Idol Là Bạn Trai Bí Mật Của Tôi

Chương 8

Trước Sau

break

 

Tự dưng trong lòng cảm thấy có chút chua xót, một cách khó hiểu.

 

Như thể có ai đó nhỏ từng giọt nước chanh vào, vị chua chát lan dần khắp trái tim.

 

Tô Cách vội vàng tìm cách chuyển hướng suy nghĩ.

 

Người gặp rắc rối về tình cảm là anh bạn fan nam kia, không phải cô!

 

[Nhỏ nhỏ Sugar]: Đại ca à, dân thường như chúng ta chắc chắn không thể so với tiên nữ rồi. Nhưng anh cứ cố gắng đi, rồi cũng có hy vọng thôi mà. Cố lên nhé! / nắm tay cố gắng

 

[Người dùng 1111111]: ……

 

Bên kia có lẽ đã bị đả kích hoàn toàn, không nhắn lại nữa.

 

Còn người đối diện, Thẩm Nhiên, thì vừa cắn ống hút của chai sữa chua, vừa cáu kỉnh ném điện thoại sang một bên.

 

Xạo ke.

 

Thẩm Nhiên đã lộ cả cơ bụng rồi.

 

Vậy mà vẫn không thấy cô thích.

 

“Các em, nhà trường quyết định tổ chức kỳ thi tháng đầu tiên trước kỳ nghỉ Quốc khánh. Bây giờ chỉ còn hai tuần nữa là đến kỳ thi…”

 

Lão Triệu đứng trên bục giảng, giọng vang như chuông, khí thế hừng hực.

 

Sau khi giáo viên chủ nhiệm rời khỏi lớp, Tô Cách liền chống cằm lên bàn, ngẩn người như một chú thỏ con.

 

Cô buộc tóc thành búi tròn, vài lọn tóc xoăn rơi xuống bên tai, đôi má phúng phính, trông như một viên bánh nếp.

 

Thẩm Nhiên đưa tay chọc vào đầu cô: “Em sao thế?”

 

Viên bánh nếp tròn xoe mắt nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu, bĩu môi, muốn nói lại thôi.

 

“Hửm?”

 

Tim Tô Cách đập mạnh một nhịp.

 

Chỉ một tiếng "hửm" trầm thấp này thôi cũng đủ phạm quy rồi!

 

Cô ngồi thẳng dậy, xoay người lại.

 

Hàng mi cong vút như hai chiếc chổi nhỏ: “Chính là… Lão Triệu nói lần sau sẽ sắp xếp chỗ ngồi theo thứ hạng điểm số ấy.”

 

Thẩm Nhiên nhướn mày: “Rồi sao?”

 

Tô Cách gãi đầu.

 

Thực ra cô chỉ muốn hỏi xem Thẩm Nhiên có muốn tiếp tục ngồi cùng bàn với cô hay không.

 

Nhưng không biết tại sao, đến lúc định nói ra lại có chút khó mở miệng.

 

Thẩm Nhiên có Tiết Hàng, lại còn nhiều cô gái thích anh như thế.

 

Chắc đối với anh, ngồi cạnh ai cũng chẳng quan trọng nhỉ?

 

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

 

Thẩm Nhiên chống tay lên bàn, tựa cằm lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn cô.

 

Gương mặt điển trai lạnh lùng, vậy mà lại có đôi mắt cún con rũ xuống vô tội, nhìn người khác khiến người ta rất dễ… rung động.

 

Nhất là với khoảng cách gần như thế này, cô thậm chí có thể nhìn thấy hình bóng nhỏ bé của mình trong đáy mắt anh.

 

Bị anh nhìn đến nóng mặt.

 

Thôi kệ, chẳng phải chỉ là hỏi có muốn làm bạn cùng bàn hay không thôi sao?

 

Đâu phải hỏi có muốn làm… bạn! trai! không!

 

Có gì mà không dám nói chứ?

 

Khoan đã…

 

Tô Cách, mày đang nghĩ gì thế? Bạn trai gì chứ?

 

“Ý em là, sau kỳ thi, anh có muốn tiếp tục làm bạn cùng bàn với em không?”

 

Nói xong, cô liền cúi đầu nghịch bút bi trong tay, bấm lên bấm xuống, không dám ngẩng đầu.

 

Thẩm Nhiên liếm môi, khẽ cười.

 

Đôi mắt anh cong lên, nhưng đuôi mắt lại nhếch thành một đường cong nhỏ, cố ý kéo dài giọng: “Em đang nói đến bạn cùng bàn à——”

 

Tim Tô Cách thót lại, ngay cả thở mạnh cũng không dám, trông như một chú cừu nhỏ đợi tuyên án.

 

Nhưng thấy Thẩm Nhiên cười cười, đẩy quyển bài tập đến trước mặt cô:

 

“Vậy thì dạo này em đừng có mải mê ngắm trai đẹp mà không rút ra nổi, bớt nhìn cơ bụng, tập trung vào sách vở đi.”

 

“Làm sao anh biết em nhìn cơ bụng của anh???” Tô Cách buột miệng, giọng đầy kinh ngạc.

 

Mãi đến giây tiếp theo, cô mới ý thức được mình vừa nói gì, vội vàng bịt miệng lại, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn anh.

 

Thẩm Nhiên cũng rõ ràng sững lại, vài giây sau mới lên tiếng: “Em nói gì cơ? Em nhìn cái gì của anh? Anh nghe không rõ.”

 

Ánh mắt kia, khỏi phải nói, trong sáng vô tội đến mức nào, thậm chí còn làm bộ dạng chăm chú lắng nghe.

 

“Hôm qua anh lên hot search, em có thể không thấy sao?” 

 

Tô Cách từ bịt miệng chuyển sang cúi đầu ôm mặt, giọng càng lúc càng nhỏ: “Em chỉ vô tình nhìn thấy thôi mà…”

 

Nói xong, cô liền úp mặt xuống bàn, ôm lấy cái đầu nhỏ của mình.

 

Mặt nóng bừng, chỉ muốn lao ra khỏi lớp hứng chút gió mát.

 

Thẩm Nhiên bên kia mãi vẫn chưa lên tiếng.

 

Cũng đúng thôi, làm gì có học sinh gương mẫu nào lại nói với bạn cùng bàn rằng: “Cơ bụng cậu, ối dồi ôi, không tệ nha.”

 

Tô Cách vừa xấu hổ vừa bực bội, chỉ hận không thể độn thổ ngay lập tức.

 

Khóe môi Thẩm Nhiên nhịn không được cong lên, trong mắt đầy ắp ý cười trong trẻo dịu dàng.

 

“Ồ,” anh trầm giọng nói, “thỉnh thoảng nhìn một chút cũng không phải không được.”

 

Buổi tối, Thẩm Nhiên mặc nguyên một bộ đồ đen, miệng ngậm kẹo mút, ngồi trước bàn học.

 

Anh mở Weibo, chuyển sang tài khoản phụ.

 

[Nhỏ Nhỏ Sugar]: Hu hu hu xấu hổ quá đi mất! Cái miệng này có suy nghĩ riêng, nó không nghe lời tôi QAQ

 

Thời gian đăng bài là vào buổi sáng.

 

Tính ra thì lúc đó, Tô Cách đang nói với anh chuyện bạn cùng bàn.

 

Ngay lúc này, điện thoại nhảy lên thông báo tin nhắn mới.

 

[Nhỏ Nhỏ Sugar]: @[Người dùng 111111], mau xem cái cut hậu trường trên Bilibili này đi! Đây chính là kiểu con gái thích đó, thật sự, tớ không lừa cậu đâu!

 

Thẩm Nhiên bấm vào link, hóa ra vẫn là video hậu trường của bộ ảnh tạp chí lần trước.

 

Không phải chứ, cái chủ đề cơ bụng này là không thể bỏ qua à?

 

[Người dùng 111111]: Ờm, tôi muốn hỏi cậu.

 

Thẩm Nhiên mặt không cảm xúc, ngón tay thon dài gõ từng chữ:

 

[Bạn cùng bàn của tôi muốn tiếp tục làm bạn cùng bàn với tôi, có phải là hơi thích tôi không?]

 

Trước khi ấn gửi, anh lại xóa đi nửa câu phía sau.

 

Video hậu trường tiếp theo mà tài khoản chính thức của tạp chí đăng lên không dài không ngắn, vừa đúng mười phút.

 

Thế mà Tô Cách vừa mở ra đã xem liền nửa tiếng, không nhịn được lại muốn chia sẻ với [Người dùng 111111].

 

Không để cô thất vọng, [Người dùng 111111] nhanh chóng trả lời, hơn nữa còn nhắn tin riêng luôn.

 

[Người dùng 111111]: "Bạn cùng bàn của tôi muốn tiếp tục làm bạn cùng bàn với tôi" nghĩa là sao?

 

Tô Cách phì cười, ôm chiếc gối ôm hình mặt trời nhỏ, lăn một vòng trên giường.

 

Còn hỏi "nghĩa là sao" nữa?

 

Nhìn cái giọng điệu này xem, tưởng như vô tình nhưng thực ra đầy mong đợi, giả vờ không quan tâm nhưng lại có chút hí hửng ấy!

 

Lúc tưởng tượng, Tô Cách tiện thể ghép luôn khuôn mặt của Thẩm Nhiên vào người dùng mã loạn này, lập tức bị đáng yêu đến mức tim gan run rẩy.

 

Phản ứng đầu tiên của cô chính là: Được đấy, anh bạn! Cô gái nhỏ này tám phần là thích cậu rồi đó!

 

Chỉ là, câu hỏi của người dùng mã loạn này khiến cô nhớ đến chính mình ngày hôm nay.

 

Cô muốn tiếp tục làm bạn cùng bàn với Thẩm Nhiên nghĩa là gì?

 

Thật sự chỉ vì trong lớp này, cô quen thuộc với anh nhất sao?

 

Nhưng cô cũng rất thân với Sở Dao mà, còn là bạn cùng bàn hồi tiểu học nữa.

 

Vậy còn… Thẩm Nhiên thì sao?

 

Anh đồng ý tiếp tục làm bạn cùng bàn với cô là vì điều gì…

 

Suy nghĩ mãi, cô bấm vào khung chat với [Người dùng 111111].

 

Chuyện tình cảm vẫn nên cẩn trọng, không thể chìm đắm trong tưởng tượng của chính mình được.

 

Thẩm Nhiên nhìn thấy tin nhắn hồi âm, một lần nữa ném điện thoại ra xa.

 

[Nhỏ Nhỏ Sugar]: Có lẽ là muốn cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ thôi!

 

…Cùng nhau học tập cùng nhau tiến bộ cái đầu em á.

 

Ngày 15 hàng tháng, Tô Cách đều sẽ nhận được 500 tệ tiền tiêu vặt từ bố.

 

Nhưng tháng này không có bất kỳ tin nhắn thông báo nào. Cô đến cây ATM gần đó kiểm tra số dư trong thẻ, quả nhiên chỉ còn lại 162 tệ 78 xu.

 

Đúng lúc này, có cuộc gọi đến.

 

Hiển thị cuộc gọi là số nội địa thành phố C.

 

Cô hít sâu một hơi, nhấn nút nghe.

 

“Tô Cách, con về thành phố C đi học sao không nói với bố một tiếng?”

 

“Thế này nhé, nếu hôm nay không có việc gì thì về nhà ăn tối đi, được không?”

 

“Nhà mình ở đâu, con còn nhớ chứ? Bao năm qua, bố không chuyển nhà.”

 

Trên đường đến nhà họ Thẩm, Tô Cách tiện thể ghé mua ít hoa quả.

 

“Dì ơi, cháu muốn mua một ít cherry và nho ạ!” Cô giơ hai ngón tay, “Hai phần nhé!”

 

“Không thành vấn đề.” Bà chủ sạp hoa quả tươi cười, thấy cô đáng yêu, còn tặng thêm hai quả táo.

 

Tô Cách rửa sạch một túi hoa quả, đặt vào đĩa trái cây trong phòng khách.

 

Ngủ suốt cả ngày, Thẩm Nhiên đang từ tầng hai bước xuống, trên đầu có một sợi tóc nhỏ vểnh lên.

 

Bước chân anh dài, sợi tóc nhỏ cũng nhấp nhô theo từng nhịp di chuyển.

 

Tô Cách không nhịn được, đưa tay chọc nhẹ một cái, tay kia xách túi hoa quả, lúm đồng tiền nhỏ nở rộ: “Hôm nay em về nhà bố ăn cơm tối! Anh tự làm bài tập đi nhé! Em đi đây!”

 

Trong bữa tối, Thẩm Nhiên chẳng có tâm trạng ăn uống: “Bà ơi, Tô Cách… với bố cô ấy…”

 

Vẻ hiền từ trên gương mặt bà cụ dần tan biến, không nhịn được thở dài một hơi.

 

Tô Cách đứng trước cửa căn hộ 201, tay bị quai túi hoa quả siết đến đau.

 

Vừa vặn đụng phải Tô Triết, bố cô, đang ra ngoài đổ rác.

 

“Bố…”

 

Quá lâu rồi chưa gọi từ này, giọng cô khàn đặc.

 

Tô Triết sững người: “Ơi! Về nhà rồi còn mua hoa quả làm gì? Mau vào đi!”

 

“Sở Oánh, chị gái đến rồi, mau qua đây chào đi!”

 

Bé gái mặc váy công chúa đang ngồi trên ghế sô-pha, ôm iPad xem cut của Thẩm Nhiên, giống như một con thiên nga kiêu ngạo, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên.

 

“Sở Oánh, bố đang gọi con đấy!”

 

Cô bé ngẩng đầu, gương mặt thanh tú sắc sảo, đuôi mắt hơi xếch: “Con không thích chào đấy, bố quản được con chắc?”

 

“Tô Triết, anh quát Oánh Oánh cái gì!”

 

Người phụ nữ bước ra từ thư phòng, kiêu ngạo đứng bên cạnh cô bé.

 

Sở Oánh liền vươn tay ôm lấy cánh tay bà ta đầy thân thiết: “Mẹ ơi…”

 

Tô Cách bị Tô Triết kéo đến bàn ăn ngồi xuống, trên bàn toàn là những món cô thích.

 

Cô cầm đũa gắp một miếng, mùi vị không khác gì trong ký ức.

 

Cô chậm rãi ăn cơm, chỉ nghe thấy giọng điệu do dự của Tô Triết cất lên.

 

“Bố nghĩ thế này, sau này con cứ ở nhà đi, trường Phụ Trung ngay đối diện Nhất Trung, sau này bố đưa đón em gái con, tiện thể đưa đón con luôn.”

 

Tô Cách ngước lên, không thể tin nổi nhìn ông.

 

…Thực ra, ôngvẫn chưa hoàn toàn quên cô, đúng không?

 

Lúc cô rất nhớ nhà, bố cô cũng đang nhớ đến cô, đúng không?

 

“Bố, con không muốn!” Sở Oánh ném đũa xuống, giọng the thé.

 

Người phụ nữ vội vàng dỗ dành: “Chị gái ở nhà còn có thể kèm con học bài, sang năm con thi vào Nhất Trung, lúc đó chị ấy cũng lên đại học rồi, sẽ rời đi thôi, bảo bối ngoan nào…”

 

Tô Cách đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn gia đình ba người hòa thuận vui vẻ trước mặt.

 

Những mầm non về “gia đình”, về “người thân” vừa mới nhú lên trong lòng cô, còn chưa kịp phá đất mà lớn lên, đã bị một gáo nước lạnh dập tắt.

 

Giọng cô bình tĩnh, nhưng không kìm được run rẩy:

 

“Vậy nên, bố, hôm nay bố gọi con về nhà ăn cơm, là vì điểm số của em gái đúng không?”

 

“Như vậy, bố không chỉ không cần cho con tiền tiêu vặt, mà còn có thể tiết kiệm một khoản tiền học thêm.”

 

Tô Triết sốt sắng, người phụ nữ cười lạnh, em gái khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy hả hê xem trò vui.

 

“Tô Cách, bố nuôi con lớn như vậy, con không thể san sẻ giúp bố một chút sao?”

 

“Nếu con không nghe lời, sau này bố sẽ không gửi tiền tiêu vặt cho con nữa!”

 

“Bảo con ở nhà, con lại cứ thích sống ở nhà người khác, trông con xem như thế nào đây?”

 

“Con đúng là chẳng khác gì bà nội con, cứng đầu cứng cổ.”

 

“Bố mẹ! Con không thích chị ấy!”

 

Tiếng ồn ào bên tai, chẳng khác gì một vở kịch gia đình.

 

Cô là khán giả đứng ngoài cuộc, nhìn họ cãi nhau, nghe họ náo loạn.

 

Nước mắt nhòe đi, tầm nhìn chỉ còn thấy mái tóc hai bên thái dương điểm bạc của bố, cùng nếp nhăn nơi khóe mắt.

 

Chiếc tạp dề vẫn còn quấn trên người ông, trên bàn bày đầy những món cô thích ăn.

 

Trăng sáng treo cao, màn đêm buông xuống.

 

Sự chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm ở thành phố phương Bắc dần lớn hơn, gió đêm đã bắt đầu lạnh buốt.

 

“Thẩm Nhiên, em không về nhà được…” Tô Cách đứng dưới trạm xe buýt: “Em đi nhầm hướng xe buýt, nhưng bây giờ chuyến cuối cùng cũng hết rồi, em còn không gọi được xe…”

 

Cô cố nén nghẹn ngào trong giọng nói: “Anh có thể đến đón em được không…”

 

Thẩm Nhiên vừa nhận điện thoại đã lập tức đi ngay. Đến nơi, anh thấy cô gái nhỏ đang ngồi trên băng ghế dưới trạm xe buýt.

 

Nhỏ bé, cúi thấp đầu, đang đưa tay dụi mắt.

 

Lúc ra khỏi nhà còn cười vui vẻ, lúm đồng tiền xinh xắn trên má, thế mà bây giờ đôi mắt trăng khuyết ấy lại rơi nước mắt lã chã.

 

Thẩm Nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô.

 

Cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng kẻ sọc xanh nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo nỉ rộng màu xanh đậm, chỉ lộ ra phần cổ áo sơ mi.

 

Ánh mắt dịu dàng mà vô tội.

 

Không hỏi tại sao cô khóc, chỉ đơn giản đưa mu bàn tay lau đi nước mắt lăn xuống.

 

Tô Cách không dễ khóc, nhưng cũng chưa bao giờ khóc trước mặt người khác.

 

Trước đây, búp bê, sổ tay, bút chì màu của cô, hễ em gái thích là giành lấy. Cô không cho, em gái liền khóc.

 

Rõ ràng không phải lỗi của cô, nhưng mẹ kế lại luôn bước đến mắng mỏ. Bố cô chỉ nhìn cô một cái, sau đó ôm em gái đi mua kẹo, mua váy mới.

 

Lúc còn nhỏ, Tô Cách từng cảm thấy khinh thường hành động của em gái, nhưng trong lòng lại có chút ghen tị.

 

Bởi vì biết mình có chỗ dựa, bởi vì biết chỉ cần khóc là sẽ có người dỗ dành, mới có thể vô tư làm nũng như thế.

 

Thế nên, cô luôn rất kiên cường.

 

“Ngoan, đừng khóc.” Giọng anh rất nhẹ, mang theo chút bất lực, đưa tay xoa đầu cô.

 

Tô Cách sợ mình sẽ biến thành kiểu người được nuông chiều sinh hư, từ lúc nhìn thấy Thẩm Nhiên đã bắt đầu kìm nước mắt lại.

 

“Anh cứ coi như không nhìn thấy em khóc đi…” Đôi mắt cô đỏ hoe, giọng nói nghèn nghẹn, nhỏ nhẹ nấc lên, đưa tay che mắt Thẩm Nhiên: “Anh biết không, khi trẻ con giận dỗi, khóc lóc đòi ôm, nhất định không được hỏi, cũng không được dỗ…”

 

“Tại sao?”

 

Thẩm Nhiên để mặc cô che mắt mình.

 

Tô Cách vẫn còn run môi, giọng mũi nặng, mang theo tiếng nức nở:

 

“Bởi vì chỉ cần anh dỗ dành, bọn họ sẽ càng làm tới, dù chẳng có chuyện gì, cũng sẽ khóc như thể bị ấm ức ghê gớm lắm…”

 

“Vậy nên, cô bé khóc nhè trước mắt anh đây…”

 

Thẩm Nhiên vươn tay nắm lấy bàn tay đang che mắt mình. Ngón tay anh gầy thon, lòng bàn tay lại ấm áp và khô ráo.

 

Giữa đôi mày trong trẻo của thiếu niên lộ ra vẻ dịu dàng, có lẽ ánh trăng cũng không sánh nổi với đôi mắt anh lúc này.

 

“Có cần anh ôm không?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc