Tiếng kim loại va chạm vang dội, liền ngay sau đó là tiếng thét chói tai không phải của một kẻ. Giáng Châu thân thể lung lay đổ ập xuống, thay vì mặt đất cứng rắn thì lại là một đôi tay mạnh mẽ nhưng trong trẻo lạnh lùng. Tay áo trắng phất lên, nhanh như chớp che lại huyệt đa͙σ xung quanh vết thương của nàng, khống chế không cho độc tính tiếp tục theo máu lan ra khắp người. Hàm của nàng bị nắm mở, rồi vài vật tròn nhỏ mang theo dược hương cùng vị tanh nồng được đưa vào, theo họng nàng trôi xuống. Ngay lập tức khống chế lửa nóng đang cắn nuốt từng tấc da thịt, tê liệt cũng được giải thoát dần. Như chỉ đợi điều này, ngay khi cảm giác của nàng bắt đầu có trở lại giọng nói trầm thấp nhưng băng lạnh vội vã tra hỏi.
- Cô nương, đã có chuyện gì?
Mặc dù đầu óc vẫn còn choáng váng, trước mắt vẫn còn mờ mịt nhưng giọng nói cùng khí chất này nàng nhận ra. Không hiểu sức lực từ đâu ra, không hiểu là lo cho Thuỷ Linh nhiều hơn hay nghĩ đến nụ cười tươi sáng của nam nhân kia nhiều hơn mà nàng bất chấp vết thương nơi vai cùng chất độc, nắm lấy ngực áo trắng muốt hướng về phía hắn gắng gượng mỏng manh.
-…Diệp…thành chủ….tam tỷ Thuỷ Linh bị người ta…bị đem đi hướng hoàng…hoàng lăng. Ngài mau….mau….
Vụt.
Không đợi nàng nói hết, cả thân người bị xoay một vòng đẩy sang bên cạnh. Vừa vặn được những người đang đứng bên đấy đỡ được, Diệp Cô Thành như bạc tên bật ra khỏi dây cung lao vút đi cuốn theo lớp tuyết mỏng xáo động bay lên.
-….Hổ phù…Hổ phù….mau trả Hổ phù….mệnh lệnh, còn mệnh lệnh…
Giáng Châu cắn chặt răng vào môi đến bật máu, giữ cho mình tỉnh táo đẩy người đang đỡ mình ra quỳ xuống đất sục sạo trong đám tuyết lác đác những giọt máu đen thẫm từ vai mình rơi xuống. Tầm mắt mơ hồ tìm kiếm tên thái giám ban nãy đã cướp Hổ phù từ tay nàng, nàng đã nghe thấy tiếng hắn và những tên thái giám khác tru lên. Chắc chắn Diệp thành chủ đã đả thương bọn họ, nàng còn phải tìm được người có hình xăm mặt hổ bên tay trái nữa, nàng vẫn còn mệnh lệnh cần truyền đi của Nam Cung Triệt.
Ngay khi bàn tay tinh tế nay đẫm máu lần đến những hình thù đen đen, lẫn theo chất lỏng tanh đỏ đang tràn trên mặt tuyết ở phía trước thì những người vừa nãy đỡ được nàng bị Diệp thành chủ ném sang vội chạy đến nâng nàng dậy. Một trong số họ tìm kiếm gì đó trong đống không rõ hình thù ấy rồi rất nhanh trở lại quỳ trước mặt nàng, hai tay cung kính dâng lên miếng hắc ngọc bội to hơn lòng bàn tay một chút.
- Cô nương, xin cho biết mệnh lệnh của tướng quân.
Nàng vội vã thu lại Hổ phù vào trong lòng mình, nghe thấy người đó nói như vậy ngay tức khắc đưa mắt nhìn hắn. Trên trán quấn băng vải đen có một chữ Hổ duy nhất bằng kim loại, gương mặt góc cạnh bình phàm nhưng nghiêm cẩn. Hắc giáp gọn gàng ôm sát người, hộ vai hộ ngực nổi rõ dấu hiệu như trên Hổ phù, hộ tay ngắn để lộ hình xăm mặt hổ dữ tợn trên lưng bàn tay trái đang nắm chặt lại đặt nơi ngực phải. Đây chính là những người Nam Cung nhị ca của nàng đã nói đến, giống như đang chới với giữa dòng nước xiết lại gặp được một tấm ván. Nàng theo bản năng bất chấp thương tích cùng đau đớn dùng hết sức mà nắm lấy, đen toàn bộ lời của Nam Cung Triệt từng chữ từng chữ rõ ràng lập lại.
