Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 82: Trái Tim Hải Yêu Tà Ác

Trước Sau

break

Lục Ly cất hòn đá trở lại vòng tay.

Sau lưng, tiếng bước chân đàn ông gấp gáp áp sát:

“Nhanh, lấy hòn đá đó ra ngay!”

Lục Ly bình thản lấy ra chiếc gương, đưa về phía đài phun nước.

Trong gương phản chiếu nước trong hồ… Toàn là máu.

Máu tràn ngập trong hồ, quanh bờ, loang ra ngoài. 

Cả đại sảnh đều bị phủ dưới một tầng đỏ thẫm kinh hoàng.

Thì ra nơi này vốn dĩ chẳng có một giọt nước sạch nào.

Lục Ly cất gương vào túi, đứng lên, ngạc nhiên nhìn quý ông kia đang tức giận:

“Ngài đang nói với tôi sao? Đá ở đâu cơ?”

“Cho dù các người là khách quý cũng không thể…!” 

Vị quý tộc sững lại.

Bàn tay Lục Ly trống không, quả thực không có hòn đá nào.

Ông ta lẩm bẩm, đầy nghi ngờ:

“Lẽ nào ta nhìn nhầm…? Chắc là vì chuẩn bị cho buổi vũ hội quá tốn sức, nên hoa mắt mất rồi.”

“Xin lỗi, đã trách nhầm các vị. Mau chuẩn bị mặt nạ, nửa tiếng nữa vũ hội sẽ bắt đầu. Để ta đưa các vị đi dùng bữa trước.”

Quý ông quý tộc dẫn đường. 

Lúc này, Lạc Gia Bạch kéo vạt váy, đi cạnh Lục Ly, hậm hực lầm bầm:

“Đúng là lũ quý tộc cổ hủ! Cứ nhất định phải nam kèm nữ!”

Lục Ly liếc qua:

“Anh mặc váy cũng chẳng có gì lạ cả.”

“Xem như cậu đang khen đi.” 

Khóe miệng Lạc Gia Bạch giật giật. 

Anh ta vừa mặc váy trong [Đêm Trò Chơi] liền bị đám tà linh đáng ghét cười nhạo. 

Ra ngoài rồi, anh đành tự thôi miên bản thân, coi NPC và người chơi nơi đây chẳng khác gì mấy củ khoai tây.

Nhưng Lục Ly lại là củ khoai tây có sức hiện diện quá mạnh. 

Nhất là chiếc trâm ngực sáng rực kia, làm khí chất cậu trở nên lạnh nhạt, xuất trần, hoàn toàn lạc lõng giữa đám quý tộc trong sảnh.

Lạc Gia Bạch tò mò:

“Bộ lễ phục này cậu lấy ở đâu ra vậy? Nhìn còn đắt hơn cả của Phong Thiện.”

Đằng xa, Phong Thiện đang sầm mặt bước tới, bên cạnh là Tống Xương Vinh mặt còn tối hơn.

Tống Xương Vinh cao lớn, tuổi tác cũng hơn hẳn những người chơi khác, mặc váy dài đi đứng trông chẳng khác nào một màn diễn hề.

Hắn ta đi sau lưng phải của Phong Thiện, ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú, trong mắt cuộn lên vô số cảm xúc.

Nhưng khi Phong Thiện quay lại, cau có buông lời, ánh mắt ấy lập tức biến thành nịnh nọt và lấy lòng.

Lục Ly nhìn về phía Phong Thiện trong bộ vest đen:

“Bộ của tôi giống hệt anh ta, trong cửa hàng điểm đổi, 5000 điểm một bộ.”

Lạc Gia Bạch “chậc” một tiếng, buông lời chua cay:

“Hắn mặc đồ 5000 thì trông như 500, cậu mặc lại như 50 vạn.”

“Đặc biệt là cái trâm ngực kia, trong cửa hàng có bán sao?”

Lục Ly nhớ tới điều gì đó, khẽ cười:

“Đây là quà của __ tặng.”

Lạc Gia Bạch: …

“Được rồi, hiểu rồi, tà thần tặng chứ gì?” 

Anh phẩy tay, ra vẻ đã biết hết. 

Nhưng càng nhìn nụ cười của Lục Ly, anh càng thấy bất lực, bèn nhắc nhở:

“Trong Trò Chơi Tử Linh, tà thần không phải bạn của cậu. Chúng tà ác, nham hiểm, trong đầu chỉ nghĩ cách ăn tươi nuốt sống cậu cho đến sạch sẽ mà thôi.”

Lạc Gia Bạch chỉ vào chiếc trâm:

“Biết đâu bên trong nó có cơ quan gì đó, có thể giết cậu ngay lập tức thì sao!”

Vừa nói, anh lại không để ý bậc thang dưới chân, suýt nữa vấp ngã.

Trong phòng livestream của Lục Ly, khán giả thì ra sức suy đoán:

[Hóa ra tối qua không phải do livestream bị lỗi! Vừa rồi streamer thực sự gọi tên tà thần, nhưng bị Trò Chơi Tử Linh chặn mất. Chưa từng có chuyện này xảy ra! Tôi biết có người chơi từng ký kết với tà thần, nhưng tên tà thần đó vẫn được đọc thoải mái, và [Đêm Trò Chơi] cũng mở công khai mà!]

[Có lẽ tà thần của streamer là một kẻ cực kỳ không muốn lộ diện?]

[Trước tiên loại trừ vị Vương Tối Cao. Tổng cộng có mười vị đại nhân, hiện đã loại bỏ được bốn vị. Vậy sáu vị còn lại, ai có năng lực phục sinh?]

