Mọi người đón nhận rất nhanh chuyện Kỳ Trạch và Nhan Họa trở thành cặp đôi, song ai nấy đều có phần không thể tin được. Sự khó tin này xuất phát từ việc họ đã quen với việc những người bạn bên cạnh mình đều độc thân, nhưng bỗng nhiên lại có hai người yêu đương rồi, nhất thời vẫn không dám tin.
“A Họa, cậu nghiêm túc đấy chứ?” Đàn Tử Quỳnh thừa dịp lúc mọi người đang ầm ĩ nói chuyện mà quay sang hỏi Nhan Họa.
Nhan Họa gật đầu, “Đương nhiên rồi, nếu không thì sao mình lại đồng ý làm bạn gái cậu ấy chứ?” Hơn nữa nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì trong tương lai hai người còn kết hôn rồi sinh ra một cậu nhóc tên là Kỳ Duệ nữa cơ…Không biết cô và Kỳ Trạch có thể có một tương lai giống vậy hay không nữa?
Nghĩ tới đây, Nhan Họa vẫn có chút không chắc chắn được. Kỳ Trạch tương lai luôn muốn cô và Kỳ Trạch hiện tại có thể ở bên nhau như bọn họ, nhưng quỹ đạo của sự việc đã thay đổi, hai thời không khác biệt, khiến cho cô hoài nghi không biết liệu rằng nếu cô và Kỳ Trạch yêu đương sớm như thế này thì có thể thuận lợi đi đến cuối cùng hay không. Nhỡ đâu sau này tình cảm phai nhạt, cảm thấy không hợp ở bên nhau, cuối cùng không kết hôn nữa thì phải làm sao đây?
Cô nên có lòng tin vào sự kiên định của hai người chứ? Nhan Họa cấu tay mình để tăng thêm sự tin tưởng của bản thân.
“Trong hai cậu thì ai là người tỏ tình trước vậy?” Đàn Tử Quỳnh hứng thú hỏi: “Hay là chẳng tỏ tình gì hết mà cứ thế yêu luôn?”
Nói đến đây, Nhan Họa có phần xấu hổ, nhưng vẫn tỏ ra tự nhiên nói với cô bạn thân, “Là cậu ấy tỏ tình trước. ”
“Trời ơi, thật không ngờ đó! Cậu ấy thế mà lại thích cậu…Ý của mình không phải là cậu không tốt, mà nhìn cậu ấy mình không thể đoán được là cậu ấy cũng sẽ thích một ai đó. Nghe nói nam sinh luôn có tính trẻ con hơn nữ sinh, không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nên mối tình đầu thường không có kết quả tốt đẹp. ”
Nhan Họa cười gật đầu, hiểu ý của Đàn Tử Quỳnh, “Mình cũng không ngờ là sẽ đồng ý cùng cậu ấy gặp gỡ. Cậu biết tính mình mà, từ trước đến giờ luôn giữ một khoảng cách nhất định với con trai.” Nói xong bèn đưa tay lên xoa mặt, cảm thấy Kỳ Trạch đã phá vỡ nguyên tắc của cô rồi.
“Đúng thế thật…” Đàn Tử Quỳnh thở dài, “Bởi vì chuyện năm lớp mười mà cậu luôn cố gắng không gần gũi với con trai trong lớp, cho nên mình cũng lo lắng cậu mắc bệnh sợ con trai, sau này còn nghĩ nếu tương lai cậu không có cách nào chung đụng với con trai thì mình sẽ giới thiệu anh trai mình cho cậu. Hắn mặc dù không đẹp trai bằng Kỳ Trạch, nhưng tuyệt đối là một người biết yêu thương và có trách nhiệm, với lại nếu cậu cưới hắn thì mình sẽ ở bên cạnh canh chừng được, nếu hắn dám làm chuyện có lỗi với cậu thì mình sẽ chém hắn…”
“Này!” Nhan Họa mặt đầy vạch đen, cô không ngờ là Đàn Tử Quỳnh lại có suy nghĩ này, tuy nhiên cũng chứng tỏ là cô ấy rất quan tâm đến cô.
Đàn Tử Quỳnh nhún vai nói, “Nhưng mà bây giờ thì không được nữa rồi.” Cô đưa tay nắm vai Nhan Họa, cười nói: “Chỉ cần cậu cảm thấy vui là được. Trước đây mình chưa từng nghĩ cậu và Kỳ Trạch sẽ có khả năng này, cảm giác như hai người thuộc về hai thế giới khác nhau vậy, còn nghĩ mẫu nam sinh vừa sáng sủa vừa đáng yêu như Liêu Vinh thích hợp với cậu hơn. Ai biết người cậu thích lại là Kỳ Trạch chứ!”
Nhan Họa không kìm được mà bật cười, có một số việc không thể nói trước được. Ngày tựu trường, cô vô tình nhặt được thẻ học sinh của Kỳ Trạch, nhưng không biết là sau này mình và Kỳ Trạch lại có thể đi đến bước này.
Tuy vậy, nói tới Liêu Vinh, Nhan Họa bèn quay sang nhìn, thấy Trình Dương và Âu Dương Cảnh đang rót bia cho cậu ấy, khóe miệng cậu vẫn mỉm cười nhưng có phần nhạt hơn mọi ngày. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô nên cậu cũng hướng về phía này, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn cô.
Nhan Họa thấy vậy lập tức quay mặt ra chỗ khác, cô và Kỳ Trạch đã thành một cặp rồi, cho nên cô không muốn làm ra những chuyện khiến người khác hiểu lầm. Dù sao chuyện Liêu Vinh thích cô cũng chỉ là do Đàn Tử Quỳnh nói thế thôi, căn bản là chưa chắc chắn, cô cứ làm như không biết là được.
Đúng lúc ấy thì Chu Dịch cầm cốc bia đi tới nói: “Này, hai cậu đang nói chuyện gì đó? Đàn Tử, cùng bọn mình uống một chút đi. ”
Bởi vì vẫn còn đang tuổi vị thành niên nên bọn họ chỉ uống bia thôi, mà còn là bia có nồng độ thấp. Là con trai thì rất khó tuân thủ được điều lệ nếu chưa đủ tuổi thì không được uống rượu bia, ngày lễ ngày tết đều bị người lớn rót cho một ít để uống chúc mừng.
Đàn Tử Quỳnh bĩu môi nói: “Con gái nói chuyện, con trai đừng xen vào!” Nói xong, cô liếc nhìn một lượt, thấy Tô Trọng Tuấn đang uống với Kỳ Trạch thì đột nhiên nói: “Vừa rồi mình có nói với A Họa là mình cảm thấy rất kỳ lạ khi cậu ấy lại bỗng dưng trở thành bạn gái của Kỳ soái ca, không hề báo trước, cũng không biết là ai tỏ tình trước. Với lại trước đây mình vẫn muốn để A Họa cưới anh trai mình, như vậy chúng mình sẽ trở thành người một nhà rồi, thân càng thêm thân, nhưng ai mà biết…Ai, mình thật sự quá thất vọng! A Họa, nếu sau này cậu ấy đối xử với cậu không tốt thì hãy nhớ rằng vẫn còn có cái lốp dự phòng là tên anh trai của mình nhé. ”
“Phì…!” Chu Dịch cười phụt cả bia, chỉ vào Đàn Tử Quỳnh nói: “Nào có ai lại đi nói anh trai mình là lốp dự phòng hả? Cậu đúng là một đứa em gái bất hiếu, cẩn thận mình đi mách anh trai cậu để anh ấy đánh cậu một trận. ”
Đàn Tử Quỳnh làm bộ heo chết không sợ nước nóng, đang muốn nói thì lại thấy Kỳ Trạch đi tới rồi kéo Nhan Họa tới ngồi cạnh mình, còn nghiêm mặt nói với Đàn Tử Quỳnh: “Cảm ơn ý tốt của cậu, mình nghĩ Nhan Họa không cần đến lốp dự phòng đâu. ”
Đàn Tử Quỳnh sững sờ nhìn, Âu Dương Cảnh đã cười đến phát điên, “Ôi chao, ý của Kỳ Trạch là sau này hai người có thể còn phát thiệp hồng cho mọi người đấy, cho nên Đàn Tử cậu đừng có ý định xen vào tình cảm của người ta nữa. Nghe nói ai mà đi phá hoại hạnh phúc của người ta là sẽ bị heo đuổi đấy. ”
Đàn Tử Quỳnh lại chạy đi uống bia đùa giỡn với đám con trai rồi, Kỳ Trạch và Nhan Họa thì ngồi cách bọn họ một đoạn, vừa vặn cách một chỗ ngồi với Đàm Minh Thiên. Cô đang nhìn chằm chằm hai người, Kỳ Trạch chỉ tùy ý liếc cô ấy một cái, thần sắc lãnh đạm.
Đàm Minh Thiên một lần nữa cúi đầu, che giấu đi đôi mắt đã đỏ hoe của mình.
“Cậu ngồi đây đi, uống một chút canh, nhà hàng này nấu khá ngon đó, lại bổ dưỡng.” Kỳ Trạch cầm bát canh đưa cho cô.
Nhan Họa mỉm cười với cậu, sau khi Kỳ Trạch bị Trình Dương kéo đi thì vẫn yên tĩnh ngồi một chỗ uống canh. Uống được nửa bát, cô quay sang nhìn Đàm Minh Thiên đang mất hồn mất vía ngồi thổi mạnh bát súp, muốn mở lời mà lại không biết phải nói gì.
Có cái gì để nói đây? Đàm Minh Thiên thích Kỳ Trạch, nhưng cô ấy chẳng bao giờ thể hiện ra, cũng chưa từng chủ động theo đuổi. Hiện giờ, cô và Kỳ Trạch đã tuyên bố trở thành một cặp rồi, Đàm Minh Thiên thật sự nên duy trì sự im lặng là tốt nhất.
Sau buổi liên hoan náo nhiệt, mọi người lại đề xuất đi hát karaoke, tuy nhiên do ý kiến không thống nhất nên bọn họ quyết định đi dạo một vòng khu Giang Nam để bay bớt mùi bia rượu.
Kỳ Trạch vẫn nắm tay đi bên cạnh Nhan Họa, như thể muốn cho người ta thấy rõ hai người là một cặp, bên cạnh đó cũng mang theo ý tuyên bố quyền sở hữu. Mặc dù bị đám bạn trêu chọc nhưng vẫn không buông tay.
Đàm Minh Thiên đi phía sau, chân đá vào những thứ không tồn tại trên mặt đất, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai người đang bị vây ở giữa đám đông, thần sắc lại có phần ảm đạm. Cô nhớ hồi tháng chín, Kỳ Trạch và Nhan Họa vẫn chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, lúc đi ra ngoài, Nhan Họa chỉ yên lặng đi bên cạnh cô, không hề tiếp xúc đùa giỡn với đám con trai.
Bây giờ nghĩ lại lúc đó, cô thừa nhận là mình cũng đã đoán ra được là Kỳ Trạch thích Nhan Họa, nhưng cô cứ làm như không biết, cho rằng sau này mình có thể quên được chuyện Kỳ Trạch không thích mình, hơn nữa còn âm thầm chú ý đến Nhan Họa, cứ nghĩ rằng mình vẫn còn cơ hội.
Nhưng mà…
“Minh Thiên, tặng cậu. ”
Một bó hoa sơn trà màu đỏ được bọc trong giấy bóng bạc được đưa tới trước mặt cô, Đàm Minh Thiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Cảnh, theo bản năng từ chối, “Cảm ơn cậu, nhưng mình…”
“Thôi nào, nhận đi mà! Nhan Họa người ta đã có Kỳ Trạch tặng, Đàn Tử cũng có Chu Dịch tặng hoa rồi, cậu cũng nên có chứ. Bó hoa tươi này xin dành tặng mỹ nhân!” Cậu thiếu niên cao to cường tráng nhét hoa vào tay cô, thấy cô cầm chắc rồi thì bèn lui về sau mấy bước rồi vội vàng chạy biến.
Căn bản không hề cho cô có cơ hội cự tuyệt.
Đàm Minh Thiên vừa buồn bực vừa đau đầu, cảm giác tính cách của mình thật không tốt, trong chuyện tình cảm thì rụt rè, không muốn vứt bỏ tự tôn của mình để theo đuổi người ta thì thôi đi, lại còn chẳng thể từ chối ý tốt của người khác… Không đúng, phải nói là không có cách nào từ chối sự theo đuổi dai dẳng mạnh mẽ của người khác, khiến trong lòng lúc nào cũng thấy bức bối. Nếu hoa là của một người không có tình cảm mập mờ với cô thì cô còn có thể tự nhiên tiếp nhận, nhưng đây lại là Âu Dương Cảnh, cô luôn theo thói quen muốn từ chối, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị cậu ta cứng rắn buộc cô phải đón nhận.
Mãi đến khi tối muộn thì mọi người mới ra về.
Trước khi đi, Đàn Tử Quỳnh hỏi: “A Họa, chắc thứ hai cậu sẽ quay về trường học đúng không?”
Nhan Họa gật đầu, “Chân mình đã đi lại bình thường được rồi, chỉ là không thể vận động mạnh thôi, tới trường học thì không thành vấn đề. ”
Kỳ Trạch ở bên cạnh nói: “Mình sẽ đưa đón cậu ấy, sẽ không để chân cậu ấy phải dùng sức đâu. ”
Mấy người khác nghe vậy thì lại ồn ào kêu lên, nói bọn họ ân ân ái ái làm người ta phát điên lên được…, khiến cho Nhan Họa thật không biết chui mặt vào đâu để trốn.
*
Sáng thứ hai, Kỳ Trạch đúng giờ tới nhà đón Nhan Họa.
Nhan mẹ thấy cậu thì liền áy náy nói: “Lại để cháu phải tới đây một chuyến rồi. Hôm nay bác có việc nên không đưa nó đi học được, sau này buổi sáng nếu không có chuyện gì thì bác sẽ lái xe đưa nó đi học, chỉ phiền cháu lúc tan học thì thuận tiện đưa nó về nhà luôn hộ bác, như thế sẽ không mất công cháu phải dậy sớm nữa. ”
“Không sao đâu bác gái, nhà cháu cũng ở gần đây thôi, cùng lắm là mất thêm chút thời gian thôi mà.” Kỳ Trạch ôn hòa nói, dáng vẻ tỏ ra mình không hề cảm thấy cực khổ chút nào, khiến mẹ Nhan vô cùng cảm động.
Nhan Lãng đeo balo, lấy cùi chỏ huých nhẹ Nhan Họa, nhỏ giọng nói: “Chị, anh ấy đã thành công thu phục mẹ rồi, cứ tiếp tục như vậy, nếu anh ấy mà muốn cưới chị, sợ rằng mẹ cũng chả cần sính lễ gì hết, cứ thế đóng gói chị rồi đưa miễn phí cho anh ấy luôn mất. ”
“Nói linh tinh cái gì đó, cẩn thận mẹ nghe thấy lại đánh em. ”
Nhan Họa ngáp một cái, rốt cục cũng khôi phục lại thời gian tới trường học như bình thường, ngày đầu tiên sau khi nghỉ dài nên vẫn chưa thích ứng được. May là hiện giờ đã là tháng mười hai, thời gian trường làm việc và nghỉ ngơi cũng thay đổi một chút, buổi sáng có thể đến muộn hơn bình thường 20 phút, không thì quả thật hôm nay cô khó mà dậy sớm nổi.
Sau khi ra khỏi nhà, đi tới chỗ đỗ xe của khu, Kỳ Trạch liền đi tới dắt xe của mình ra. Xe của cậu nhìn rất cá tính, là kiểu mà các nam sinh rất thích, không giống với cái xe vừa nhỏ vừa nhẹ của Nhan Họa.
Nhan Lãng thấy vậy thì suýt nữa chảy nước miếng, ước gì mình nhanh đến mười sáu tuổi, đến lúc đấy cũng có thể mua được cái xe như thế.
“Được rồi, đừng có ra vẻ như dân hai lúa thế, lau nước miếng đi rồi còn bắt xe buýt đến trường nữa.” Nhan Họa chờ Kỳ Trạch ngồi lên xe, sau đó mình cũng đi tới ngồi ra đằng sau cậu.
Xe tính năng tốt nên tốc độ cũng nhanh, bình thường Nhan Họa phải mất 30 phút để tới trường, còn xe Kỳ Trạch đi thì chỉ mất 20 phút thôi.
Đến nhà gửi xe của trường, Nhan Họa đi xuống cởi mũ bảo hiểm ra, chờ Kỳ Trạch đi gửi xe. Mà giờ này cũng là giờ học sinh đến trường đông, trước cửa nhà gửi xe không ngừng có xe đạp, xe điện đi tới, người quen cũng nhiều. Lúc cô bỏ mũ xuống thì liền nghe thấy có người nói.
“Kỳ Trạch, chào buổi sáng, hôm nay cậu đèo mỹ nữ tới trường đấy à, cảnh tượng khó thấy đó. ”
Một nam sinh đi tới vỗ vai Kỳ Trạch, mập mờ nhìn Nhan Họa, nở nụ cười ranh mãnh.
Kỳ Trạch cười đánh trả hắn một quyền, tùy ý đáp: “Chân của cậu ấy chưa tốt hẳn, mình có trách nhiệm đưa cậu ấy tới trường, có làm sao không? Thích ý kiến gì?”
Mấy chữ “thích ý kiến gì?” của Kỳ Trạch có chút nhấn mạnh, khiến nam sinh kia sợ đến mức vội vàng lắc đầu.
Mấy người ở nhà gửi xe cũng rối rít nhìn sang, thấy vậy da mặt của Nhan Họa có phần cứng ngắc.
Có lẽ, từ nay về sau cô không thể yên lặng trốn tránh lẩn trong đám nữ sinh như trước nữa rồi, mà sẽ tiến vào cuộc sống bị người khác chú ý vây quanh mất thôi!