Bầy cá xương tụ lại, rồi tách ra.
Chúng ăn ngấu nghiến, vội vàng hung tợn.
Nơi gã gầy đứng ban nãy, giờ chỉ còn lại một đống xương người.
Vẫn còn vài con cá xương không cam lòng, lượn sát tới, thè lưỡi liếm, cố cạo nốt những mảnh thịt vụn cuối cùng.
Nhưng bộ xương người phơi ra trong không khí quá khô, nhanh chóng nứt toác.
Những mảnh vỡ rơi xuống đất, hóa thành cát.
Giống hệt như đám cỏ khô héo duy nhất mọc trong nhà giam cũng bị hóa cát.
“Cạch cạch cạch.”
Bầy cá đồng loạt xoay hướng.
Vẫy vây quẫy đuôi, há to cái miệng đầy răng nhọn, rùng rợn lao về phía những người chơi đang chìm trong tuyệt vọng.
“Chúng… Chúng ăn xong rồi à?”
“Chúng lao tới kìa!”
Chỉ trong vài giây, cả đám tận mắt thấy bầy cá xương ăn sạch một người còn sống.
Phong Thiện nhìn đám người chơi vì sợ mà co rúm lại, tức giận quát:
“Còn đứng tụ tập? Tản ra mau! Tất cả bầy cá mà dồn vào một chỗ thì chúng sẽ ăn sạch chúng ta ngay!”
Vì muốn được sư phụ công nhận, mỗi lần vào phó bản hắn đều cố gắng làm đội trưởng, lãnh đạo, hạt nhân của nhóm.
Nhưng khổ nỗi, lần nào cũng gặp toàn lũ ngốc không biết dùng não.
Hắn lập tức tách khỏi đám đông, tìm chỗ trên tường có ít tranh cá nhất, đứng sát vào mép, cạnh chỗ Mỹ Lệ La đã tách nhóm từ lâu, rồi nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng.
Đây mới đúng là đồng đội hắn muốn.
Vừa nãy Mỹ Lệ La chịu nói chuyện với hắn, chắc hẳn là trong tiềm thức cũng muốn hợp tác với hắn.
Phong Thiện lại liếc sang Lục Ly và Lạc Gia Bạch.
Hai người kia cũng “tình cờ” tách hẳn khỏi nhóm.
Hắn nghiến răng:
“Chỉ có vận may thôi thì chẳng đủ. Để xem hai người các ngươi có cái đầu biết làm gì không.”
Bị hắn quát bất ngờ, mấy người chơi mới bừng tỉnh.
Vậy nên khi bầy cá xương rùng rùng lao tới, tất cả hét lên rồi tản ra bốn phía.
Bầy cá tách thành nhiều tốp nhỏ, mỗi tốp bám chặt một người chơi, truy đuổi không rời trong thứ “không khí khô khốc” này như thể đang bơi dưới nước.
Có người vội đổi đạo cụ để chạy nhanh hơn.
Nhưng bầy cá phía sau còn bơi nhanh hơn nữa.
Chẳng mấy chốc, một hai cái lưỡi đã liếm lên cánh tay anh ta.
Lớp da bị hất tung, máu chảy ra khiến bầy cá run lên vì phấn khích, nhiều cái lưỡi khác lập tức chui vào từ miệng vết thương.
Người chơi nghiến răng đau đớn, túm lấy lưỡi cá kéo khỏi người, vội đổi thuốc cầm máu tốt nhất trong cửa hàng để khép miệng vết thương, rồi lập tức tránh khỏi chỗ máu vừa rơi.
Bầy cá đang bám theo anh ta lập tức mất phương hướng, ùa xuống đất, chui vào vũng máu.
Mỗi người chơi đều bận lo thân, chỉ riêng việc đối phó với bầy cá con đã kiệt sức.
Họ liếc về phía Phong Thiện, cầu cứu:
“Làm sao để cắt đuôi chúng? Sao giữa không khí mà chúng vẫn bơi được?”
“Là cá ăn thịt người đúng không? Ở đây khô thế này, dùng lửa đốt chắc cháy rất nhanh! Chúng ta thử đốt đi!”
“Hỏi anh không bằng hỏi Phong Thiện! Phong Thiện! Có cách gì không?!”
Phong Thiện chợt nghĩ ra một ý:
“Chúng cần nước, vậy thì cho chúng nước.”
Hai bầy cá đang lao về phía Lục Ly.
Khi bơi vào vùng được ánh trăng chiếu xuống, tốc độ rõ rệt chậm lại.
Thậm chí như chuyển sang chế độ… Khung hình từng tấm.
Nhưng dù chậm, chúng vẫn nhắm tới việc ăn người.
“Chúng ta không chạy à?”
Lạc Gia Bạch bồn chồn.
Anh tin Lục Ly, nhưng trước một đàn cá xương gớm ghiếc thế này, chân anh đã bắt đầu mềm nhũn.
Lục Ly nhìn thẳng vào bầy cá, trầm ngâm:
“Nếu không khí ở đây tương đương nước biển… Thì càng di chuyển nhanh sẽ càng tạo sóng mạnh, khiến chúng dễ cảm nhận được.”
Lòng bàn tay Lạc Gia Bạch lạnh toát.