[Có ma quỷ nào từng làm việc dưới tay các đại nhân tà thần thì cho tôi ít thông tin đi? Tôi sẽ đăng lên diễn đàn hỏi thêm!]

[Tặng thưởng 10.000 Minh tệ. Lần đầu tiên tôi thấy trò chơi có từ khóa bị cấm. Tôi nhớ mấy cái từ khóa này phải được thiết lập ngay khi khởi động trò chơi cơ mà?]

[Mà thôi, streamer mặc vest thật sự quá đẹp, kiểu nào cũng cân được hết. Giá mà tôi có nhiều Minh tệ, ngày nào cũng đổi cho streamer một bộ quần áo thì hay biết mấy!]

Lạc Gia Bạch suýt nữa thì ngã sấp mặt, may mà Lục Ly mắt nhanh tay lẹ túm lấy, đặt anh xuống đất:

“Có bậc thang đấy, để tôi đỡ anh.”

“Cậu chu đáo thật.” 

Lạc Gia Bạch cảm kích nhìn, vừa bám vào cánh tay Lục Ly.

Chiếc trâm cài màu xám trên ngực khẽ lóe lên ánh sáng âm u.

Ngay lúc đó, dưới chân bậc thang của Lạc Gia Bạch vô cớ sụp xuống một cái hố. 

Anh bước hụt.

“Bộp!”

Cái mắt cá xoắn một cái đau điếng, cả người úp mặt bổ nhào xuống đất.

Quý ông quý tộc nghe tiếng động quay lại, ánh mắt hiện rõ sự không đồng tình:

“Vị tiểu thư kia, xin đừng làm ra những hành động thất nhã như vậy.”

Lạc Gia Bạch lồm cồm bò dậy, Lục Ly lại đưa tay ra định đỡ.

Kết quả dưới chân anh lại mở ra thêm một cái hố.

Anh vừa mới đứng vững đã ngã oạch lần nữa.

Lạc Gia Bạch: ?

Lục Ly nghiêng đầu bình thản nhận xét:

“Thần kỳ thật.”

Lạc Gia Bạch lần này hoảng hồn, vội đẩy tay Lục Ly ra:

“Khoan! Cậu đừng đỡ tôi nữa…”

Tự mình đi còn an toàn hơn.

Cũng may là anh, nếu đổi thành bất kỳ ai khác, chắc giờ đã ngã đến què chân mất rồi.

Nhưng khi đối diện khuôn mặt ngập tràn thiện ý của Lục Ly, Lạc Gia Bạch lại cảm thấy chiếc trâm xám kia càng trở nên chói mắt, đáng sợ.

Anh khẩn cầu:

“Chốc nữa nếu bắt buộc phải nhảy, thì tôi sẽ nói mình bị trật chân. Chúng ta, cả hai, ai cũng đừng nhảy được không?”

---

Người chơi ngồi dọc một bên bàn tiệc dài.

Từng tốp hầu bàn nối đuôi đi vào, đặt khay thức ăn trước mặt họ.

Mỗi người được bày ra nhiều món.

Quý ông quý tộc mỉm cười:

“Các vị khách, xin mời dùng vài món khai vị.”

Hầu bàn lần lượt giới thiệu:

“Đây là gan cá.”

“Đây là đùi gà.”

“Đây là bít tết.”

Mỗi món đều được trình bày tinh xảo, miếng thịt trang trí bằng một chiếc lá úa vàng.

Lục Ly ngẩng đầu, trông thấy chiếc đèn chùm pha lê treo trên mái kính.

Bên ngoài, một cây cổ thụ um tùm ẩn trong bóng tối, những cành dài rũ xuống như xúc tu, bao trùm cả đại sảnh.

Hôm nay là ngày trăng tròn.

Khoảnh khắc này, hai vầng trăng sắp chồng lên nhau, treo song song trên cao, ánh trăng xuyên qua mái kính, rót vào trong đại sảnh.

Cũng chiếu sáng lên từng khuôn mặt quý tộc đang vừa trò chuyện, vừa nhấm nháp miếng thịt trên đĩa, với nụ cười khoái trá vì thỏa mãn dục vọng.

Mỹ Lệ La thì sắc mặt u ám từ đầu đến cuối.

Lạc Gia Bạch thấy cô cứ lặp đi lặp lại động tác mở bàn tay rồi siết lại, liền hỏi:

“Cô sao vậy?”

Mỹ Lệ La nhìn bàn tay mình, ánh mắt đầy nghi hoặc. 

Rõ ràng là cô đang chạm vào không khí, nhưng lại mang đến cảm giác như đang tiếp xúc với vật thật.

Cô do dự nói:

“Có người đang khóc. Không chỉ một người… Mà là rất nhiều người.”

Lạc Gia Bạch rùng mình, lông tơ trên người dựng hết cả lên. 

Anh liếc trái liếc phải, chỉ thấy trên khuôn mặt các quý tộc kia toàn là nụ cười thỏa mãn quái dị.

Lục Ly cầm dao nĩa, cắt từng món nhỏ trong đĩa. 

Dù hình dạng và loại thịt khác nhau, nhưng khi lưỡi dao rạch xuống, bên trong đều là cùng một loại thịt đỏ.

Cậu quay sang hỏi Mỹ Lệ La:

“Người nào đang khóc?”

“Bọn họ nói những lời tôi không hiểu. Có lẽ không phải con người, cũng không phải động vật… Mà là một giống loài chỉ tồn tại trong phó bản này.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc