Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 58: Trái Tim Hải Yêu Tà Ác

Trước Sau

break

“Chỗ có ánh sáng quá chật, người đông thì đẩy qua đẩy lại là chuyện thường. Vừa rồi lỡ va vào hai người thôi, ban đầu còn định rủ hai người đứng cùng. Giờ hai người đã tự nói không muốn quay về thì thôi vậy.”

Trên mặt Phong Thiện hiện lên nụ cười giả nhân giả nghĩa, hắn nhiệt tình vẫy tay về phía không xa:

“Vừa hay ở đây còn chỗ cuối cùng, Mỹ Lệ La mau qua đây!”

Hắn tỏ ra như đã nắm phần thắng trong tay.

Nhưng Mỹ Lệ La chỉ còn cách vùng sáng hai ba bước lại dừng hẳn.

Cô như không hề nghe thấy lời Phong Thiện, mà trực tiếp ngồi xổm xuống.

Mỹ Lệ La hỏi con cá đầu đàn:

“Là ở đây sao?”

Đuôi cá xương quét qua quét lại.

Cô áp tay xuống nền đất, bắt đầu lần mò, miệng lẩm bẩm:

“Được rồi, tôi biết rồi. Cậu cảm thấy ở đây có nước… Ở đâu nhỉ? Để tôi tìm xem.”

Không có ánh sáng, bầy cá trở nên vô cùng kích động, và Lạc Gia Bạch cũng vậy.

“Cái kiểu của Phong Thiện đúng là khốn nạn! Còn giả bộ làm người tốt! Nếu tôi thức tỉnh không phải năng lực trị liệu mà là sức mạnh, thì một đấm thôi cũng đủ đập lõm mặt hắn!”

Lạc Gia Bạch trừng Lục Ly, giọng đầy tức giận:

“Cậu sao lại nhường chỗ cho hắn? Hắn kiêu căng là một chuyện, nhưng không đứng dưới ánh trăng thì chúng ta có qua cửa được không?”

“Ánh trăng chỉ làm chậm tốc độ bơi của cá, cho tôi chút thời gian để suy đoán. Đứng đó không thể qua cửa.” 

Lục Ly liếc Mỹ Lệ La, ánh mắt hơi suy tư. 

“Cá xương… Nghe hiểu được tiếng người sao?”

Mỹ Lệ La là giao tiếp hai chiều.

Còn cậu tuy không nghe được tiếng cá xương…

Nhưng giao tiếp một chiều, thì vẫn là giao tiếp, đúng không?

Vậy nên Lục Ly dừng tay, hướng về bầy cá đang lao đến, giơ một động tác “tạm dừng”.

“Khát lắm đúng không? Yên lặng đi, tôi sẽ giúp tìm nước.”

Con cá đầu đàn dừng lại, cái miệng dữ tợn đang há to cũng dừng hẳn.

Nó cố thu lại hàm răng sắc bén, vây cá cũng ngừng vỗ, chỉ lặng lẽ lơ lửng giữa không trung.

Cá đầu đàn vừa dừng, thì toàn bộ bầy cá phía sau cũng im phăng phắc.

Thi nhau trở thành “cá ngoan yên tĩnh số một”.

“Cái này cũng được á?” 

Lạc Gia Bạch trố mắt, nhưng ngay sau đó lại lo lắng:

“Cậu định thực hiện lời hứa kiểu gì? Trong ngục đất nứt khô hết rồi, lấy đâu ra nước? Nước đám Phong Thiện hắt lúc nãy đâu có tác dụng gì với bầy cá!”

Anh cũng bắt chước Lục Ly, lấy can đảm nói chuyện với bầy cá mình đối đầu.

Quả nhiên, đám cá kia cũng ngừng lại.

“Vì đó là nước từ đạo cụ đổi điểm, vốn không thuộc về phó bản này.” 

Lục Ly đặt hai tay song song:

“Bầy cá cần là nước tồn tại trong chính phó bản.”

“Chúng nuốt người thật ra là vì cơ thể họ bị khô nứt chảy máu, mà người chơi lại thuộc về phó bản, nên chúng cảm nhận được và coi máu như nguồn nước.”

Lạc Gia Bạch nghĩ tới cảnh chết thảm của người chơi, rùng mình:

“Vậy… Chúng ta cũng phải dùng máu sao?”

“Không cần.”

Lục Ly ngồi xổm, bầy cá cũng lặng lẽ hạ xuống.

Cậu sờ vào một đám cỏ dại mọc chen chúc.

Cá đầu đàn bơi lại gần, vòng quanh bàn tay cậu.

Vây cá vẫn bất động, nhưng cái đuôi thì không kìm được mà ve vẩy.

Giọng Lục Ly nhẹ nhàng:

“Trong ngục, ngoài người chơi mới vào, gần như trống rỗng, chỉ còn cỏ dại. Không ai tưới, vậy mà một phần vẫn sống sót…”

Cậu bứt một ít cỏ, trong lòng bàn tay truyền tới cảm giác mát lạnh.

Nghiền nát cỏ thành nước, Lục Ly đặt vệt nước xanh đậm trước cá đầu đàn.

“Đây có phải thứ ngươi muốn không?”

Cá đầu đàn né tránh, vây cá lại vỗ mạnh, phát ra tiếng “cạch cạch” chói tai, trông có vẻ khó chịu.

Nó há miệng, lại để lộ hàm răng nhọn hoắt, gõ lách cách đầy dữ tợn.

Cá tin người, cá tốt.

Người lừa cá, người xấu.

Lạc Gia Bạch bỗng ngập ngừng mở miệng:

“Vừa rồi… Tôi hình như thấy trên mặt đất có một giọt nước.”