“Vậy… Chúng ta nên… Đứng yên?”
“Đứng yên cũng sẽ bị phát hiện.”
Lục Ly bất chợt bước lên một bước:
“Phải đứng đúng vào điểm mù của con cá dẫn đầu.”
Không bị máu kích thích, đàn cá chỉ dựa vào mùi máu trong không khí để dò hướng, đội hình vẫn gọn gàng, từng con nối đuôi nhau theo sát cá đầu đàn.
Vừa rồi, Lục Ly đã quan sát mấy nhóm cá truy đuổi người chơi mỗi đàn chỉ bám lấy một mục tiêu duy nhất.
Dù giữa đường có thấy người chơi khác, chúng cũng không đổi hướng, không loạn đội hình.
Nói cách khác, cậu và Lạc Gia Bạch mỗi người chỉ cần đối phó với đàn của mình là đủ.
“Bên trái kia, đàn cá đang tiến về phía anh. Nhìn chằm chằm vào con cá xương dẫn đầu ấy.”
Giọng Lục Ly bình tĩnh đến lạ.
Đàn cá đã gần ngay trước mặt, vậy mà cậu vẫn rảnh để “khai trí” cho Lạc Gia Bạch, người đang căng thẳng đến mức sắp xỉu.
“Anh biết điểm mù của cá nằm ở đâu không?”
“Điểm mù… Ở đâu…?”
Lạc Gia Bạch căng hết não suy nghĩ.
Anh nhìn thấy con cá dẫn đầu bơi chéo tới từ bên sườn mình.
Con mắt trắng đục lăn tròn một vòng.
Khóa chặt vào anh.
Mắt Lạc Gia Bạch sáng lên:
“Mắt cá mọc hai bên… Vậy điểm mù ở ngay phía trước.”
Anh liền bước sang trái một bước, vừa vặn đứng đúng ngay trước mũi nó.
Đầu cá bắt đầu lắc qua lắc lại loạn xạ, đổi qua lại giữa mắt trái và mắt phải để tìm kiếm.
?
Nước đâu?
Vừa rồi ở đây còn một vũng nước to như thế cơ mà?
Đàn cá của Lục Ly cũng mất phương hướng.
Trong livestream, khán giả spam bình luận:
[Tặng thưởng 5.000 Minh tệ. Hả? Tôi tưởng mình hoa mắt! Đây là cái quái gì? Chưa từng thấy ai chơi kiểu này!]
[Người ta thì chạy trốn, streamer này thì… Đi bộ chỉnh vị trí?]
[Tôi xỉu mất… Nhưng công nhận, show ghê thật.]
[Lại bắt đầu “dắt boss” nữa hả? Người khác chạy có chết lên chết xuống, streamer lại bắt đầu múa rồi.]
“Làm thế này có giải quyết được hẳn bọn cá không?”
Lạc Gia Bạch vừa di chuyển theo hướng cá đầu đàn, vừa cố giữ nhịp thở, nhưng đứng lâu cũng bắt đầu kiệt sức.
Lục Ly nhìn đàn cá đang loay hoay tìm kiếm, vẻ mặt trầm ngâm:
“Nếu tìm được nguồn nước thật sự, chúng sẽ dừng lại.”
Lạc Gia Bạch ép bản thân giữ bình tĩnh sau một màn sống chết vừa rồi, phân tích:
“Chúng muốn nước? Nhưng nước uống trong cửa hàng đổi đồ chắc không đủ… Chúng muốn nước máy, nước sông, nước hồ, hoặc… Nước biển?”
“Trong tên phó bản có ‘Hải Yêu’, biết đâu là nước biển.”
Lạc Gia Bạch nói càng lúc càng yếu: “Nhưng trong cửa hàng không có nước biển để đổi.”
Vậy chẳng phải là… Không lối thoát sao?
Dù vậy, anh vẫn cố chống chọi, lập tức đổi ra một thùng nước loại lớn nhất:
“Phá cục thì cũng phải thử… Hay để tôi làm trước?”
Nhưng vừa lấy nước ra, đàn cá liền náo loạn.
“Đừng động.”
Lục Ly đưa tay chặn lại:
“Mau cất thùng nước đó đi.”
Lúc này, đám người chơi nghe theo chỉ huy của Phong Thiện đã đổi ra vô số thùng nước.
Phong Thiện nói chắc nịch:
“Vừa nãy chúng tấn công là vì đàn cá quá đông. Chỉ cần cho đủ nước, là qua cửa được thôi.”
Hắn khẳng định:
“Muốn qua ải thì cứ dùng điểm và đạo cụ mà đổ vào!”
Thế là người chơi mở nắp, hắt từng thùng nước về phía đàn cá lơ lửng.
Nước bị phí vô ích.
Tràn qua đàn cá, rơi xuống đất.
Mặt đất hút nước như bọt biển, lập tức bốc hơi trắng xóa.
Người chơi hoảng hốt phát hiện:
“Không có tác dụng! Chúng chẳng muốn nước này!”
“Phong Thiện, rốt cuộc anh nói đúng không đấy? Đừng có chỉ huy bừa nữa!”
“Không làm được thì mau liên lạc sư phụ anh cứu!”
“Khoan… Sao bọn cá lại không tấn công ba người kia?”