-…toàn bộ Phi Hổ kỵ binh lập vành đai bao vây kinh thành. Nội bất xuất, nɠɵạı bất nhập dù là chim cũng không được để lọt”!
Vừa nói song chữ cuối cùng, căng thẳng tột bậc cũng được giải trừ. Khi tâm trí nàng buông lỏng cũng là lúc dược lực cùng độc tính bùng lên triệt tiêu lẫn nhau trong huyết mạch, nàng là một cô nương nhu nhu nhược nhược không có nửa điểm nội lực cùng võ công thì sao có thể chịu được. Bị cỗ nóng cháy từ giữa ngực đẩy mạnh lên, oa một tiếng phun ra búng máu phiếm đen thực lớn. Không trụ vững được nữa, trước mắt nhất hắc lập tức lâm vào hôn mê.
Lạch cạch…
Hổ phù nhẹ nhàng tuột khỏi những ngón tay tinh tế lăn xuống nền đất tuyết gây ra một tiếng động nhẹ nhàng, tuy nhẹ nhưng vang dội trong tâm những người đang vây quanh nàng . Không sai, bọn họ chính là ba trong sáu đội trưởng của Phi Hổ quân chỉ nhận lệnh trực tiếp từ Nam Cung Triệt cùng kẻ có Hổ Phù trong trong tay. Nhận được tín hiệu khẩn cấp từ ám vệ ẩn thân trong cung, bọn họ ngay lập tức rời vị trí tìm đến. Khi đến nơi điều bọn họ nhìn thấy chính là một vị cô nương mảnh mai, xiêm y thiên thanh phiêu động, chạy như bay trên hành lang hoàng cung. Ngọc nhan diễm mỹ kinh hoảng ôm chặt mảnh ngọc bội vốn chưa từng rời khỏi chủ tướng của bọn họ trong tay. Chưa hết kinh ngạc, thì lại thấy xuất hiện những tên thái giám bao vây lấy nàng. Trong chớp mắt đã đoạt được Hổ phù, lập tức muốn hạ sát vị cô nương này để diệt khẩu. Nhận thấy sự nghiêm trọng của vấn đề, ba người không ai bảo ai đồng loạt xuất thủ phối hợp vô cùng ăn ý. Thần tiễn như ánh chớp nhằm thẳng vào mi tâm vào hai kẻ chặn đường để nàng có thể xoay người chạy đi, hai người còn lại một trọng kiếm một cửu khúc kiêm tiên cũng song song mà đến. Chỉ có điều khoảng cách còn chưa tới ám khí đã bắn ra, ba người ngay khi thấy tên thái giám to béo đưa tay lên đã biết không song. Cửu khúc kim tiên vẫy một cái đầu nhọn nhằm thẳng phía ám khí mà đến, tuy không thể đánh bật ra được nhưng ngạnh khí cũng làm hướng của ám khí thay đổi phương hướng. Nhưng cũng không được quá nhiều, thay vì trúng vào hậu tâm thì chuyển hướng cắm ngập vào vai nàng. Không ngờ những kẻ này chính là không muốn chừa cho bất kể ai một con đường sống, trên ám khí lại còn có độc.
Khi nàng dãy dụa muốn đứng dậy chạy tiếp, miệng vẫn không ngừng gọi Diệp thành chủ thì bọn chúng lại tiếp tục phát động thêm cơ quan muốn bắn ra ám khí nữa. Sự việc sau đó diễn ra quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp có phản ứng mới chỉ thoáng thấy một luồng sát khí buốt giá lao từ phía sau đến thì phía trước đã một mảnh đỏ thẫm. Bạc kiếm như hư ảnh vung lên, cả cánh tay giấu cơ quan ám khí mang theo một phần bả vai cùng nửa cái đầu của tên thái giám kia bị chém văng ra ngọt như cắt đậu. Ra tay dứt khoát, chuẩn xác, ngoan độc. Không dây dưa bẩn thỉu, không động tác dư thừa, một kiếm một mạng. Thậm trí ngay cả kẻ bị giết cũng không kịp nhận thấy gì hết đã lìa trần, đúng với câu chết mà không hiểu vì sao mình chết. Những kẻ xung quanh kết cục cũng không thể khá hơn, tiếng gào thảm thiết chớp mắt vang lên rồi chớp mắt lại đình chỉ. Giống như bị một bàn tay lạnh lẽo bóp nghẹn lại giữa chừng, khiến đám võ tướng hàng năm quần thảo sa trường chưa cảnh huyết tinh nào chưa thấy không cảnh cực hình nào chưa nhìn cũng phải mao cốt tủng nhiên.
Cả một góc hoa viên trắng tuyết thoáng chốc xác người la liệt, từng phần cơ thể lăn lóc, máu tanh loang lổ vung vẩy khắp nơi. Vậy mà nam nhân cao ngất kia một thân bạch y không nhiễm đến một tia huyết sắc nào hết, đôi mắt đen tối thậm trí còn không thèm liếc đến bọn họ một cái. Kẻ cuối cùng còn chưa ngã xuống kiếm đã trở về trong vỏ, đỡ người, điểm huyệt, cầm máu, cấp dược hành động lưu loát như lưu thuỷ hành vân. Vốn biết đến Thiên nɠɵạı Phi Tiên Diệp Cô Thành thuộc hàng cao thủ bậc nhất giang hồ, nhưng gặp rồi mới thấy bốn chữ “cao thủ bậc nhất” này vẫn còn cách thực tế vô cùng xa. Từ khinh công, kiếm thuật đến chỉ lực đều đạt đến trình độ thường nhân không thể nhìn thấy cao thủ võ lâm hoàn toàn không thể theo kịp.
Có điều làm bọn họ kinh ngạc nhất lại không phải năng lực của Diệp thành chủ, mà chính là vị cô nương nhu nhược bị hắn không thương tiếc quăng lại sau hai câu này. Rõ ràng không một chút võ công, rõ ràng yếu đuối đến như vậy lại hoàn toàn không rên một tiếng cũng không rơi một giọt nước mắt nào trong khi với vết thương cùng chất độc như vậy có thể hạ gục cả một người lính như bọn họ. Nàng chỉ chịu buông lỏng mà ngất đi sau khi đã truyền lại mệnh lệnh của Nam Cung Triệt phiêu kỵ đại tướng quân.
- Cô nương….
Nam nhân đeo ngân cung trên vai cùng túi da đựng tên phía sau lưng vội vã đỡ lấy thân hình yêu kiều đưa mắt cho hai người kia, nam nhân dùng trọng kiếm gật đầu. Ba người lập tức chia nhau mỗi người đi một ngả, một người đến chỗ Phi Hổ quân, một người đến doanh trại Phi Hổ kỵ binh, một đưa Giáng Châu đến thái y viện. Cứ vậy chỉ trong chưa đến một khắc đồng hồ, kinh thành phồn hoa và hoàng cung yên tĩnh đã lại rơi vào tình trạng báo động. Chuẩn bị đối mặt với một trận gió tanh mưa máu mới của tranh đoạt hoàng quyền cùng thù hận thâm sâu giữa những kẻ cùng huyết thông.
****
- Buông.
Thuỷ Linh ngay sau khi đi khuất khỏi tầm mắt của Nam Cung Triệt cùng Giáng Châu lập tức giật tay mình ra khỏi tay y, bộ dạng như vô cùng ghê tởm. Cung Cửu cũng không lấy vậy làm tức giận, ngược lại ý cười lại càng sâu. Ngón tay lạnh lẽo một lần nữa lại nắm lấy chiếc cằm tiêm nhỏ, ép nàng phải ngước lên nhìn mình.
- Ngươi sợ cái gì? Sợ bị người khác thấy? Vậy nên ta càng phải….
Không để cho nàng kịp phản ứng, hắn nhanh chóng cúi xuống. Ý định đoạt đi vị ngọt trên đôi môi nàng, bất ngờ…
- Buông ra ngay.
Giọng nam nhân sang sảng vang dội, tuy không có nội lực nhưng tiếng quát vô cùng dũng mãnh khiến người khác cũng phải giật mình chấn kinh.
Chát.
Ngay khi mọi người còn đang thất kinh vì tiếng quát mà nhìn về phía sau thì bàn tay nhỏ vung lên, giáng một cái tát dùng toàn lực vào mặt kẻ đang kề sát mình khiến hắn cũng phải lảo đảo do bất ngờ. Cung Cửu mắt vằn đỏ trợn trừng nhìn về phía nàng, trông đôi mắt hắc ám loé lên tia sát khí. Rồi ngay sau đó khoé môi cong lên đầy cay nghiệt, vươn lưỡi ra liếʍ đi giọt máu nơi khoé môi mình.