“Nhưng chỗ này quái dị quá, nó bốc hơi rất nhanh, bây giờ đất lại khô khốc, tôi cũng không chắc mình có nhìn nhầm không.”

Anh dụi mắt thật mạnh, rồi lại mở to mắt nhìn chỗ vừa thấy nước:

“Để tôi xem kỹ lại.”

Lục Ly nhíu mày, suy nghĩ.

Cậu lại nhổ thêm mấy cọng cỏ dại, cảm giác mát lạnh trong lòng bàn tay càng rõ.

Mát lạnh… Ẩm ướt.

Nhận ra điều gì đó, cậu nhanh chóng gạt đám cỏ sang một bên.

Trên lòng bàn tay xuất hiện vài giọt nước.

Những giọt nước này nhanh chóng men theo đường vân da mà tản ra, không còn nguyên vẹn.

Bầy cá bắt đầu náo động, chúng đã áp sát đến trước mặt Lục Ly, rồi vì mất phương hướng mà lơ lửng, bối rối dừng lại.

Lục Ly nằm rạp xuống, cố tránh chạm vào cỏ.

Cậu thấy những giọt sương đang đọng thành hàng ở mặt dưới của lá cỏ đang rũ xuống.

Giọt ở rìa ngoài nhất nặng trĩu, rung rinh rồi rơi xuống đất, loang ra một vệt ẩm… 

Nhưng vì diện tích quá nhỏ, chỉ một giây sau đã khô cong.

Nếu chớp mắt chậm hơn một nhịp, căn bản sẽ không thấy giọt nước này.

“Gia Bạch, lần này anh hữu dụng đấy.” 

Lục Ly không tiếc lời khen:

“Nước ở mặt dưới lá cỏ.”

Cậu giơ tay ước lượng kích thước con cá đầu đàn, rồi mở cửa hàng trao đổi, đổi ra hai chiếc cốc to hơn chút so với thân cá.

Bắt đầu thu sương.

Gần như nhổ trụi bốn cụm cỏ, hai chiếc cốc mới giữ được nửa đầy.

Vừa đổ sương vào, bầy cá lập tức nhào tới.

Con cá đầu đàn là kẻ đầu tiên chui vào cốc, vừa chạm nước liền quái dị biến mất.

Mực nước hạ xuống một chút.

Những con cá khác lần lượt nhảy vào hai chiếc cốc.

Lạc Gia Bạch phấn khích, liên tục xác nhận với Lục Ly:

“Tôi… Tôi vừa rồi thật sự giúp được cậu phải không? Giọt nước đó nhỏ lắm, nhưng tôi chăm chú nhìn mãi, lần này giúp được cậu, tôi thấy rất vui.”

Lục Ly gật đầu chắc nịch:

“Anh giúp rất nhiều.”

Lạc Gia Bạch được khen đến đỏ cả tai, xua tay lia lịa:

“Không có gì… Tôi chỉ nhìn thấy thôi, chứ chẳng nghĩ ra gì cả. Lúc nãy còn tưởng phải dựa vào ánh trăng mới qua được cửa.”

Khi bầy cá biến mất hoàn toàn, trong cốc chỉ còn một lớp nước cao chừng nửa đốt ngón tay.

Mặt nước bắt đầu gợn sóng.

Lạc Gia Bạch hỏi:

“Là đất đang rung à?”

Lục Ly nâng cốc lên:

“Không… Là bên trong có thứ gì đó sắp chui ra.”

Sóng nước càng lúc càng dữ dội, cuối cùng từ làn nước trong vắt, một con cá hoàn chỉnh không lộ ra nửa khúc xương nào trồi lên.

Con cá này nhỏ hơn chiếc cốc một chút, nằm trong lớp nước nông, quẫy đuôi đập vào mặt nước, sống động tung tăng.

Vòng tay hai người nóng rực, rung lên báo hiệu:

[Tiến độ tìm kiếm vật phẩm quan trọng: +1]

“Cạch.”

Cùng lúc tín hiệu vang lên, xiềng xích trên người họ cũng rơi xuống.

Lạc Gia Bạch thở phào:

“Tìm đúng rồi.”

“Xin chào.”

Một giọng nữ trong trẻo, chậm rãi vang lên bên cạnh họ.

“Anh tên gì?”

Mỹ Lệ La đang bưng một chiếc đĩa sứ trắng.

Trên đĩa cũng là một con cá sống, đang lật qua lật lại.

Những người chơi đứng trong vùng sáng sốt ruột hẳn lên, rướn cổ nhìn những con cá sống kia, vừa ghen tị vừa lo lắng.

“Họ qua cửa rồi! Tôi thấy cách họ làm rồi, lời Phong Thiện nói là xạo, vẫn phải dùng nước! Mau tìm cỏ đi, trên cỏ có sương!”

“Bảo sao lại cho thằng tóc bạc đó quyền thăng cấp, hóa ra là cao thủ ẩn mình! Dù nhìn hơi khó bắt chuyện… Nhưng sang vòng sau, nếu có cơ hội, tôi nhất định phải bắt chuyện!”

Phong Thiện cắn răng không nói gì, siết chặt nắm đấm, cũng đổi ra một chiếc cốc để hứng sương.

Khi toàn bộ bầy cá biến mất, cửa ngục bị ai đó từ bên ngoài mở ra.

Một tiếng hốt hoảng vang lên:

“Là cá! Họ có cá!”

“Các người lại sở hữu cá tươi nguyên vẹn! Rõ ràng đây là những vị khách tôn quý nhất của chúng ta! Ai đã nhốt khách vào ngục?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc