang giấy trên tay
lập tức bị rút đi.
“Khúc quản lí, có thể đưa tôi a?” Cô khách khí hỏi thăm.
Khúc Túc cúi người xuống, đem đồ trên bàn thu vào ngăn tủ bên cạnh nói: “Cơm nước xong, tôi cho cô trở về.”
Đáng giận! Cố ý đem lời của cô vào tai này ra tai kia.
Giấy cũng không cho cô làm! Tất Ngọc Nhi đơn giản an vị trong này cùng hắn nhìn nhau, cho hắn xấu hổ chết luôn.
“Miệng vết thương còn rất đau sao?” Khúc Túc nhẹ nhàng cầm lấy cánh
tay của cô, băng gạc đã chảy máu, giúp cô đổi thuốc trước đã.
“Khá tốt.” trên thân thể khó tránh khỏi đau đớn, nhưng lạy hai mẹ
con bọn họ ban tặng, đả kích tinh thần của cô đã áp đảo đau đớn da thịt.
“Không cần phải khoe sức, công ty sẽ không phát giấy khen cho cô.”
Hắn thản nhiên nói, bác sĩ vì cô trừ độc miệng vết thương thì cô cắn
chặt môi, hốc mắt hiện hồng, chính là không kêu một tiếng, điều này làm
cho hắn có chút…… cảm thấy có lỗi.
“Khúc quản lí, anh không đi hỗ trợ sao?” Làm bộ không nghe thấy của
hắn trào phúng, Tất Ngọc Nhi quyết định trước hết nghĩ biện pháp làm cho hắn rời xa chính mình, miễn cho chính mình tức chết.
“Mẹ của tôi không thích có người đi vào phòng bếp của bà.”
Quả nhiên là cô gái khống chế ham muốn rất mạnh, Khúc quản lí sẽ
không phải là bởi vì bà Khúc, mà cá tính mới trở nên vặn vẹo như vậy?
Nhất định là đúng như vậy!
Tiếng chuông cửa kéo Tất Ngọc Nhi chú ý, cô tò mò nhìn Khúc Túc.
Khúc Túc đứng dậy mở cửa, kinh ngạc nhìn người tới.