- Ngươi nghĩ rằng dựa vào một tên Nam Cung Triệt cững có thể thoát khỏi ta?
Không thèm nhìn về phía sau, y phất tay ra hiệu. Lập tức từ những ngọn cây, bảy tám kẻ vận hắc y đồng loạt buông mình rơi xuống tiếp đất không tiếng động, đứng phía sau Cung Cửu. Xung quanh không biết từ lúc nào cũng có thêm vài chục hắc y nhân khác lạng lẽ xuất hiện, vây lấy Nam Cung Triệt vào giữa.
- Để hắn đi, thả cho hắn đi. Ta tuyệt đối nghe theo ngươi….
Nàng lúc này đã không thể giữ nổi bình tĩnh nữa rồi, bao nhiêu sợ hãi cùng kinh hoàng đều hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt to ngập tràn khủng hoảng. Một tát vừa rồi hoàn toàn là do bản năng của nàng trong lúc hốt hoảng, nàng có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết không thể chọc giận Cung Cửu lúc này. Y là một tên cuồng biến thái, Nam Cung Triệt tuy là võ tướng, võ công tốt nhưng tuyệt không có một chút nội lực lại chỉ quen chiến đấu trên sa trường trận mạc làm sao có thể đấu lại những tên hắc y nhân kia. Những kẻ ấy còn tồn tại được đến lúc này bên Cung Cửu chứng tỏ năng lực thuộc vào hàng cực đại cao thủ rồi, một mình hắn thì khác nào trứng chọi với đá.
- Tam đệ, tuyệt đối không được cầu xin.
Nam Cung Triệt một thân chiến bào đơn độc đứng giữa vòng vây nhưng không có lấy một tia lúng, gương mặt nam nhân nghiêm nghị lúc này lại mang thêm vài phần cuồng dã. Tựa như hắn mới chính là kẻ gây uy hiếp chứ không phải kẻ đang bị bao vây, tựa như con sư tử tối cao, tối dũng mãnh đứng giữa một bầy linh cẩu thấp hèn. Nụ cười toả nắng ấm áp được thay thế bằng sự cường ngạng cùng bất khuất, trong hiểm cảnh nhưng tuyệt không cúi đầu. Khí chất uy nghi, cùng vững vàng tưởng chừng dù có thiên quân vạn mã đứng trước mặt cũng không thể lay chuyển nổi hắn chứ đừng nói đến những kẻ này.
- Nam Cung tướng quân ta chắc sẽ không cầu xin bao giờ, nhưng nàng…ta lại rất muốn xem, vậy phải uỷ khuất cho Nam Cung tướng quân ngươi lần này rồi.
Cung Cửu cười cười làm một cái thủ thế rất tao nhã, khi nhắc đến nàng thậm trí còn cố ý mang theo hứng thú không giấu diếm. Giống như bọn họ chỉ là đang thảo luận thú vui trong thư phòng, thảo lấy niềm vui của mỹ nhân nhưng ánh mắt y lại toát ra sự âm ngoan đến gai người.
Y vừa dứt lời trường kiếm trong tay Nam Cung Triệt cũng rời vỏ, hắn tuy không có nội công nhưng lối chiến đấu lại vô cùng thực tế cùng hiệu quả. Không có hoa chiêu, càng không có động tác dư thừa. Trường kiếm tấn công liên tục, hoàn toàn không thu lại phòng thủ chỉ một mực giết tới. Đường lối giống như liều mạng nhưng thực chất lại là lấy công làm thủ, vũ khí tuy không sắc bén nhưng lại trầm trọng kết hợp với sải tay dài cùng thân hình cao lớn tạo thành một thể thống nhất. Không chỉ kiếm, ngay cả đao khi xa chạm với trường kiếm đều bị mạnh mẽ chặt đứt hoặc nẩy ra. Kẻ địch bị chính vũ khí của mình chấn động ngược lại, nếu không có nội lực cường đại bảo vệ hổ khẩu chắc chắn sẽ bị chấn rách, cánh tay tê dại. Hắc y nhân sau đợt tấn công đầu tiên lập tức rút ra kết luận nam nhân này chính là quá quen thuộc với lối đánh lấy một địch nhiều, lập tức hiểu ý nhau lui lại sử dụng chiến thuật xa luân chiến. Chia làm từng đội thay nhau tấn công, vừa để triệt tiêu sức lực của đối phương lại vừa đúng sở thích vờn con mồi đến chết của chủ nhân bọn chúng, vừa đánh vừa di chuyển sâu về phía trong rừng tuyết tùng.
Càng đánh vết thương trên người Nam Cung Triệt lại càng thêm nhiều, tuyết dưới chân hắn đã chuyển sang mầu hồng đỏ. Búi tóc xoã tung do lúc cúi người tránh đao, kim quan bị chém phải mà văng ra mất. Cánh tay, hông cùng chân cũng xuất hiện nhiều vết cắt tuy không phạm vào chỗ yếu hại nhưng mất máu quá nhiều cũng sẽ rút dần sức lực của hắn. Có điều mọi chuyện lại không đơn giản như Cung Cửu tính toán, Nam Cung Triệt không những không có hiện tượng suy yếu mà càng đánh hắc y nhân ngã xuống càng nhiều. Trên chiến bào tối mầu hiện không rõ là máu của hắn hay của kẻ khác, đôi mắt sáng bừng nhiệt huyết giờ đây chỉ toàn tơ máu long lên sòng sọc. Nụ cười tươi tắn như mặt trời mùa hè giờ nồng nặc huyết tinh, giống như sát thần càng gặp máu lại càng hưng phấn mà điên cuồng chém giết. Đây chính là chiến thần đã làm mưa làm gió trên chiến trường khắp tam đại lục quốc, là kẻ chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi từ một đội trưởng kỵ binh trở thành Phiêu Kỵ đại tướng quân. Tướng quân nắm trọng binh quốc lực trẻ nhất trong lịch sử không phải của riêng mình Hạo Long quốc, là kẻ sẵn sàng dẫm đạp lên và san bằng tất cả những ai muốn động đến điều hắn phải bảo vệ. Hắn không cần có nội công thâm hậu, hắn không cần có võ thuật kinh người. Cái hắn có chính là ý chí cứng rắn ngay cả sắt đá cũng không bằng, cái hắn có chính là sự mạnh mẽ bất kể nam nhân nào cũng không có. Hắn chính là trụ cột của đất nước này, từ năm mười sáu tuổi đến nay thời gian đứng trên chiến trường còn nhiều hơn thời gian ở nhà. Số kẻ chết dưới kiếm của hắn, dưới đao của hắn còn nhiều hơn số cơm mà hắn ăn.
Vì vậy….
Hắn không đượng phép ngã xuống, hắn không được phép để bất kể điều gì hạ gục mình trước khi điều hắn phải bảo vệ được an toàn. Đó không phải là cố chấp, đó là trách nhiệm là nghĩa vụ và….là vinh quang, là tự hào của hắn. Của kẻ mang hai chữ Tướng Quân!
- Nhị ca! Phía sau!
Nam Cung Triệt nghe tiếng thét theo bản năng quay ngược lại, vừa lúc thấy tám hắc y nhân luôn im lặng đứng bên Cung Cửu đồng loạt lao đến động thủ vung ám khí về phía mình. Mũi ám khí loé lên trong tia nắng trong trẻo của mùa đông, lấp lánh ngũ sắc.
Phía sau, Thuỷ Linh hai mắt mờ lệ, khuôn mặt không chút huyết sắc, bạch y như hoà lẫn vào khung cảnh xung quanh. Bất chấp sự kìm kẹp của Cung Cửu mà vùng vẫy để cảnh báo hắn, đến mức bị thô bạo xô ngã trên mặt đất. Khuôn mặt nàng đột nhiên biến đổi dữ dội, từ kinh hoảng đến đờ đẫn nhìn xuống phía hạ thân. Trên nền tuyết trắng cùng y phục tinh khiết, một đoá hồng mai nở rộ tiêm diễm….ngay đến cả Cung Cửu cũng phải sững người lại trân trối nhìn xuống nàng.
Những mũi ám khí vẫn xoáy tròn phá khí mà lao đến, hồng mai vẫn nở rộ trong băng giá. Mọi thứ dường như đã vượt quá tầm kiểm soát cũng như không còn nằm trong khả năng phán đoán của bất kỳ ai nữa….